Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Hoa Cẩm đọc cái tên này, đột nhiên cười, “Cũng được. Như vậy xem ra, đối với Cố Tinh Trạch mà nói, chẳng phải là một sinh mạng mới sao.”

Trong lòng anh ta, lại có chút thất bại.

Khác với mù bẩm sinh.

Thị giác của Vân Thi Thi vốn bình thường, nhưng mà một khi mất đi thị lực, rơi vào vùng tối tăm, thật sự là một loại tuyệt vọng.

Mỗi khi anh ta thấy bộ dạng cô mò mẫm, sờ thứ gì đó bên cạnh mình, bộ dạng cố gắng đó, làm anh ta cực kỳ đau lòng.

Nhưng mỗi khi thấy, cô ngồi yên trên ghế sofa, cúi đầu, ánh mắt vô cùng dịu dàng vuốt ve cái bụng, một cái chớp mắt, toàn thân phát ra ánh sáng của người mẹ, dịu dàng ấm áp.

“Không sao, sau này sẽ có giác mạc người ta hiến tặng, anh sẽ chú ý nhiều hơn.”

Hoa Cẩm lạc quan nói, “Sinh bé cưng xong, lúc ổn định rồi, lại làm phẫu thuật cũng không muộn.”

“Ừ.”

Vân Thi Thi và hai bánh bao nhỏ đi bộ một lát rồi về, khi về đến nhà, Hoa Cẩm đã rửa xong hết đống bát.

Tiểu Dịch Thần ở một bên khen không dứt miệng, “Chú Hoa Cẩm thật lợi hại, tay nghề nấu cơm cũng không tệ, rửa bát đũa cũng rất sạch sẽ.”


Hoa Cẩm nghe xong, bật cười thành tiếng.

Anh ta ngồi xổm người xuống, đưa tay véo đôi má hồng hào của Tiểu Dịch Thần, “Cháu thật sự cảm thấy tay nghề của chú rất tuyệt sao?”

“Dạ!”

“Chú còn tưởng rằng, cái miệng này của cháu, bị tay nghề của Hữu Hữu làm hư rồi, không nghĩ tới, chú làm cơm, vậy mà cháu không chê.”

Hoa Cẩm như trút được gánh nặng thở phào một hơi.

Hữu Hữu ở bên cạnh khẽ nói một câu, “Tuy chú làm đồ ăn không tinh xảo như vậy, nhưng mà cũng có thể nuốt xuống được.”

Hoa Cẩm, “…”

Vân Thi Thi ở một bên bị chọc cười, cười ‘Ha ha’, “Hữu Hữu, con đừng xoi mói như vậy! Con cho rằng ai cũng giống như con sao? Sinh ra, liền có thiên phú dị bẩm với đồ ăn.”

Hữu Hữu đắc ý khoanh hai tay, có chút lâng lâng.

Mộ Nhã Triết ở một bên hừ lạnh một tiếng, “Cha lại hoài nghi, nhóc con như con có phải gen biến dị hay không.”

“Bởi vì con cực kỳ coi trọng đồ ăn ngon!”


Hữu Hữu đắc ý nói, “Ai mà giống như Tiểu Dịch Thần vậy, nấu cơm rang trứng cháy khét mà cũng ăn được.”

“Khụ.” Vân Thi Thi xấu hổ hắng giọng một cái.

Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi.

Có một lần, cô tâm huyết dâng trào, xuống bếp làm một phần cơm rang trứng, bảo hai đứa bé ăn.

Kết quả, Hữu Hữu vừa thấy, liền ghét bỏ đẩy cơm rang trứng sang một bên, lại thấy Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh ôm lấy cơm rang, xúc một miếng to cho vào miệng, xong còn cười tít mắt nói, “Tay nghề của mẹ giỏi quá, cơm rang rất ngon…!”

Cũng không biết là thật lòng, chịu đựng được cơm rang có vấn đề, hay là cảm thấy rất khó ăn, nhưng vì mặt mũi của mẹ, mới cố biểu hiện bộ dạng ăn rất ngon.

Tiểu Dịch Thần dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, “Mẹ rang cơm quả thật cũng không tệ mà!”

Cậu thực sự ăn hết cơm rang bị cháy mà.

Còn nữa, ngày đó cậu rất đói bụng, thêm bát nữa, cũng không cảm thấy hương vị có gì kỳ lạ.

Vân Thi Thi lập tức giơ tay đầu hàng, “Được rồi! Hữu Hữu, con nấu cơm ngon nhất, tay nghề của mẹ không bằng con, con hài lòng chưa?”

Hữu Hữu nghe vậy, lúc này mới hài lòng, có thể củng cố được ‘Địa vị đầu bếp’ ở trong cái nhà này, vẻ mặt cậu lộ ra đắc ý và hài lòng.

Mộ Nhã Triết và Hoa Cẩm nhìn nhau, bật cười bất đắc dĩ.

Hoa Cẩm cố ý trêu ghẹo nói, “Hữu Hữu, cháu bành trướng như vậy cũng không tốt nha! Chỉ là tay nghề nấu cơm tốt hơn một chút, có gì hiếm lạ đâu!”

Hữu Hữu cho anh ta một ánh mắt kiêu ngạo.

Cả nhà bị chọc cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui