Một Phút Đánh Đổi Một Đời - Taekook

"Súc sinh, mày còn về đây làm gì nữa? Vì mày mà mẹ mày phải bệnh nặng. Mày đúng là sao chổi, biến khuất mắt tao"

Ông Jeon tức giận từ trên lầu mắng chửi Jungkook đang đứng dưới nhà. Tay cậu nắm chặt mặc kệ móng tay đâm sâu vào da thịt, không thể tin được đó chính là ba ruột của mình.

Ông Jeon chửi xong thì cũng bỏ đi vào phòng làm việc. Jeon gia là một trong những gia tộc mang đậm chất truyền thống trong thời kì hiện đại bấy giờ.

Chú thím của Jungkook thấy cháu mình khổ sở như vậy nên ai cũng thương cậu, có trách thì trách ông trời đã để cậu sinh ra trong cái gia tộc khắc nghiệt này.

"Jungkook, lại bị nó đánh nữa sao?" Ông nội của Jungkook thấy mọi người trong nhà ai cũng lo lắng, nhìn thấy cháu trai máu cứ nhỏ từng giọt mà không khỏi xót xa.

Hồi trước do ông nội Jungkook mê tín, ông thầy đó bảo rằng Jungkook sẽ khiến cho Jeon gia táng gia bại sản. Một phút không suy nghĩ mà trong suốt 10 năm tuổi thơ của một cậu bé mà ghét bỏ nó.

Đến mãi về sau ông nội của cậu mới biết bản thân mình sai, cố gắng bù đắp cho cậu dù cậu cứ cự tuyệt. Còn ba của Jungkook thì dù cho ai nói hết lời rằng đó là lời không căn cứ nhưng ông ta vẫn cứ bạo hành cậu, mặc mọi người ngăn cản.


Jeon Jungkook bước đến gần ông nội mình ánh mắt vô hồn hỏi

"Ông ơi, ngày đó biết con khiến cho gia đình mình gặp xui xẻo, ông lại không cho người bóp chết con đi ạ? Ông để con sống không bằng chết thế này có phải là cực hình không?"

Jungkook bỏ chạy lên phòng, nhốt mình trong chiếc tủ áo bằng gỗ đã phai màu, còn ông nội nghe cháu mình nói thế nước mắt cũng rơi, ông nội biết sai rồi.

****
Kim Taehyung về đến nhà liền đánh một giấc đến tận chiều. Tiếng chuông điện thoại phá tan giấc ngủ của hắn, khiến hắn không vui vẻ mà nhấc máy.

"Taehyung, hyung sẽ đi công tác trong một tuần. Ở nhà liệu mà nhuộm lại mái tóc em đi, không thì đừng trách"

Không để Taehyung trả lời Bon Hwan liền tắt máy. Hắn lười biếng rời khỏi giường vào phòng tắm, tắm xong liền đến bàn học ôn bài của 3 môn tiếp theo hắn sẽ thi.

Cuộc sống của Taehyung vô cùng tẻ nhạt, cứ hằng ngày đi học rồi về nhà ăn uống làm bài tập, hoặc đi ra ngoài chơi cùng bọn Dae Hyun.

19h30 hắn diện một chiếc áo sơ mi và quần jean, bộ đồ khiến hắn trông trưởng thành hơn, đẹp trai hơn bình thường vạn lần.

"Quản gia, hôm nay Bon Hwan hyung đi công tác rồi. Cho phép ông về quê thăm nhà trong 5 ngày"

Kim Taehyung nói rồi đi khỏi Kim gia, lái xe chạy đến bar BTS. Thấy hắn nhân viên cuối chào sau đó dẫn hắn vào căn phòng VIP.

Trong phòng có Dae Hyun và Chung Hee đang từ tốn uống rượu mà đợi hắn. Taehyung ngồi xuống bắt chéo chân, hắn vốn không thích nơi đây vì quá ồn ào, nhưng ít nhất nơi đây khiến hắn cảm thấy khá hơn ở nhà.

"Chung Hee mày nói đi, mày với Jeon Jungkook là quan hệ gì?" Dae Hyun uống cạn ly rượu hỏi người trước mặt.


Chung Hee nghe nhắc đến Jungkook liền rất sầu não, cầm chai rượu lên mà uống. Chất lỏng chảy vào cổ họng vừa đắng vừa cay như tâm trạng của Chung Hee bây giờ .

"Jungkook nhỏ hơn chúng ta 3 tuổi" Chung Hee đan hai tay lại, cuối đầu xuống mà nói, dường như muốn che đi nỗi xót xa của mình.

Taehyung uống cạn ly rượu rồi quan sát Chung Hee  như đang chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Thằng nhóc đó chính là nhảy lớp, học cùng lớp với tao hồi cấp 2. Lúc nào cũng là tranh hạng nhất với tao, nhưng thằng nhóc này lại rất ngây thơ, hồn nhiên"

Chung Hee cười nhưng trong nụ cười ấy toàn là nỗi buồn, Dae Hyun và Taehyung vẫn kiên nhẫn chờ đợi những câu nói tiếp theo.

"Jeon gia sinh ra một nhân tài nhưng lại bị nhầm tưởng là sao chổi chỉ vì một ông thầy cúng chết tiệt"

Siết chặt tay lại Choi Chung Hee cố nén sự tức giận của mình

Dae Hyun vẻ mặt kinh ngạc nghe cứ như trong tiểu thuyết, nhưng vẫn cố xác định lại lần nữa "Vậy người đó là Jungkook sao?"

"Lần nào Kookie cũng người đầy vết thương mà đến lớp, không nói chuyện với ai, ngại giao tiếp và luôn trong tình trạng sợ sệt. Đến một ngày chịu không nổi sự bạo hành kia, tao giúp em ấy đến Mĩ trong suốt 2 năm, mặc cho họ Jeon tìm kiếm khắp nơi. Tưởng chừng em ấy có thể thoát khỏi nơi địa ngục đó rồi, nhưng bây giờ em ấy lại quay về"


Đấm mạnh vào tường, tiếng động lớn đến hoảng hồn khiến cho Dae Hyun cũng giật mình.

Taehyung nhìn dáng vẻ của Chung Hee, liền nghĩ đến Jungkook khi sáng đến lớp, thái độ vẫn rất nho nhã, lời nói thì đầy khiêm nhường, lại có chút rụt rè trong hành động.

"Taehyung nói gì đi" Dae Hyun lay tay của hắn rồi đá mắt sang Chung Hee.

"Cậu ta sẽ dần trưởng thành, và thoát khỏi nơi đó" Taehyung cầm ly rượu trên tay lắc nhẹ

"Em ấy tuyệt vọng. Tao cũng tuyệt vọng vì không giúp được gì."

Taehyung trong cả đêm đó không ngừng suy nghĩ về điều mà ChungHee nói, hắn bỗng không thấy bài xích với cậu, cũng không phải là thương hại cậu. Một cái cảm giác nào đó rất lạ, hình như là che chở, hình như là muốn giúp đỡ.

____________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận