Mua Gái Thành Phố Về Làm Vợ



Trần Kiều đã khóc được một lúc, nhưng Lý Tồn Căn lại ngây ngốc ngồi nhìn cô và không nói một câu an ủi nào.

Theo quan điểm của anh, bây giờ bất kỳ lời an ủi nào cũng là đổ thêm dầu vào lửa, cô khịt mũi ‘hừ’ một tiếng và phớt lờ anh.

Nhìn thấy cuối cùng cô cũng ngừng khóc, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô khóc là anh cảm thấy rầu rĩ, nhưng nếu để cô rời khỏi mình, thì anh không thể làm được.

Anh nằm xuống phía sau cô, đưa tay sờ eo cô rồi nắm lấy bầu ngực cô, xoa nắn một lúc rồi anh trầm giọng nói “A Kiều, em cứ ở lại đây đi, em muốn làm gì thì làm, muốn nghĩ gì thì nghĩ, năm tháng qua đi sẽ tốt thôi.


Hãy sống thật tốt anh sẽ không bao giờ để em phải đau khổ.”
Anh thích em.
Đúng vậy, anh thích cô, anh thích cô ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, khoảnh khắc đó, anh như ăn phải quả mận chua, trong lòng vừa nóng vừa ngọt.

Anh không hiểu tại sao mình lại vui, nhưng đó là một niềm vui không thể giải thích được, nó mạnh mẽ ập đến tác động đến mọi suy nghĩ trong đầu anh, thậm chí anh còn nghĩ về tương lai của họ lúc trên đường cõng cô trở về nhà.
Cho dù cô khó chịu náo loạn thế nào thì anh cũng kiên nhẫn chịu đựng chứ không nóng nảy một chút nào, có thể đoán được trước kia cô được sống trong một gia đình khá giả, còn kinh tế gia đình anh lại sa sút, cô không thích cũng là chuyện bình thường.
Anh đối xử tốt với cô, vào một ngày nào đó chắc chắn A Kiều sẽ hiểu.

Cô rất sạch sẽ và khí chất người thành thị của cô khiến anh tự biết xấu hổ, có lúc anh còn muốn chùn bước, vì vậy khi làm chuyện đó với cô, anh luôn hung hăng dùng sức đâm sâu vào cơ thể cô, anh chỉ muốn xác nhận rằng cô thực sự vẫn ở đây, luôn ở đây.
Anh cảm thấy mình giống như bùn đất bị người ta giẫm đạp lên hàng nghìn lần, thấp hèn đến mức có cũng được không có cũng được, còn cô là mây trắng tự do và xinh đẹp trên bầu trời, không hề bị vấy bẩn bởi những hạt bụi nhỏ.

Hai người chắc chắn sẽ không có một điểm giao nhau nào, thậm chí anh có tưởng tượng thì họ cũng không bao giờ biết đến sự tồn tại của nhau, vì vậy, một khi gặp nhau, anh vô cùng muốn có được cô.

Nhưng khi thực sự có được rồi, anh vẫn cảm thấy trống trải và vô cùng bất an, bởi mong muốn rời đi của cô cũng không kém gì quyết tâm giữ cô lại của anh.


Tiếp theo đó là một cuộc giằng co, ai sẽ có được thứ mình muốn và ai sẽ là người thua cuộc thảm hại.
Trần Kiều nhắm mắt lại, bật cười trước lời tỏ tình rẻ tiền của anh "Bạn trai tôi cũng nói rằng anh ấy sẽ kết hôn với tôi và anh ấy đã miêu tả khung cảnh hôn lễ của chúng tôi.

Chúng tôi đã dự định chụp ảnh cưới ở nước ngoài và đi du lịch Đức để hưởng tuần trăng mật.

Bởi vì tôi thích sự phong tình lãng mạn ở nơi đó...”Những lời nói trong lúc thuận miệng vui đùa, nhưng giờ phút này cô còn nhớ rất rõ “Tôi thích anh ấy, anh ấy vừa xuất sắc vừa đẹp trai, anh ấy là người tình trong mộng của bao cô gái trong trường của chúng tôi và anh ấy cũng là một nghệ sĩ dương cầm tài ba.

Trước kia anh ấy còn sáng tác một bản nhạc và tặng cho tôi, các bạn cùng phòng của tôi đều rất ghen tị...!" Nhưng, bây giờ cô không còn gì nữa.
Anh ôm chặt cô, như thể cô sẽ giống như cát bụi bay đi ngay khi anh buông tay, nhưng có lẽ anh càng ôm chặt, cô biến mất càng nhanh.


Hơi thở sau gáy cô nóng rực, những nụ hôn mang hơi thở nóng bỏng lộn xộn hôn xuống gáy cô, có thể nói đây chính là biểu hiện của sự hoảng sợ cầu khẩn không thể giải thích được của anh.

Trần Kiều không muốn làm chuyện đó với anh lúc này, nên cô nửa thật nửa giả nói “Đau bụng quá.”
Anh dừng lại một lúc, nhưng vẫn ôm chặt cô trong vòng tay và muốn tiếp tục, Trần Kiều nhếch mép cười lạnh “Anh mới nói sẽ đối xử tốt với tôi, vậy mà tôi nói tôi không thoải mái, anh lại giả bộ như không hiểu.”
Anh thở hổn hển, nhìn nhìn cô một lát, cuối cùng anh cũng đã bị đánh bại.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận