Một Phút Đánh Đổi Một Đời - Taekook

"Jeon Jungkook sao?"

"Nghe không cậu ta nói cậu ta là Jeon Jungkook đấy"

"Tên này chết thì cũng linh lắm, vừa nhắc đã thấy xuất hiện"

Những lời nói của đám người kia đương nhiên là lọt vào tai của Jeon Jungkook, cuối đầu 90 độ cậu cười khổ.

Thấy Jeon Jungkook vẫn không có ý định ngước lên thầy Jeong liền vỗ nhẹ vai cậu

"Em về chỗ ngồi đi, thi tốt nhé! Thầy tin em"

Jungkook gật đầu rồi nhanh chóng đi về chỗ ngồi, Dae Hyun thấy Jungkook ngồi cạnh bàn mình liền quay sang nở nụ cười tỏa nắng.

"Bạn gì ơi, thi tốt nhé"

Jeon Jungkook đang cuối đầu lấy bút viết nghe Dae Hyun nói thế ánh mắt có chút hạnh phúc, hình như lâu lắm rồi không có ai động viên cậu.

"Cảm ơn nhiều"


Đáp lại lời động viên đó xong thì giáo viên cũng bắt đầu phát đề bài của môn thi đầu tiên ra.

Đám người ở trên nhận được đề liền ai oán sao đề đợt này khó quá. Dae Hyun nhìn đề bài cũng không khỏi rùng mình, nếu như không ôn kĩ bài thì coi như chết chắc.

Duy nhất hai con người kia nhận được đề thì bắt tay vào làm ngay, một người cầm máy tính nhấn, một người thì thong thả viết tên của mình lên đề thi và bài làm.

Đương nhiên cái người thong thả viết tên kia là Kim Taehyung rồi, hắn dường như không để tâm lắm đến những chuyện xung quanh. Khi nghe bọn họ nháo nhào vì Jeon Jungkook thì hắn đã tranh thủ giải một số bài nâng cao, và thật may những dạng bài đó lại khớp với đề thi này.

Sau 120 phút cặm cụi làm bài thì cũng hết giờ. Dae Hyun vẫn đang cặm cụi giải cho xong bài cuối cùng, cũng ôn bài như những người khác nhưng sao nó lạ lắm.
2

Jeon Jungkook ghi tên lên bài làm, ánh mắt không tự chủ nhìn qua Dae Hyun thấy y vẫn đang lay hoay.

"Này, nhìn tôi" Jungkook nhỏ giọng đủ cho hai người nghe, Dae Hyun ngước lên nhìn cậu thì bỗng cậu đứng lên cầm bài thi đem nộp.

Khéo kéo đưa tay ra sau lưng làm kí hiệu thành số 4253. Dae Hyun nhìn thấy nhưng vẫn gãi đầu, cậu ta nhắc bài gì mà khó hiểu thế.

Nhưng câu cuối của y là trắc nghiệm nên là y liền nhìn vào 4 kết quả kia. Lần lượt là 367.8, 987.6, 425.3 và 120,8. Nhớ lại dãy số của Jungkook là 4253 ứng với kết quả C liền không đắn đo khoanh vào.

Taehyung đi phía sau Jungkook vì sự lề mề kia liền có chút khó chịu, nhưng khi thấy cậu nhắc bài cho bạn hắn nên cũng dịu bớt đi.

Nộp bài xong Jungkook quay trở về bàn học thu dọn mọi thứ vào balo, định bước đi thì liền bị Dae Hyun dọa cho giật mình.

"Nèee, cảm ơn cậu nhiều. Không có cậu chắc tớ làm tới mai cũng không xong"

Vui vẻ cảm ơn Jungkook, cậu cuối đầu mỉm cười một cái rồi đáp "Vì anh động viên tôi, nên tôi giúp anh"

Dae Hyun như sét đánh bên tai, người trước mặt kêu y bằng anh sao? Rõ ràng bằng tuổi cơ mà.

"Jungkook theo tôi" Choi Chung Hee từ đâu đi đến nắm lấy tay của cậu mà kéo đi, Taehyung phía xa không quan tâm liền bỏ đi về trước.

"Chung Hee, mày làm gì cậu ta thế?" Dae Hyun giữ một tay của cậu rồi chất vấn người trước mặt.

"Người quen thôi, buông tay được chưa?" Choi Chung Hee dứt lời thì Dae Hyun cũng buông tay ra, rất nhanh Jungkook đã bị Choi Chung Hee lôi đi tới giữa sân trường.

"Sao lại về đây?" Choi Chung Hee lạnh lùng nhìn cậu con trai trước mặt

Jungkook xoa cổ tay đỏ ửng rồi ngước lên nhìn Chung Hee.

Thấy cậu vẫn không trả lời Chung Hee lại một lần nữa siết chặt lấy tay của cậu gằn giọng "Nói! Sao lại trở về"

"Anh làm gì vậy hả? Buông tay ra coi. Tôi không thể trốn mãi bên Mĩ, tôi không ích kỉ như vậy được. Mẹ tôi vì tôi mà đổ bệnh, anh nghĩ tôi còn tâm trí mà nghĩ cho bản thân sao? Chung Hee chúng ta chính là hai thế giới khác nhau, không thể dung hòa được đâu. Suy nghĩ của chúng ta cũng không giống nhau, đừng xen vào chuyện của nhau nữa"

Jeon Jungkook nói xong thì liền gỡ tay của Chung Hee ra khỏi tay mình rồi chạy về phía chiếc Lamborghini đang đợi ở phía xa.

"Jeon Jungkook..."

Choi Chung Hee chỉ biết nhìn theo bóng lưng kia rồi thở dài. Cậu ấy trở về Hàn Quốc này thì khác gì đang tự dày vò bản thân mình.

Tại Jeon gia, Jungkook khi trở về liền nhanh chóng chạy lên phòng của mẹ mình, bà Jeon bây giờ vẻ mặt xanh xao và gầy hơn lúc trước rất nhiều. Jeon Jungkook đau đớn chạy đến ôm lấy mẹ mình.

"Mama, Jungkook về rồi. Mama đừng lo lắng nữa, mama hãy mau khỏe lại nha"

"Jungkook của ta về rồi sao? Ta không muốn con bỏ đi mà không rõ tung tích như vậy nữa, hứa với ta đi"

Hiền hậu xoa đầu cậu con trai của mình, bà Jeon như trút được mọi gánh nặng.

"Con hứa, không bỏ đi nữa. Không làm cho mama lo lắng nữa đâu"

Jungkook ôm bà Jeon mà nước mắt cứ không ngừng tuôn, cậu cho rằng vì cậu mà mẹ mình mới lâm vào bệnh như vậy.


"Jungkook, con đừng giận ông nội và baba của con nữa."

"Baba đối xử tệ với mẹ như vậy mẹ lại bênh vực ông ấy" Jungkook ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận nhìn bà Jeon. Nhưng bà cũng chỉ mỉm cười xoa đầu cậu.

"Con về phòng nghỉ ngơi đi"

Jungkook thấy mẹ mình lảng tránh liền thôi không nói nữa, sau đó ra khỏi phòng.

Vừa đi được vài bước thì liền gặp ông Jeon, thấy cậu ông ấy nổi giận đạp cậu một cái khiến cậu lăn vài vòng sau đó ngã xuống cầu thang khiến cho mọi người bên dưới vô cùng hốt hoảng.
1

Thiếu gia của họ ngoan ngoãn hiền lành, nhưng mỗi lần gặp ông chủ liền bị đánh đến mức bò không nổi.

Jungkook ăn trọn một cước và ngã đau như vậy thì cũng lồm cồm ngồi dậy, cười khổ một cái chuyện này cậu cũng lường trước được rồi. Ăn đòn là chuyện đương nhiên.

"Thiếu gia, trán cậu chảy máu nhiều quá. Tôi giúp cậu băng bó lại" thím Jun chạy đến đỡ cậu, không khỏi bàng hoàng khi thấy máu đã chảy xuống thấm lên cổ áo màu xanh của cậu.

Lắc nhẹ đầu loạng choạng ngước lên nhìn người mình gọi là ba, suốt 17 năm qua không ngừng bạo hành cậu. Jeon Jungkook tự hỏi trở về chính là đang tìm cái chết cho mình sao?

___________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận