Một tuần yêu đương

Chương 3: Ngày thứ ba
“Mỹ Linh, chút nữa sau khi xử lí thủ tục thôi học, thì con đến trường học dọn dẹp đồ đạc về nhà đi.” Lúc ăn sáng, mẹ Diệp thuận tiện nhắc nhỏ cô một câu.
“Nhanh vậy sao?” Diệp Mỹ Linh có chút kinh ngạc.
“Tuần tới xuất ngoại rồi, cuối tuần còn phải làm bữa chia tay với người thân, hai ngày này con không cần đi học, ở nhà đóng gói hành lí của mình luôn đi.” Ba Diệp vừa đọc báo, vừa nói sự sắp xếp của mình cho cô.
“Con còn chưa chào tạm biệt bạn bè nữa, con muốn học chung với mọi người thêm hai ngày…” Diệp Mỹ Linh không phải là một người quá thân thiết với lớp, cô chỉ là không nỡ tách khỏi Chung Nhất Minh thôi. Tính ra, chỉ còn hai ngày nữa, cô muốn ở bên anh thật tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy khi nào con sửa sang lại hành lí?” Ba Diệp hỏi.
“Buổi tối mấy hôm nay, con sẽ từ từ sửa sang cho xong, ba yên tâm đi.” Diệp Mỹ Linh nhét nốt nửa miếng bánh mì còn lại vào miệng, mơ hồ không rõ mà chào tạm biệt cha mẹ: “Con bị muộn rồi, tạm biệt!” Sau đó chạy đến sofa, xách cặp lên, nhanh chóng đi giày tại huyền quan* rồi ra ngoài.
*Huyền quan: Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách,
“Sao lần nào cậu cũng vội vàng như thế nhỉ?” Chung Nhất Minh nhìn thấy Diệp Mỹ Linh vội vội vàng chạy ra từ cao ốc, nhíu mày một chút.
“Tớ sợ cậu đợi lâu.” Diệp Mỹ Linh bắt đầu đeo cặp sách nói.
“Cũng không cần gấp như vậy chứ.” Sau khi Chung Nhất Minh nói xong, duỗi tay sửa sang lại cổ áo cô: “Cổ áo dựng đứng lên đây này.”
“Cảm ơn.” Diệp Mỹ Linh thật thà mà đáp lại một chút.
Lúc này, Chung Nhất Minh cong lưng, áp mặt mình tới gần mặt cô.
Anh muốn làm gì?
Anh muốn hôn cô sao?
Có phải quá nhanh rồi không?
Mới quen nhau đến ngày thứ ba thôi mà.
Diệp Mỹ Linh khẩn trương mà nhắm mắt lại, cảm giác môi bị một cái gì đó ấm áp cọ qua vài lần.
“Được rồi.” Chung Nhất Minh buông tay, nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Mỹ Linh vô tội mà nhìn anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Nhất Minh nói tiếp: “Sáng nào sau khi ăn xong cũng không lau miệng, vụn bánh mì dính hết vào miệng mày. Con mèo nhỏ lấm lem!”
“Tớ mới không phải là con mèo nhỏ lấm lem!” Cô chu mở kháng nghị.
Anh dùng tay nhéo cái mỏ đang chu lên của cô, cười nói: “Không sao hết, tớ sẽ không ghét bỏ cậu đâu.”
Ghét bỏ cái đầu cậu ý! Đây là cái thể loại bạn trai gì vậy!?
Diệp Mỹ Linh dùng ánh mắt hung hăng mà trừng anh một chút.
“Nhanh lên, bài tập toán về nhà!” Sau khi đến lớp, Diệp Mỹ Linh liền lập tức bị Lý Lệ Hồng thúc giục lấy vở bài tập.
Diệp Mỹ Linh về chỗ, rút vở bài tập ra đưa cho cô bạn, đồng thời khuyên bảo một câu: “Lệ Hồng à, về sau cậu phải học toán cho thật tốt, cậu còn phải học cấp ba thêm một năm nữa, cũng không thể không nộp bài tập toán chứ?!”
Lý Lệ Hồng là một học sinh nghệ thuật, xét thấy thành tích các môn khác không tồi, kể cả toán học kém một chút, điểm tổng hẳn là cũng đủ để vào một trường nghệ thuật tốt.
Chỉ là, ở cấp ba, toán học là môn chính, mỗi ngày đều phải làm bài tập toán. Sau khi Diệp Mỹ Linh xuất ngoại, điều phiền toái nhất sau đó chính là, phải dựa vào năng lực của bản thân để hoàn thành bài tập toán.
“Cái này thì không sao, chỉ có cậu xuất ngoại mà thôi, ông xã cậu còn ở đây mà! Cậu ấy sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?!” Lý Lệ Hồng vui mừng, thật may mắn là Diệp Mỹ Linh cuối cùng cũng quen một anh bạn trai học giỏi. Như vậy cô là bạn thân của bạn gái của cậu ấy, bốn bỏ năm lên, theo tính chất bắc cầu trong toán học, cô cũng tính là người trong họ nhà gái. Vậy thì, mỗi ngày cô đều có người tự nguyện dâng bài tập toán lên cho cô chép rồi. Muahahahaha….!
“Cậu đừng vui mừng quá sớm, tớ còn chưa nói với cậu ấy chuyện tớ phải đi, nhỡ sau khi cậu ấy nghe được, không vui, muốn chia tay với tớ thì sao?” Diệp Mỹ Linh ngay lập tức dội cho Lý Lệ Hồng một gáo nước lạnh.
“Cái gì? Cậu còn chưa nói cho cấu ấy á? Chẳng lẽ cậu sẽ trở thành loại nữ chính tuyệt tình, không một câu từ biệt liền vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của nam chính ư? Sau đó, nam chính sẽ trở nên hận thù nữ chính, biến thành một người đàn ông hung tàn.” Lý Lệ Hồng bắt đầu suy nghĩ viển vông.
“Cậu nói quá rồi? Chỉ là tớ không biết nên nói với cậu ấy như thế nào thôi.” Diệp Mỹ Linh trợn mắt liếc Lý Lệ Hồng một cái.
“Tiểu thuyết tổng tài đều viết như thế này đó.” Lý Lệ Hồng tranh luận.
“Bớt xem mấy cái tiểu thuyết vớ vẩn đấy đi, nếu vậy thì có lẽ toán học của cậu sẽ tốt hơn đó.”
“Hừ!” Lý Lệ Hồng khinh thường.
Diệp Mỹ Linh dùng tay nâng mặt, nghiêng đầu nhìn trời xanh qua cửa sổ: Vì sao mọi chuyện lại phức tạp như vậy chứ?

Nhưng mà, nếu không có chuyện xuất ngoại này, có lẽ mình không tỏ tình với Chung Nhất Minh, rồi quen nhau như bây giờ.
Hoặc là Chung Nhất Minh không nên nhận lời tỏ tình của cô, lúc đầu, cô tính toán là bản thân sẽ bị từ chối, sau đó sẽ rời đi không tiếc nuối.
Hiện tại thì, lại luyến tiếc tách ra hai nơi với Chung Nhất Minh.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Mỹ Linh lôi kéo Chung Nhất Minh đi bộ trên đường, mua hai ly trà sữa, bản thân tự uống một ly, rồi đưa ly khác cho Chung Nhất Minh.
Chung Nhất Minh nhíu mày một chút, hỏi: “Mỹ Linh, không phải cậu nói chỉ có 100 tệ tiền tiêu vặt sao? Cậu có đủ tiêu không?”
“Đủ chứ, hôm qua mẹ tớ cho thêm 500 tệ đó.” Ngày hôm qua, mẹ Diệp cho cô 500 tệ, bảo cô mời bạn bè đi ăn cơm. Nhưng mà cô không có bạn tốt gì, nếu có, chỉ cần bớt 150 tệ mời Lý Lệ Hồng đi ăn một bữa cá nướng là được.
“Sao mẹ cậu đột nhiên cho nhiều tiền như vậy?” Anh có hơi tò mò.
“Hôm qua, mẹ tớ chơi mạt chược thắng 1000 tệ, cho tớ một nửa, bảo tớ đừng nói cho ba.” Tuy rằng đã từng có chuyện này phát sinh, nhưng cùng lắm mẹ Diệp chỉ cho cô 20, 30 tệ, chút tiền này chỉ đủ cô gọi một suất ăn thiếu nhi ở MacDonald thôi.
“Chung Nhất Minh, chúng ta vào cửa hàng này nhìn xem!” Diệp Mỹ Linh kéo tay Chung Nhất Minh, đi đến cửa hàng phía trước.
Chung Nhất Minh dùng một tay kéo cô lại, có hơi không hài lòng mà nói: “Đừng kêu cả tên lẫn họ của tớ như thế.”
“Nhưng mà tên cậu là Chung Nhất Minh mà?” Vẻ mặt Diệp Mỹ Linh vô tội, không biết vì sao anh không vui.
“Gọi tớ là Nhất Minh.” Chung Nhất Minh nhàn nhạt mà nói.
“Phụt…” Diệp Mỹ Linh không khỏi cười một chút. Anh chàng này lại để ý việc cô gọi họ tên đầy đủ của anh, sau đó dùng giọng điệu làm nũng nói: “Được rồi, Minh Minh, chúng ta đi qua bên kia nhìn xem.”
Minh Minh?
Chung Nhất Minh cảm thấy cái tên Minh Minh này cũng không tồi, liền đến cửa hàng đồ dùng tinh xảo với cô.
“Oa, thật là đẹp nha!” Diệp Mỹ Linh nhìn thấy một quả cầu pha lê tinh xảo, không khỏi cảm thán.
“Cậu thích mấy cái này sao?” Chung Nhất Minh hỏi.
“Cũng tạm, tớ thích rất nhiều đồ vật tinh xảo.” Quả cầu pha lê* thật sự quá đẹp, Diệp Mỹ Linh chăm chú nhìn.
*Quả cầu pha lê: (Hình ảnh minh họa)


“Thích không? Tớ mua tặng cậu một cái.” Anh cong lưng nói với cô, mắt nhìn quả cầu pha lê nói.
Cô nhìn qua giá cả một chút, 288 tệ, sau đó giả vờ không để ý, nói: “Không cần.”
Quả cầu pha lệ thực sự đẹp, chỉ là không muốn Chung Nhất Minh vì cô mà tiêu pha quá đà, hơn nữa, chỉ một quả cầu to bằng quả bóng tennis mà những gần 300 tệ, mua thì hơi lỗ.
“Hôm nay là 520*, cậu có thể nhận một quả.” Chung Nhất Minh nhìn ra được, bởi vì giá cao, nên Diệp Mỹ Linh mới giả vờ là không hứng thú.
*520: đọc gần giống “wo ai ni”, anh yêu em/ em yêu anh trong tiếng Trung.
“520 là cái khỉ gì?” Diệp Mỹ Linh hỏi.
Mặt Chung Nhất Minh không cảm xúc mà nói ra ba chữ “Anh yêu em”. Giọng anh trầm thấp, không nhanh không chập mà nói ra ba chữ kia, cảm giác giống như là đang tỏ tình vậy.
Diệp Mỹ Linh nghe xong thì thẹn thùng cúi đầu, không nói lời nào, sau đó kéo tay anh, nhỏ giọng nói: “Về trường thôi, thời gian không còn sớm nữa.”
Sau khi tan học buổi chiều, Chung Nhất Minh nói anh có chút việc bận, bảo Diệp Mỹ Linh về nhà ăn cơm.
Cô suy nghĩ một chút, hình như không dành ra được chút thời gian đi ăn cơm với Lý Lệ Hồng, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay đi luôn.
Vì thế, hai cô gái nhỏ tung tăng tung tẩy đi vào quán cá nướng.
“Sao không đi ăn cơm chung với ông xã cậu thế?” Lúc chờ đồ ăn, Lý Lệ Hồng hỏi.
“Ông xã cái đầu cậu, còn nói như vậy, tớ liền lướt luôn, tự cậu trả tiền nhé.” Diệp Mỹ Linh không thể quen với việc vừa yêu đương vài ngày đã gọi người ta là “ông xã” như vậy được.
Lý Lệ Hồng cũng rất thức thời mà không tranh luận gì thêm, nói: “Ngày 520 như thế này mà cậu còn có thể bỏ qua bạn trai, đi ăn cơm với bạn thân, cậu đúng là người bạn tốt nhất Trung Quốc này mà.”
“Cậu ấy nói là cậu ấy có việc bận.” Không phải là vứt bỏ bạn trai, mà là bạn trai vứt bỏ cô, nên cô mới tìm đến bạn thân. Diệp Mỹ Linh bất đắc dĩ mà nói.
“Mịa nó, hóa ra tớ cũng chỉ là lốp xe dự phòng.” Lý Lệ Hồng không thể ngờ được Diệp Mỹ Linh cũng là loại “trọng sắc khinh bạn”, chỉ là sau khi một bàn cá nướng được dọn lên, tức giận bất bình vừa rồi liền được cô ấy vứt ra sau đầu. Có là lốp xe dự phòng hay không thì có ý nghĩa gì, có ăn là được rồi.
Đến tiết tự học buổi tối, Chung Nhất Minh vào lớp đúng khi chuông reo, cũng không biết anh đã làm gì, cả buổi tối cũng không nói chuyện với Diệp Mỹ Linh.
Sau khi tan học, hai người nắm tay đến dưới nhà Diệp Mỹ Linh, Diệp Mỹ Linh mở miệng tạm biệt: “Tớ vào nhà trước đây, tạm biệt.”
“Chờ một chút.” Chung Nhất Minh duỗi tay kéo cô về bên người.
“Có chuyện gì thế?” Diệp Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn anh.
Chung Nhất Minh lấy ra một hộp quà từ bên trong cặp sách ra, đưa cho Diệp Mỹ Linh, nói: “Đây là quà tặng 520 cho cậu.”
Đúng, hôm nay là ngày 20 tháng 5, 520, có ý là “Anh yêu em/ Em yêu anh”.
Giống như là ngày Lễ Tình Nhân 14 tháng 2, đều là ngày quan trọng trong mắt những đôi yêu nhau.

“Cái này…” Diệp Mỹ Linh không biết làm sao với quà tặng bất ngờ này, cô vẫn chưa chuẩn bị quà tặng cho Chung Nhất Minh, nên do dự không biết nên làm gì thì tốt.
Chung Nhất Minh thấy cô không duỗi tay nhận lấy, liền nhét vào tay cô, nói: “Mở ra nhìn xem.”
Diệp Mỹ Linh do dự một chút, mở hộp quà ra, ở trong là quả cầu lúc trưa cô nhìn trúng.
“Cái này…” Có lẽ, 200 tệ trong mắt Chung Nhất Minh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với với Diệp Mỹ Linh mà nói, thì có hơi nhiều, rốt cuộc, quà đáp lễ cũng phải trong khoảng giá tương tự nha, tiền tiên vặt không đủ… :(((
Chung Nhất Minh nhìn ra là Diệp Mỹ Linh đang khó xử, liền giải thích: “Quả cầu pha lê này không phải là mua ở cửa hàng lúc trưa, đây là mua ở cửa hàng mới khai trương của nhà Cảnh Hằng (bạn cùng bàn của Chung Nhất Minh), bán cho tớ với giá nhập hàng, chỉ 100 tệ.” Thực ra là 200 tệ, nhưng mà anh không muốn cô cảm thấy có gánh nặng.
Diệp Mỹ Linh nghe được giá nhập hàng phải chăng như thế, không khỏi cảm thán một tiếng: “Oa, cái cửa hàng lúc trưa thực sự là quá đen tối rồi, bán giá gấp gần ba lần lận.”
Trong lòng Diệp Mỹ Linh dâng lên một cỗ xúc động, cô tiến về phía trước một bước, nhón chân, nhắm mắt lại, hôn môi Chung Nhất Minh một chút, bởi vì chưa từng có kinh nghiệm hôn môi, nên chỉ biết miệng dán miệng mười mấy giây như vậy.
Sau đó, không nhón chân nữa, cô ngẩng đầu nhìn Chung Nhất Minh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giọng điệu thẹn thùng hỏi: “Hôn môi là như thế này sao?”
Chung Nhất Minh nghe được câu hỏi của cô, không nhịn được mà cười một tiếng, nói: “Coi như là thế đi.”
“Coi như?” Chẳng lẽ hôn môi không phải là miệng kề miệng sao?
Cô nghiêng đầu nhìn anh, lại hỏi: “Vậy thế nào mới là hôn môi chân chính?”
“Tớ cũng không biết, chưa từng thử qua.” Anh nhún vai, cười nói.
“Hừ, chính cậu còn chưa thử qua, mà lại nói như đúng rồi.” Cô trề môi.
“Tớ thấy nhiều rồi, chỉ là chưa thử qua thôi, cậu muốn thử một chút không?” Anh không chờ cô đồng ý, liền tiến lên ôm eo cô, hôn môi cô, vươn đầu lưỡi đến miệng cô.
Diệp Mỹ Linh bị cái lưỡi đột nhiên vọt vào miệng mình làm cho thẹn thùng, nhưng mà miệng lại đang bị lấp kín, chỉ có thể phát ra tiếng “a…a…” khe khẽ.
Sau một lúc lâu, Diệp Mỹ Linh cảm thấy mình sắp thiếu oxy đến nơi, liền vội vàng dùng tay vỗ vỗ lưng Chung Nhất Minh xin tha.
“Ừm, vị dâu tây.” Đây là câu đầu tiên Chung Nhất Minh nói sau khi hôn xong.
Diệp Mỹ Linh nhớ tới nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, mặt liền đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu nói: “Lúc nãy tan học có ăn một cái kẹo dâu.”
“Còn không? Cho tớ một cái.”
Cô móc một viên kẹo màu hồng phần từ trong túi quần ra, đưa cho anh.
Chung Nhất Minh mở gói giấy ra, cho kẹo vào miệng một chút, sau đó cúi đầu hôn Diệp Mỹ Linh, dùng đầu lưỡi chuyển kẹo vào trong miệng cô, nói: “Thực ra, tớ không thích đồ ngọt, cậu ăn đi. Về nhà nhớ phải đánh răng nha.” Sau đó, anh phất tay rời đi.
Diệp Mỹ Linh ngậm viên kẹo kia, nhìn bóng dáng Chung Nhất Minh rời đi, nội tâm hò hét: “Cái quỷ gì thế?!”
Hôm nay là thứ tư, ngày 20 tháng 5 năm 201X, là ngày thứ ba Diệp Mỹ Linh và Chung Nhất Minh trở thành người yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận