Một tuần yêu đương

Chương 2 : Ngày thứ hai
Buổi sáng, Diệp Mỹ Linh ăn sáng xong liền xách cặp sách chạy xuống lầu, mẹ Diệp trước nay chưa từng thấy cô hưng phấn đến trường đi học như vậy.
Phát hiện Chung Nhất Minh đã đứng dưới lầu chờ cô, không biết anh đã đợi bao lâu, cô có chút ngượng ngùng, hỏi: “Cậu chờ lâu không?”
“Không đâu, vừa đến thôi.” Chung Nhất Minh nhìn thấy vệt sữa bò màu trắng trên khóe miệng Diệp Mỹ Linh, cười cười, nâng tay lên lau cho cô, nói: “Con mèo nhỏ lấm lem này.”
Sau khi anh lau xong, liền buông tay xuống, Diệp Mỹ Linh đỏ mặt mà cúi đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn ra là cô đang thẹn thùng, vì thế nắm tay cô nói: “Đi thôi.”
Cứ như vậy, hai người dắt tay nhau trên đường đi học.
“Đúng rồi, tối hôm qua tớ trốn học, chủ nhiệm lớp có phát hiện không?” Diệp Mỹ Linh có chút lo lắng.
“Ừ, có phát hiện.” Giọng điệu anh nhàn nhạt.
“Hả? Vậy chẳng lẽ hôm nay tớ lại phải chạy ba vòng quanh sân thể dục to chà bá ư?” Biểu cảm của thiếu nữ đầy kinh ngạc, còn có cả chút tuyệt vọng.
“Tớ nói với thầy, là lúc đi học cậu thấy không khỏe, tớ đưa cậu về nhà.” Chung Nhất Minh cười nói.
“Như vậy có được không?” Diệp Mỹ Linh cảm thấy nói dối là không đúng.
“Tớ đi muộn nửa tiếng, cũng phải tìm cái cớ gì chứ? Cũng không thể nói trực tiếp với thầy là tớ chạy đến dưới nhà cậu, đòi quen nhau chứ?” Vẻ mặt anh vô tội nhìn cô nói.
Diệp Mỹ Linh nghe được ba chữ “đòi quen nhau” này thì không khỏi giơ tay che miệng cười.
“Mỹ Linh!” Chị em tốt Lý Lệ Hồng vẫn gọi cô từ phía sau như mọi khi, vừa gọi vừa chạy lên. Phát hiện hai người Chung Nhất Minh và Diệp Mỹ Linh lại đang nắm tay, cực kì thức thời mà nói: “Haha, tớ đến trường học trước, hai người cứ đi từ từ. Đúng rồi, lúc đến trường nhớ phải đưa vở bài tập toán cho tớ chép đấy!” Sau đó nhanh chóng chạy đến trường.
Lúc gần vào trường, nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục đã đứng ở cổng để kiểm tra, Diệp Mỹ Linh vội vàng rút tay ra. Mặt Chung Nhất Minh không cảm xúc mà liếc mắt nhìn cô một cái. Cô sợ anh hiểu lầm, cẩn thận giải thích: “Chủ nhiệm giáo dục đang đứng đó, tợ sợ bị thầy tia thấy.”
Anh nhún nhún vai, cười cười, nói: “Tớ cũng sợ.”
Chung Nhất Minh cười, không khí căn thẳng giảm đi không ít, Diệp Mỹ Linh cũng cười đáp lại.
“Chúc mừng cậu và Chung Nhất Minh ở bên nhau!” Diệp Mỹ Linh về lớp, vừa mới ngồi xuống, Lý Lệ Hồng đã đặt mông ngồi ngay bên cạnh cô, chúc mừng cô. Sau đó chuyển sang chủ đề chính: “Lấy bài tập toán ra đi, còn 15 phút thể dục buổi sáng, tớ phải nhanh chóng chép xong mới được.”

Diệp Mỹ Linh vẻ mặt ghét bỏ mà lấy bài tập toán làm xong hôm qua từ trong cặp sách ra đưa cho cô bạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng rồi, cậu đã nói chuyện xuất ngoại cho Chung Nhất Minh chưa?” Lý Lệ Hồng vừa chép bài về nhà, vừa phân tâm hỏi.
Diệp Mỹ Linh muốn xem nhẹ vấn đề này, bởi vì cô không muốn đối mặt với nó, uể oải ỉu xìu mà trả lời: “Vẫn chưa, chưa biết nên nói thế nào với cậu ấy.”
“Cái gì? Chẳng lẽ cậu định yêu đương một tuần rồi vứt bỏ cậu ấy sao?” Lý Lệ Hồng chép bài tập, cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn cô, dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi cô.
“Haizzz.” Diệp Mỹ Linh bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng. Nói: “Cậu để tớ nghĩ xem nên nói với cậu ấy thể nào đã.”
Cô thực sự không biết nói cho Chung Nhất Minh như thế nào về chuyện tuần sau cô phải xuất ngoại.
Tiết ba buổi sáng là tiết tin học, phải tới phòng tin để học.
Chung Nhất Minh tạm thời đổi chỗ với bạn cùng bàn của Diệp Mỹ Linh một chút, ngồi bên cạnh Diệp Mỹ Linh. Bạn cùng bàn của Diệp Mỹ Linh vẻ mặt ngáo ngơ mà nhìn hai người, rốt cuộc là quan hệ của họ trở nên tốt như vậy từ khi nào nhỉ?
“Sáng nay cậu có chút hồn vía trên mây, có chuyện gì phiền não sao?” Chung Nhất Minh ở bên cạnh vừa lật sách vở xem, vừa hỏi cô.
Anh chú ý đến cô sao?
Diệp Mỹ Linh suy nghĩ một chút, có hơi thẹn thùng, sau đó lắc đầu nói: “Không có.”
Thực ra là có, nhưng không biết nên mở miệng nói thế nào.
“Giữa trưa có thể cùng đi ăn cơm không?” Chung Nhất Minh hỏi.
Nhà Diệp Mỹ Linh rất gần trường học, bình thường cô sẽ về nhà ăn trưa và ăn tối. Nếu Chung Nhất Minh mời, cô cũng có thể không về nhà ăn cơm. Cô gật gật đầu nói: “Có thể chứ, đợi sau khi tan học tớ gửi tin nhắn cho mẹ tớ, bảo bà không cần nấu cơm cho tớ là được.”
Thời gian cơm trưa, trong nhà ăn trường học và cửa hàng thức ăn nhanh quanh đó có rất nhiều người. Không thích những chỗ đông người, Chung Nhất Minh mượn bạn cùng lớp một chiếc xe đạp chở Diệp Mỹ Linh đến một nhà ăn cách trường một đoạn để ăn cơm trưa.
Chung Nhất Minh bắt đầu dẫm lên bàn đạp, Diệp Mỹ Linh lập tức nhảy lên, ngồi trên trên baga*. Chung Nhất Minh quay đầu thấy cô ngồi phía sau, hai tay đan vào nhau, nhíu mày một chút, nói: “Mỹ Linh, cậu ngồi như vậy không an toàn, cậu ôm eo tớ, nếu không sẽ bị ngã khỏi xe đó.”
*Baga là chỗ ngồi sau xe đạp.
Hình ảnh minh họa:


Diệp Mỹ Linh nghĩ cũng không thèm nghĩ, nghe anh nói xong liền ôm lấy eo anh, đột nhiên phát hiện hành động này thật thân mật, mặt đỏ bừng lên không nói lời nào, may là Chung Nhất Minh ở phía trước nên không nhìn thấy.
Bọn họ đi đến quán này ăn cơm, tuy là cách trường một đoạn hơi xa, nhưng vẫn có không ít học sinh cùng trường tới đây ăn cơm, những đôi tình nhân chiếm phần lớn, chắc là muốn tránh tình huống gặp phải giáo viên ở gần trường.
“Ăn món gì?” Lúc hai người xếp hàng gọi cơm, Chung Nhất Minh hỏi.
Mỹ Linh quét mắt nhìn tấm biển lớn treo trên tường, nói: “Cơm xá xíu đi.”
“Uống canh hay uống nước có ga.” Chung Nhất Minh hỏi tiếp.
Suy xét đến nhiệt độ không khí có hơi cao, cô quyết định muốn uống nước có ga lành lạnh: “Nước có ga đi.”
“Ừ, được rồi! Cậu đi giữ hai chỗ ngồi đi, tớ gọi món xong thì đi tìm cậu.”
“Được.” Diệp Mỹ Linh đồng ý xong liền rút túi tiền từ trong cặp sách ra, nói: “Tớ đưa tiền cơm này.”
Chung Nhất Minh vươn tay ngăn cản cô đang rút túi tiền ra, nói: “Không cần, tớ mời.”
“Ừm…” Diệp Mỹ Linh có hơi băn khoăn, không biết làm sao.
“Cậu đi giữ chỗ trước đi.” Chung Nhất Minh xoa xoa đầu cô, vỗ vai cô bảo.
Diệp Mỹ Linh đành phải đi giữ chỗ trước.
Sau khi Chung Nhất Minh mua xong liền đi tới chỗ Diệp Mỹ Linh, ngồi đối diện cô.
Diệp Mỹ Linh vẫn cảm thấy băn khoăn, bởi vì thức ăn nhanh gần trường học 15 tệ/phần, mà ở nơi này những 30 tệ/phần. Học sinh cấp ba vốn dĩ không có nhiều tiền tiêu vặt lắm, một tháng tiền tiêu vặt của Diệp Mỹ Linh cũng chỉ có 100 tệ mà thôi, cho nên Diệp Mỹ Linh quyết định vẫn tự trả tiền cơm kia. Cô lấy túi tiền ra, rút 30 tệ đưa cho Chung Nhất Minh, nói: “Đây là tiền cơm của tớ.”
Chung Nhất Minh nhìn cô một cái, nói: “Không cần.”
“Nếu cậu không nhận, thì lần sau tớ không dám ra ngoài ăn cơm với cậu đâu.” Mặt mày cô nghiêm túc, nói.
“Mỹ Linh, một tháng cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
“100 tệ.” Cô thẳng thắn trả lời.
“Một tháng tớ có 1000 tệ tiền tiêu vặt, hơn nữa là không bao gồm tiền cơm, có tiêu cũng không hết chỗ đấy đâu.” Chung Nhất Minh đẩy tiền Diệp Mỹ Linh đưa trở về.

Hỏi chẩm??? 1000 tệ?? Diệp Mỹ Linh đã trải qua 17 cái cái xuân xanh rồi, còn chưa bao giờ biết cảm giác khi sờ qua 10 tờ Mao gia gia màu đỏ* là như thế nào đâu.
*Tờ Mao gia gia màu đỏ ý chỉ tờ 100 tệ của Trung Quốc.
Hình ảnh minh họa:

Diệp Mỹ Linh thấy Chung Nhất Minh đẩy tiền cô đưa trở về, liền không chấp nhất đưa cho anh nữa, nói: “Thế đến chiều ăn cơm, tớ sẽ trả tiền.”
“Cậu muốn ăn cơm chiều với tớ sao?” Chung Nhất Minh cười hỏi.
Diệp Mỹ Linh lại thẹn thùng cúi đầu, gật đầu một cái: “Ừ.”
Ăn cơm trưa xong, còn hơn một tiếng nữa mới đến thời gian đi học buổi chiều. Diệp Mỹ Linh có thói quen ngủ trưa, nhưng mà hôm nay lại ra ngoài với Chung Nhất Minh.
“Về trường học thôi.” Chung Nhất Minh lấy xe đạp ra, nói.
“Được.” Diệp Mỹ Linh đáp lại.
“Mỹ Linh, không phải tớ nói với cậu là ngồi như vậy không an toàn sao? Mau ôm eo tớ đi.” Chung Nhất Minh dẫm chân lên bàn đạp rồi, phát hiện Mỹ Linh vẫn không ôm anh.
Diệp Mỹ Linh đỏ mặt, cẩn thận ôm eo anh, trái tim nhỏ đập như có bom hẹn giờ.
Haizzz, cứ mỗi khi ở bên Chung Nhất Minh thì mặt lại không tự chủ được mà nóng lên.
Trở lại trường học, hai người cũng không biết nên làm gì. Bởi vì giờ nghỉ trưa, khu dạy học khóa cửa, hai người cũng không phải là học sinh nội trú, không có phòng kí túc xá để về. Vì thế, hai người quyết định đi dạo quanh trường giết thời gian.
“Cậu có thói quen ngủ trưa không?” Chung Nhất Minh đi đến trước một cây đại thụ, dừng lại hỏi cô.
Diệp Mỹ Linh gật gật đầu.
“Vậy chúng ta ngủ ở đây đi! Tớ cũng thấy mệt rồi.” Chung Nhất Minh đi đến dưới tàng cây ngồi xuống, vẫy vẫy tay về phía cô.
“Như vậy hình như không ổn lắm nhỉ?” Diệp Mỹ Linh sợ đám thanh niên xung kích đi tuần tra nhìn thấy, báo cho chủ nhiệm giáo dục có người yêu sớm.
“Giữa trưa nắng vỡ đầu thế này, sẽ không có ai đi ra ngoài đâu. Đặt đồng hồ báo thức kêu 10 phút trước khi vào học là được.” Nói xong, Chung Nhất Minh liền cầm điện thoại đặt báo thức.
“Được.” Cô đi đến, ngồi dựa vào anh.
Chung Nhất Minh ngồi dưới tàng cây, duỗi thẳng chân, nhìn cô chỉ chỉ đùi mình, nói: “Đến đây, gối đầu lên đây này.”
Diệp Mỹ Linh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn nghe lời Chung Nhất Minh nói, gối đầu lên đùi anh.
Diệp Mỹ Linh nằm trên mặt đất, chớp chớp mắt nhìn mặt Chung Nhất Minh, anh có một đôi mắt hạnh nhân* vừa đẹp vừa có thần, lông mi rất dài, môi hơi mỏng, làn da trắng nõn không có dấu vết của lỗ chân lông… Tuy bình thường cô hay chú ý tất cả hành động của anh, nhưng hình như chưa từng quan sát tỉ mỉ khuôn mặt đẹp trai này, rốt cuộc việc nhìn chằm chằm vào mặt người khác, rất dễ bị hiểu lầm là đang crush người đó.

*Mắt hạnh nhân: Mắt có con ngươi chớm chạm mí dưới. Đây được coi là kiểu mắt hoàn hảo nhất, được cho là khác thường vởi nó mang lại cảm giác bí ẩn.

“Nhìn cái gì vậy?” Âm thanh dịu dàng, trầm thấp của anh vang lên, vuốt mái tóc mượt mà của cô.
“Đột nhiên phát hiện hóa ra cậu lại đẹp trai như vậy nha.” Cô không chút tiếc rẻ mà hết lời ca ngợi anh.
“Trước kia không thấy tớ đẹp trai sao?” Anh cười hỏi.
“Trước kia cũng đẹp, chỉ là không dám nhìn mặt cậu nhiều, sợ cậu biết tớ thích cậu…” Diệp Mỹ Linh càng nói càng nhỏ giọng.
“Cậu nên biểu hiện ra ngoài sớm một chút, như vậy chúng ta có thể quen nhau sớm hơn.” Khóe môi anh hơi mỉm cười, Diệp Mỹ Linh liền liên tưởng đến một quyển tiểu thuyết hót hòn họt tên là “Nhất tiểu khuynh thành”*. Hóa ra cảm giác chỉ cần một nụ cười là có thể mê hoặc tất cả là như thế này sao? Tuy rằng cô còn chưa từng xem qua quyển tiểu thuyết kia :))
*Nhất tiếu khuynh thành: một nụ cười cũng có thể làm nghiêng nước đổ thành.
“Ngủ đi, chút nữa học tiết vật lí, rất tốn não.” Chung Nhất Minh sợ ánh sáng quá chói, dùng bàn tay đặt lên mắt cô, che nắng cho cô, để cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
…...
“Diệp Mỹ Linh, em lên bảng làm bài đầu tiên, Chung Nhất Minh, em làm bài thứ hai.” Trong lớp học, giáo viên vật lí ra hai bài, bắt đầu gọi người lên bảng làm.
“Oaaaa…..” Các bạn học bên dưới cười trộm, bởi vì có không ít người biết chuyện Diệp Mỹ Linh và Chung Nhất Minh đang quen nhau.
“Ồn cái gì? Còn không nhanh lên bảng làm bài?” Giáo viên vật lí nghe dưới lớp đột nhiên có tiềng rầm rì, liền lập tức duy trì kỉ luật.
Diệp Mỹ Linh ở chỗ ngồi nhìn đề bài đầu tiên, cái quỷ gì vậy trời? Học khi nào vậy? Mình phải sử dụng công thức gì? Thầy ơi, a diu kít đinh mi? (thầy có đang đùa em không?)
Chung Nhất Minh ngồi tại chỗ, nhanh chóng phân tích và giải đề, chỉ tầm hai, ba phút sau đã bước lên bảng.
“Diệp Mỹ Linh, còn không nhanh lên?” Giáo viên vật lí nhìn thấy Chung Nhất Minh đứng trước bảng đen giải đề, còn Diệp Mỹ Linh vẫn đang ngồi tại chỗ ngơ ngác, liền có hơi không hài lòng.
Diệp Mỹ Linh bị thầy vật lí thúc giục, lập tức chạy lên bảng cầm phấn, bộ dáng chuẩn bị giải đề, nhưng nội tâm lại đang gào thét: Lậy chúa Giê-su, lậy thánh A-la, lậy Phật tổ Như Lai, lậy Quan Thế Âm Bồ Tát….. đề này đang nói gì vậy cà? Rõ ràng là tiếng Trung, nhưng mà sau khi ghép lại với nhau thì lại có nghĩa xa lạ như vậy chứ?! Cho tôi xin một vé về tuổi thơ, để học lại lớp LUYỆN TỪ VÀ CÂU!!!
Lúc này, Chung Nhất Minh đến gần cô, trộm đưa cho cô một mảnh giấy. Các bạn bên dưới đang vùi đầu làm bài, không có chú ý đến động tác nhỏ này của bọn họ.
Diệp Mỹ Linh vừa mở ra liền thấy, là đáp án bài thứ nhất, vội vàng nhìn lướt qua một chút rồi nhét vào trong túi quần, bắt đầu làm bài.
Sau khi hai người làm xong, trở về chỗ ngồi của mình. Thầy giáo vật lí nhìn đáp án trên bảng đen một chút, vừa lòng mà nói: “Mỹ Linh, làm không tệ.”
Bởi vì không dựa vào năng lực của mình để làm bài mà được tán thưởng, nên Diệp Mỹ Linh có chút ngượng ngùng mà cúi đầu.
Hôm nay là thứ ba, ngày 19 tháng 5 năm 201X, là ngày thứ hai Diệp Mỹ Linh và Chung Nhất Minh trở thành người yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui