Mua Gái Thành Phố Về Làm Vợ



Hôm nay, Lý Tồn Căn về có chút muộn, cô cảm thấy buồn chán, nghĩ đến chuyện thời gian cô mất tích đã lâu, càng nghĩ lại càng thấy chán nản.
Nhưng cô vẫn phải cổ vũ bản thân, cô phải cố gắng thương lượng được với anh ta, chỉ cần anh chịu thả cô đi thì dù có tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa cô vẫn đưa hết.
Như thường lệ, anh bước vào phòng và nhìn cô một lúc, như để xác định xem tâm tình cô đang cảm thấy thế nào.

Mặt Trần Kiều không lộ ra chút biểu cảm nào.
Lý Tồn Căn đi đến mép giường ngồi xuống, anh cũng không có gì để nói, hai người không phải là người trong trong cùng một thế giới nên không có chủ đề ăn ý nào để tán gẫu cả.
Anh ngồi một lúc và hỏi cô có ăn lê không, hôm qua anh đã hứa hôm nay sẽ hái cho cô.

Trần Kiều ngồi dựa vào tường không thèm liếc nhìn anh một cái, Lý Tồn Căn lấy tay lau vào ống quần rồi lặng lẽ nhìn cô "Em ở nhà có chán không, hôm nay Hoa Nhi có mang đồ ăn cho em không? Anh đi lấy Lê cho em ăn nhé? ” Trần Kiều cảm thấy anh rất phiền toái, người ở quê kiến thức còn hạn hẹp, chỉ có mấy quả lê, cũng coi là của hiếm của lạ.
Cô nhịn không được nói “Tôi không thích ăn lê, ở chỗ tôi sống nhiều người lấy những quả này cho lợn ăn, ai lại đi ăn đồ ăn của lợn chứ”.

Mặt Lý Tồn Căn đỏ bừng lên, anh cảm thấy bối rối, chắc anh đang hơi khiếp sợ, ấp úng không nói được câu nào.
Trần Kiều có ý định chặn họng anh, tiếp tục nói “Sinh nhật năm trước, bạn trai tặng cho tôi tặng một con lợn nhỏ.

Anh ấy đã mua nó với giá hơn 6.000 nhân dân tệ và nó vẫn đang ở trong nhà của dì tôi." Cô cũng không biết Mạnh Dực nghĩ gì mà tặng cô một chú lợn con, mấy bạn cùng phòng cô lúc đầu cũng không tin, lúc ấy chuyện này bị các cô ấy cười rất lâu.Nhắc đến những người bạn và câu chuyện thú vị đó, khuôn mặt cô không còn căng thẳng nữa, cô nở một nụ cười nhạt, Lí Tồn Căn nhìn chằm chằm cô một lúc.

Tâm tình cô vui vẻ thì anh cũng vui, nhưng đó cô nhắc đến bạn trai lại hết lời khen ngợi hắn nên anh lại buồn rầu mà cúi đầu xuống.
Trần Kiều liếc nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét "6000 NDT chắc có thể mua được nhà anh nhỉ, còn có thể mua tất cả đồ dùng trong nhà anh với 60000 NDT đúng không? Nhà anh có máy giặt không? Ti vi đâu? Có nồi cơm điện không? "
Anh cúi đầu suy nghĩ: Không, không có gì cả, ở đây rất nghèo.

Núi lớn trập trùng, mặc dù ở đây nhà nước đã nối đường dây điện, nhưng cũng chỉ mới có vài nhà lắp tivi, máy giặt thì chỉ mới nghe nói đến chứ anh chưa từng được thấy qua.

Thế giới mà anh đang sống so với thế giới của cô thì chênh lệch một trời một vực.

Anh nói một cách miễn cưỡng “Sẽ có, anh sẽ chăm chỉ trồng trọt để kiếm tiền.”
Trồng trọt để kiếm tiền, một năm lợi nhuận tổng lại nhiều nhất là bảy hoặc tám nghìn và còn phải trừ một số chi phí hao tổn nữa thì còn lại bao nhiêu chứ.
Trần Kiều cảm thấy thời cơ đã đến, cô vừa định nói, Lý Tồn Căn dường như đã nhìn ra được chủ ý của cô, ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô "Đừng nói nữa, cho dù em có cho anh bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì em cũng không thể rời khỏi đây, ở nơi này chưa bao giờ có một người phụ nữ nào chạy thoát ra khỏi đây.

Mootj là chết hoặc là bám rễ sống mãi ở đây.

Năm ngoái, có một người lén chạy đi, mất nửa tháng người ta mới phát hiện ra chị ta đã chết trên núi.

Không biết bị con gì cắn mà cơ thể chỉ còn một nửa.

Ngoại trừ người dân địa phương thì không ai có thể trốn ra khỏi đây.”
Anh sẽ không bao giờ chủ động để cô đi đâu.
Lời nói của Trần Kiều đều bị chặn lại, nghĩ đến bố mẹ, mắt cô lập tức đỏ lên "Vậy còn bố mẹ tôi? Bạn trai tôi thì sao? Họ vẫn đang đợi tôi."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận