Nghe cô gọi mình bằng "anh" , lòng Duy Long khấp khởi . Anh hiểu Khả Khả buồn vì yêu mình , giọng van nài thắm thiết : - Tại sao em không hiểu lòng anh chứ ? Em nói đi , anh phải làm gì để em hiểu được anh đang nghĩ gì về em đây hở ?
Nuốt giọng , thật chậm rãi cô đáp :
- Nếu anh thật lòng yêu thương "em" là anh không nên thố lộ tâm ý của mình trong ngày tháng quá sớm này . Anh biết , hiện nay em còn là một sinh viên trắng tay và khi ra trường chưa chắc đã có công việc làm để lo chính bản thân mình . Nếu em chấp nhận tình yêu của anh , có phải tinh thần chao đảo hay không ?
Nắm tay cô áp vào ngực mình , anh sung sướng bảo :
- Khả Khả , chỉ cần biết em thương anh, chọn anh bao lâu anh vẫn đợi. Anh không kết thúc theo ý mình đâu. Tất cả anh để em quyết định. Sở dĩ , anh tỏ lòng mình cho em biết là anh rất mong sự chấp nhận của em. Ngoài ra anh không đòi hỏi gì ở em cả.
- Hứ , anh nói đi , khi yêu anh rồi làm sao tâm tư em bình lặng , sự tự nhiên trong khi tiếp xúc làm sao có ? Còn bạn bè và tuổi thần tiên của em thì sao ? Có như ngày nào hay không ? Vậy anh yêu thương em hay hại em đây ?
Ánh mắt liếc ngang anh , đôi môi phụng phịu của cô xui anh cười trong sung sướng . Duy Long khẽ kêu lên :
- Trời đất ! Khả Khả à , em qua tuổi hai mươi ba mùa hè rồi . Chuyện tình cảm ở tuổi em ắt phải đến thôi mà.
- Nhưng em không muốn , nhất là người cố tình áp đặt em lại là anh . Nếu thương em thật lòng , không bao giờ anh tỏ tình ý của mình trong lúc này . Điều ấy cho biết anh không tôn trọng em , anh chỉ nghĩ dến mình mà thôi.
Duy Long vò đầu , mặt nhăn lại nhìn cô , dù nụ cười vẫn nở trên môi :
- Tình yêu trong anh mỗi ngày một sôi động dâng cao , làm sao đè nén cho được . Ngày đi cứ chập chờn trước mặt , anh nôn nóng như điên khùng , nếu không tỏ tình thì đến bao giờ em mới hiểu tình yêu anh dành cho em chứ ?
Khả Khả đẩy tay anh xa vai mình , cô khó chịu :
- Nếu mình có nợ duyên với nhau thì cuối cùng kết quả cũng không có gì thay đổi. Trong khi em đang học hành, anh muốn em bị trường lớp đuổi em hay sao?
- Anh xin lỗi , thật ra ai đúng vào cương vị của anh , cũng không làm sao khác hơn được.
- Bởi vậy em mới không chấp nhận...
- Em đừng giỡn với anh nghe nhỏ ?
- Em có quyền từ chối lời tỏ tình của bất cứ ai , kể cả anh . Ai làm gì em ?
Duy Long nhăn như khỉ ăn phải ớt . Anh bảo :
- Trong mắt em không thầm cho anh biết tình trong em dành trọn cho anh sao ?
Khả Khả bướng bỉnh chối bỏ :- Có và chấp nhận là hai vấn đề khác nhau rồi.
- Anh sợ em luôn.
- Biết sợ mà quay đi là tốt đó.
Duy Long cười bảo :
- Đi hả ? Còn lâu à ? Anh không được em chấp nhận lời cầu hôn của mình , nhất định anh ở đây mãi.
Khả Khả gượng đứng dậy , cô bảo :
- Muốn ở cứ ở đó mà lảm nhảm , yêu cầu này nọ . Em vào nhà.
Duy Long ôm cô vào lòng để giữ chân Khả Khả lại với mình. Bất ngờ, cô ngả xuống võng và khuôn mặt Duy Long áp vào má tự bao giờ. Trong vòng tay ấm áp lạ lẫm ấy đem lại cho cô một chút xúc động.
Đến khi nụ hôn lần đầu tiên Khả Khả mới biết cảm giác nồng ấm , thiết tha thế nào . Cô lặng người và ngượng ngập không dám nhìn Duy Long , giọng trầm ấm anh thì thầm :
- Anh thương em biết bao nhiêu ! Lạy trời cho chúng ta được bên nhau mãi mãi . Khả Khả , em có biết rằng mình dễ thương lắm không ?
Qua phút xao động , sự tỉnh táo đến với cô . Khả Khả thở dài đáp nhỏ :
- Nếu anh thật sự thương em , anh có đáp ứng điều kiện của em hay không ?
- Điều gì ? Nếu không ngoài khả năng của mình , anh sẽ chiều em.
Khả đẩy anh nhăn mặt bảo :
- Anh ngồi đàng hoàng lại đi , lỡ cô Út hay nội thấy rồi sao ?
Duy Long nhìn vào nhà cười :
- Làm gì có . Út Thắm đang ở nhà hàng với bọn họ . Cô ấy đâu có ngờ anh tìm về với em . Đừng lo.
- Tại sao đang vui với họ mà anh trở về đây ? Lịch sự để đâu thế ?
Duy nắm tay Khả Khả cười phân bua :
- Nếu không làm sao có cơ hội ngồi bên em . Anh không muốn em bị họ trêu chọc , nhất là Út Thắm , hình như cô ta không mấy yêu thích em . Cho nên , anh lén về đây , anh muốn chúng ta tự nhiên khi bàn đến vấn đề nghiêm trọng này . (Trùi làm gì mà phải lén bề, nghe thấy ớn ghệ Đúng là co 1 máu... mà)
- Cô Út không thương mẹ em , dĩ nhiên thành kiến ấy làm sao cô ấy thương yêu em được . Nhưng cô Út thật tâm để ý đến anh , có lẽ tình cảm ấy không bình thường đâu . Anh nghĩ gì , nếu cô của em muốn kết hôn với anh , Duy Long ?
Duy Long lắc đầu thẳng thắn đáp , trước ánh mắt chăm chú của Khả Khả :
- Anh thích gọi Út Thắm bằng cô , chứ không muốn được cô ấy gọi mình bằng anh . Nếu không nhờ Út Thắm làm sao anh có cơ hội sang nhà em , để thái độ của người anh thương thế nào chứ . Thật lòng anh chỉ nghĩ và thương một mình em thôi.
- Em thấy anh nên làm bạn với cô ấy đúng hơn.
Trố mắt Duy Long hỏi gằn vẻ bất mãn :
- Sao em lại có ý nghĩ đó ? Em nghĩ gì vậy Khả Khả ?
Cô lắc đầu thản nhiên đáp :
- Anh đã nữa đời người rồi , cô của em cũng chừng ấy . Quan niệm sống hay kiến thức cùng trang lứa dễ hòa hợp hơn . Vả lại , em nghe cô ấy trò chuyện với nội , nên biết lòng Út Thắm đã nghĩ đến anh và nội cũng bằng lòng nếu anh bước đến.
- Em đang nghĩ gì đó ?
- Em đang nghĩ : Nếu anh thật lòng bước đến với cô Út thì hoàn toàn thích hợp , hôn nhân sẽ đem lại hạnh phúc trọn vẹn hơn với em ?
- Còn em ? --- Duy Long cau mày hỏi.
Thản nhiên Khả Khả diễn ý mình :
- Em còn trẻ , quan niệm dễ thay đổi theo hoàn cảnh và môi trường sống . Không có gì nhất định ở em . Cho nên tình cảm đối với anh không làm sao vững vàng được . Vì thế , em không nhận tình bạn hay bất cứ sự giao kết nào giữa anh và em là vậy đó.
- Nếu không thích anh, thì cảm giác nụ hôn đâu nồng ấm như anh vừa nhận được sự nhiệt tình ở em?
- Đó chỉ là phút bốc đồng thoáng qua thôi , tất cả sẽ phai nhòa trong em . Anh cũng như những người bạn khác của em vậy . Đâu có ai để hương vị ấy mãi trong em chứ ?
Duy Long không hiểu nổi Khả Khả đang nghĩ gì về mình nữa.
- Nghĩa là em muốn sau phút giây này chúng ta thản nhiên xem nhau xa lạ như chưa bao giờ hôn nhau đắm đuối như vậy chứ gì ?
Khả chớp mắt với đôi môi chim lại . Anh gằn giọng kéo mạnh cho Khả nằm trong sự trói buộc của mình.
- Em nói gì ? Đã suy nghĩ kỹ chưa ? Anh là trai , sống nơi đất khách bao nhiêu năm , đáng lẽ anh nhiễm tất cả những tập quán , quan niệm sống , xem tình yêu như y phục . Sáng yêu nhau , chiều chia tay không ngượng ngập . Nhưng anh là người Việt Nam , không xem tình yêu là một trò đùa , một màn kịch dỏm . Anh yêu ai là anh biết mình phải trân trọng thế nào , suy nghĩ , kiểm tra lại trái tim mình bao nhiêu lần trước khi đem tình cảm phơi bày cho thần tượng mình thấu cùng . Tại sao em lại cóthể xem anh tầm thường như vậy chứ ? Em nói đi ?
Khả gỡ nhẹ tay anh ngọt ngào phân bày :
- Anh hãy thương cô Thắm và lập gia đình với cô ấy nếu muốn hạnh phúc trọn vẹn đế n với mình . Còn với em , xem như những phút vừa qua chưa bao giờ đến. Anh nghe em đi , sau này sự hối hận sẽ không đến với anh . Ngược lại , anh quyết lòng bám lấy em , khổ sở sẽ không tha với anh và kể cả em nữa.
- Tại sao ? Nếu em nói rõ lý do anh sẽ nghe.
- Em không thể nói được . Đây là những lời thành thật nhất của em đối với anh . Duy Long , hãy tin và nghe em đi.
- Có phải chê anh không xứng đáng hay không ?
Khả Khả lắc đầu , cô vuốt bàn tay anh , nhỏ nhẹ cô phân bua ình :
- Anh vừa đẹp người lẫn tính tình với gia thế và sự nghiệp ấy , có cô gái nào không mơ ước được làm vợ anh chứ.
- Nhưng em thì không là sao ?
- Em có ly do của em , mà điều bí mật này không thể phơi bày cho anh hay bất cứ ai biết được . Hãy thông cảm cho em . Hoàn toàn Khả Khả không hề chê anh già , hay gì gì đó theo sự suy diễn của anh . Tại em không thể lập gia đình với anh thôi . Tốt nhất Duy Long nên nghĩ đến Út Thắm hay ai đó nếu anh muốn kết thúc đời trai trẻ của mình.
- Anh chỉ muốn kết đôi với em thơi , vì anh chỉ yêu mỗi mình em . Nếu không , anh không cần em phải bày vẽ hay "bán cái " anh cho ai đó.
Khả Khả thở dài , mắt long lanh , cô bước lại gốc dừa tựa mình vào đó , thấp giọng :
- Em không khờ dại đến nước đẩy người mình yêu sang bến bờ khác để đau khổ vây kín mình . Chỉ tại em chưa yêu và không muốn lập gia đình , nên em phải nói rõ cho anh biết ý thật nhật có ở lòng em . Sau này , anh không trách sự Ỡm ờ có ở em đã gieo hy vọng cho anh.
- Anh không hiểu nỗi em . Nụ hôn vừa qua , cơ thể em rung cảm trong vòng tay khép kín của anh , chứng tỏ em đã yêu , đã nghĩ đến Duy Long không ít . Tại sao em lại có những lời cho anh trái với tâm trạng em mang chứ ?
Khả Khả quay lại , không ngờ cô lại đứng trọn trong vòng tay của anh . Cúi mặt thẹn thùng cô đẩy anh ra . Nhưng Duy Long đâu tạo cơ hội cho cô thoát khỏi sự trói buộc đó . Anh gằn giọng sau khi hôn lên má cô những nụ hôn nồng nàn .- Nếu em không đưa ra những lý do hợp lý , anh nhất định thưa với nội em và gia đình anh tiến tới , kết thúc sự chờ đợi hồi hộp của anh ngày lập tức.
- Anh không có quyền áp đặt em như thế ?
- Vậy em nói đi ? Anh chấp nhận chờ em mười năm mà.
Khả Khả nhăn mặt liếc anh cười :
- Anh định đến bốn mười tuổi mới cưới vợ à ? Đừng có điên khùng được không ?
- Yêu em là khùng rồi . Có điên thêm chút nữa cũng không sao ?
- Duy Long à , anh quên em đi , đừng nghĩ đến chuyện chúng ta nữa nghen . Đeo đuổi chỉ gây khổ cho nhau thôi , anh hiểu không ?
- Anh không thể nào hiểu nổi em . Tại sao yêu anh mà từ chối lời đề nghị kết hôn của anh là thế nào ?
- Em có lý do của em mà . Bao giờ anh có gia đình và tiện thì em sẽ tiết lộ cho anh hiểu . Chừng ấy anh sẽ cảm ơn và không trách em nữa --- Cô nhăn mặt.
- Sao không bảo anh chết rồi , chừng ấy mình sẽ hiểu nhau thích hợp hơn ?
Khả Khả cười theo , cô đẩy mặt anh xa mình và nhỏ nhẹ bảo :
- Anh trở lại nhà hàng ấy đi , đừng để người ta đợi kỳ lắm.
- Em sợ người ta buồn khi sự đợi chờ dài ra . Còn anh thì nhận sự chối từ của em không buồn sao ?
Mắt Khả Khả cau lại giọng gắt gao hơn :
- Người ta không chết vì mối tình đầu tan vỡ thì không bao giờ buồn vì những sự quen biết thoáng qua như trường hợp anh và em đây . Bao nhiêu năm qua ,anh kiếm lại đi , em đâu phải là người con gái thứ hai thân thiết với anh ? Và anh có thể ngã quỵ vì , khi chúng ta chỉ gặp nhau vài ba lần ? Đúng không ? -Lấy giọng sau tiếng thở dài cô tiếp :- Cho nên , em từ chối là quyền trời dành riêng cho phái yếu . Còn anh tỏ tình trước cô gái có chút thiện cảm là quyền của anh mà . Tóm lại , hãy xem như chúng ta chưa đề cập tới sự chung đôi lâu dài . Mình xem nhau như từ trước đi , có lẽ như thế , nhẹ nhàng và thích hợp hơn . Anh nghĩ lại đi.
Gương mặt Duy Long căng lại , đầu cúi thấp nhìn bàn tay mình xé từng cánh lá vụn vỡ ra.
Khả Khả nhỏ nhẹ hơn.
- Với em hôn nhân còn ở ngòai tầm tay , em chưa ý thức gì về bổn phận trách nhiệm của một người tình , người vợ với mọi sự trói buộc trong quan hệ gia đình . Không có sự chuẩn bị ắt gặp nhiều phiền toái . Nhất là mẫu người như thế nào mới thích hợp với em đây ? Mọi vấn đề còn ở phía trước , em không thích nắm lấy khi chưa có đủ điều kiện để được nó . Anh hiểu không ?
- Em nói đủ chưa ? --- Duy Long lớn tiếng hỏi.
- Anh sao vậy ?
- Sao vậy cái gì? Nói đi, nói lại cũng là lời từ chối của em cho anh thôi. Được rồi , tóm lại anh biết mình không đúng đối tượng của em. Thì sự tiến tới anh không đủ khả năng để được cùng em gá nghĩa vợ chồng. Chỉ bấy nhiêu thôi. Anh đã hiểu ý em rồi , không cần dùng những lời hoa mỹ để xoa dịu tự ái của anh, cũng như anh trả lại em những nụ hôn thương hại mà em bố thí cho anh. Chào em.
Khả Khả lặng người trông theo dáng anh với những bước chân hấp tấp ngã nghiêng . Lòng cô dâng lên nỗi chua xót , ngậm ngùi với dòng lệ lặng lẽ trôi trên má . Khả Khả không biết đây là lần thứ mấy mình khóc cho cuộc đời mình . Nhưng với Duy Long lòng cô thật sự dao động . Cô muốn bá cổ anh mà thì thầm rằng : "Duy Long , em cũng yêu anh , thật sự lòng em luôn nghĩ đến anh kể từ đêm đó . Nhưng em không thể cùng anh sánh đôi , tại phần phước của em không đủ để được sống bên anh thôi , đành chịu vậy ! Duy Long ! Em cũng đau khổ như anh ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...