Chương 45: Đây là con rể của tôi!
Sáng hôm sau, Tiêu Nhược lờ mờ cảm thấy rất nhiều ánh mắt dò xét ngay khi bước vào công ty.
Vừa cởi áo khoác, thư ký Dương đã gõ cửa bước vào: “Tiêu tổng, Tiêu đổng muốn cô đến phòng làm việc của ông ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Nhược nhướng mày nói cô đã biết.
Văn phòng của lão Tiêu nằm cạnh văn phòng của Tiêu Nhược, ông ấy đang uống trà.
Tiêu Nhược mở cửa đi vào: “Chủ tịch, ngài tìm tôi sao?” Hai vị phụ huynh từ trước đến nay đều phân biệt chuyện công và việc tư.
Lúc này, lão Tiêu không phân biệt được: “Con và Gia Ngôn đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn rồi, đem giấy kết hôn về cho bố và mẹ con xem.”
Tiêu Nhược ngồi trên ghế sô pha, “Bố và mẹ cũng có giấy kết hôn mà, không phải đều giống nhau sao?” Cô nhẹ nhàng nói, như thể đã quên mất đêm qua ai đã khóa hai cuốn sổ đỏ nhỏ vào trong két sắt.
“Con lấy xong giấy chứng nhận rồi không biết về nhà ăn cơm sao?” Lão Tiêu trừng mắt nhìn cô.
“Chân của Hứa Gia Ngôn hôm qua không thoải mái.” Tiêu Nhược đang loay hoay với cổ tay áo của mình khi cô nói điều này.
Lão Tiêu đứng dậy, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy, hai đứa có đi bệnh viện không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Nhược thấy ông lo lắng, vội vã ép tay ông: “Không sao đâu, chỉ là anh ấy mệt mỏi.”
Lão Tiêu không suy nghĩ sâu xa: “Ban ngày đi lấy giấy kết hôn rồi về có gì đâu mà mệt mỏi?”
Tiêu Nhược không muốn nói rõ chuyện này với ông, với lại cô còn không thể nói về nó với Phan Vân, huống chi là lão Tiêu, cô đứng lên nói: “Tiêu đổng, còn chuyện gì không?” Nếu không có gì, cô phải trở về phòng làm việc của mình, còn rất nhiều chuyện phải làm.
“Buổi trưa cùng bố về nhà, mẹ đã nấu cơm.”
“Con biết rồi.”
Ngay khi Tiêu Nhược ra khỏi văn phòng, cô đã nhìn thấy hai cô gái nhỏ trong văn phòng thư ký đang rụt đầu lại. Cô không nói gì.
Ngay sau khi cô rời đi, trợ lý và một số phụ nữ bắt đầu ăn dưa với một giọng thấp.
Trợ lý A: “Hôm qua cô nói Tiêu tổng bị chủ tịch đuổi ra ngoài à?”
Trợ lý B: “Chắc là sai rồi. Tiêu tổng của chúng ta là người thừa kế duy nhất, làm sao có thể bị đuổi ra ngoài!”
Tiểu Trương sắc mặt khó coi: “Nhưng tôi không nói nhảm về việc Tiêu tổng đã kết hôn, cô ấy nói với tôi mà!” Cô nói thêm: “Vừa rồi cô không nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Tiêu tổng sao?
Đúng lúc này thư ký Dương bước đến__
Trợ lý A: “Thư ký Dương, Tiêu tổng kết hôn rồi sao?”
Thư ký Dương nhún vai: “Tôi không biết”
Tiểu Trương mắt mở to với sự hoài nghi: “Thư ký Trương, hôm qua chúng ta đến nhà Tiêu tổng đã nghe cô ấy nói mà!”
Thư ký Dương giả bộ ngớ người: “Tiêu tổng làm sao có thể nói chuyện cá nhân với cấp dưới như chúng ta được.”
Tiểu Trương: “…”
Thư ký Dương vừa cầm cà phê vừa gõ cửa.
“Mời vào.”
Thư ký Dương đặt cà phê lên bàn của Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược đang nhìn vào máy tính bảng và ngước mắt lên: “Thư ký Dương.”
Thư ký Dương cúi xuống, nói: “Tiêu tổng.”
“Có tin đồn về tôi trong công ty?” Cô dùng hai chữ ‘tin đồn’.
Thư ký Dương mím chặt miệng, chưa kể đúng sai, huống hồ là anh không thể đổ thêm dầu vào lửa: “Mấy cô gái nhỏ chỉ đang nói giày của Tiêu tổng hôm nay rất đẹp.”
Tiêu Nhược nhìn xuống đôi giày trên chân. Nó rất đẹp. Cô đã mua nó một năm trước hôm nay là lần đầu tiên cô đi đôi giày này.
“Tôi có nói gì về cuộc hôn nhân của mình với anh không?” Mặc dù cô ấy rất vui khi cho người khác biết rằng cô và Hứa Gia Ngôn đã có giấy đăng ký kết hôn, nhưng cô không vui khi người ta bàn tán sau lưng mình.
Thư ký Dương thành thật trả lời: “Không có, Tiêu tổng yên tâm.”
“Ừm.” Tiêu Nhược nhìn lại máy tính bảng: “Anh ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
10 giờ 30, Lão Tiêu gọi điện cho Hứa Gia Ngôn.
“Gia Ngôn, buổi trưa về nhà ăn cơm nhé?”
Hứa Gia Ngôn sáng sớm đã nấu súp gà cho Tiêu Nhược, sau khi Tiêu Nhược đi thì anh đã ngủ thiếp đi, lúc này anh đang đợi Tiêu Nhược về nhà, tiện thể lau các khung ảnh.
(Pass chương sau: Lúc lão Tiêu gọi Gia Ngôn đang lau cái gì? 11 ký tự )
Anh đặt giẻ lau xuống, nói: “Được ạ, lát nữa con đến ngay.”
“Không cần đâu, sau giờ làm bố sẽ đón con với Nhược Nhược.”
Hứa Gia Ngôn nhìn thời gian: “Ở nhà không có việc gì, con sẽ trực tiếp đến công ty, khi bố tan làm, chúng ta sẽ cùng nhau đi.”
“Vậy cũng được.”
11 giờ 20, Hứa Gia Ngôn đứng dưới tòa nhà Tiêu thị.
Có bảo vệ ra vào ở tầng dưới, ai không có ID nhân viên thì không được vào.
Hứa Gia Ngôn gọi điện cho Tiêu Nhược, Tiêu Nhược đang bàn bạc công việc với Lão Tiêu, ngay khi lão Tiêu nghe thấy Hứa Gia Ngôn đang ở dưới lầu, ông lập tức nói: “Để bố xuống đón.” Ông là chủ tịch sao lại để ông xuống đón, nhưng ông ấy muốn đi.
Trong đại sảnh tầng một, Hứa Gia Ngôn đang đứng đó, hai nhân viên ở quầy lễ tân thỉnh thoảng lại nhìn anh.
Hứa Gia Ngôn hôm nay không sử dụng nạng, khi bước vào anh đã cố gắng hết sức để đôi chân của mình giống người thường.
Lão Tiêu ra khỏi thang máy riêng.
Nhân viên bảo vệ lập tức gọi lớn: “Chủ tịch.”
Lão Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn bảo vệ: “Người nào đã cản, đây là con rể của tôi!”
Bảo vệ: “!”
Chủ tịch có con rể khi nào, sao tôi chưa nghe thấy.
Nhân viên lễ tân: “!”
Trời ơi, Tiêu tổng lấy chồng lúc nào vậy!
Trong cuộc điện thoại trước khi tới, Hứa Gia Ngôn không gọi Lão Tiêu là bố, lúc cúp máy mới chợt nhớ ra.
Anh đã kết hôn với Tiêu Nhược rồi, phải đổi cách xưng hô.
“Bố.”
Lão Tiếu lúc đầu cũng giật mình, vô thức siết chặt ống quần ở hai bên chân.
Ông từ tốn đáp: “Ừm!”
Hứa Gia Ngôn đi tới chỗ Lão Tiêu, hai mắt ươn ướt, ông vỗ vỗ vai Gia Ngôn: “Đi, chúng ta lên đi.”
Hứa Gia Ngôn ra khỏi thang máy, đi cùng Lão Tiêu vào phòng chủ tịch, mấy người phụ nữ trong văn phòng thư ký đã bùng nổ.
Tiểu Trương thở dài: “Còn có người không tin ~”
Thư ký A: “Hừm, không phải cô vẫn nói chủ tịch coi thường con rễ này sao?” Vừa rồi cô đã tận mắt chứng kiến, miệng của chủ tịch gần như cười toe toét.
Tiểu Trương ngồi xổm, khóe miệng cứng ngắc: “Đó là Tiêu tổng và anh Hứa lấy chứng chỉ rồi, chủ tịch còn có thể làm gì!”
Thư ký B: “Này, là tôi thấy cô không ăn được nho nên mới chê nho chua!”
Tiểu Trương tức giận đến đỏ cả mặt, vừa định đi về, thì thư ký Dương bước vào, ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói với các cô: “Nếu các cô còn muốn tiếp tục làm việc cho Tiêu thị thì bịt miệng lại!”
“…”
Thư ký Trư của chủ tịch rót một cốc nước ấm, mang vào phòng chủ tịch.
“Anh Hứa, nước ấm của anh.”
Hứa Gia Ngôn khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Nhẹ nhàng lịch sự, đẹp trai và tao nhã là ấn tượng đầu tiên của Trư Nhạc Nhạc về Hứa Gia Ngôn.
Giờ nghỉ trưa của công ty là từ 12 giờ đến 2 giờ chiều, ba người họ rời công ty sớm hơn nửa tiếng.
Trên đường trở về, Tiêu Nhược lái xe, Lão Tiêu và Hứa Gia Ngôn ngồi ở ghế sau, Lão Tiêu nói: “Để mẹ tìm hai người giúp việc cho con. Nhà lớn như vậy, dọn dẹp sẽ rất mệt.”
Hứa Gia Ngôn chưa kịp nói, Tiêu Nhược đang lái xe đã vội trả lời: “Không, nếu cần con sẽ tìm người làm bán thời gian.”
Lão Tiêu cau mày, “Tìm người giúp việc trong nhà thì tiện hơn.”
Tiêu Nhược nhấn mạnh: “Con không muốn ai quấy rầy thế giới hai người của bọn con.”
Khi cô nói như vậy, Lão Tiêu không quan tâm nữa: “Tùy con, nhà riêng của con, con làm chủ.” Quá nhiều kiểm soát sẽ khó chịu.
Lão Tiêu không muốn nói chuyện với cô gái mình nữa, vì vậy ông quay qua nói chuyện với Hứa Gia Ngôn: “Buổi chiều con có việc gì phải làm không, Gia Ngôn?"
Hứa Gia Ngôn nói, “Buổi chiều 2 giờ 30 con có có cuộc họp ở đài phát thanh.”
“Thời gian khá eo hẹp.” Lấy điện thoại di động ra: “Bố gọi hỏi mẹ con xem đồ ăn đã sẵn sàng chưa.”
Ba người họ về đến nhà, thức ăn đã đặt sẵn trên bàn.
“Gia Ngôn.” Phan Vân ra đón.
“Mẹ.”
Phan Vân có phản ứng giống như Lão Tiếu lúc đó, sững sờ một chút, khóe mắt hiện lên ý cười: “Ừm!”
Ăn cơm trưa ngon lành, Lão Tiêu tâm tình rất tốt, ông uống một chút rượu.
Tiêu Nhược cũng muốn uống rượu, nhưng phải lái xe.
1 giờ 50, Tiêu Nhược chở Hứa Gia Ngôn đến đài phát thanh, Lão Tiêu đỏ mặt, nằm trên ghế sô pha nhìn đèn chùm trên trần nhà, tự lẩm bẩm một mình vui vẻ: “Bố... bố...” Cười khẩy: “Lão Hứa, con trai của anh gọi tôi là bố rồi!”
Phan Vân rót cho ông một cốc nước rồi ngồi cạnh ông: “Trông anh thật ngốc.”
“Hạnh phúc quá.” Lão Tiêu dựa lưng vào ghế sô pha và cười. Sau đó, ông ấy bắt đầu khóc: “Nó là một đứa trẻ đáng thương!...”
Mặt khác, Tiêu Nhược lái xe vào đài phát thanh, Hứa Gia Ngôn xuống xe, Tiêu Nhược đưa anh đến trước cửa. Hôm nay mọi người trong đài phát thanh đều tập trung ở đây.
Từ Nham chủ nhiệm ban của Hứa Gia Ngôn cũng bước đến.
“Thầy Hứa.”
Hứa Gia Ngôn quay đầu lại và mỉm cười.
Từ Nham đầu tiên là sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một nụ cười nhẹ nhàng và tươi sáng như vậy trên khuôn mặt Hứa Gia Ngôn, ánh mắt anh rơi vào cô gái bên cạnh Hứa Gia Ngôn: “Đây là?”
Hứa Gia Ngôn nói một cách cởi mở: “Vợ yêu của tôi, Tiêu Nhược.”
Tiêu Nhược cũng hào phóng đưa tay ra: “Xin chào.”
Từ Nham sửng sốt khi nghe thấy từ ‘yêu’, cúi đầu xuống anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tiêu Nhược. Anh phản ứng chậm nửa nhịp, đưa tay về phía trước: “Xin chào, tôi tên là Từ Nham, tôi là đồng nghiệp của Hứa Gia Ngôn.”
Từ Nham có chút bối rối: “Thầy Hứa, anh kết hôn khi nào, tại sao anh không nói có chúng tôi biết.”
Hứa Gia Ngôn có chút ngượng ngùng: “Chúng tôi vừa mới đăng ký kết hôn thôi, bữa tiệc còn đang được chuẩn bị. "
Tiêu Nhược trả lời: “Khi chúng tôi tổ chức đám cưới, tôi nhất định sẽ gửi thiệp mời cho anh.”
Thật tình cờ, Trương Thanh Thanh đi tới, cô ta cúi đầu xuống.
Tiêu Nhược giả vờ như không nhìn thấy, nói với Hứa Gia Ngôn: “Buổi chiều em không có việc, em sẽ đợi anh trên xe.”
Hứa Gia Ngôn không muốn cô đợi: “Có thể phải mất một tiếng cuộc họp mới kết thúc.”
“Không sao đâu.” Tiêu Nhược nói với anh. Cô đẩy anh vào “Anh vào đi.”
Hứa Gia Ngôn không nhúc nhích. Từ Nham biết: “Thầy Hứa, tôi vào trước.”
“Được.” Sau khi nói xong, Hứa Gia Ngôn nắm lấy tay Tiêu Nhược, nói: “Nếu không em vào phòng chờ anh.”
“Không.” Tiêu Nhược chỉ lên mặt trời bên ngoài: “Ở ngoài thoải mái hơn.” Cô chỉ thời gian trên cổ tay: “Nếu anh không vào sẽ muộn đó.”
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cúi đầu hôn lên trán của Tiêu Nhược, dặn dò: “Vậy em để cửa sổ hé ra một chút cho thoáng.”
Tiêu Nhược bóp mũi thúc giục: “Em biết rồi, anh vào đi.”
Hứa Gia Ngôn đi vào mỗi bước chân đều lưu luyến...
Tiêu Nhược đứng đó, cười khúc khích.
Khi Hứa Gia Ngôn đi vào họp, Tiêu Nhược đã ngủ thiếp trong xe, ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào khuôn mặt đang ngủ cong queo của cô qua ô cửa kính, Hứa Gia Ngôn đứng bên ngoài xe nhìn cô rất lâu.
Hoàng hôn vào mùa đông luôn đặc biệt dịu dàng.
Lúc Tiêu Nhược mở mắt ra, nhìn thấy bóng người ngoài cửa kính xe, cô vội vàng ngồi dậy nhìn thời gian đã là năm giờ. Cô mở cửa bước xuống xe.
“Anh ra từ khi nào?” Cô ôm eo Hứa Gia Ngôn, “Sao anh không gọi điện thoại cho em?”
Hứa Gia Ngôn đợi hơn bốn mươi phút, chân có chút cứng ngắc, anh xoa xoa đỉnh đầu cô: “Không lâu lắm, anh nhìn em ngủ ngon quá anh không nỡ gọi em.”
Mặt trời lặn, gió thổi nhẹ và giọng anh như suối: “Về nhà thôi. ”
Bốn chữ đó đi vào trong tai Tiêu Nhược, như những lời yêu thương sướt mướt, tình yêu rất ngọt ngào, cô không nhịn được mà kiễng chân hôn anh.
Hứa Gia Ngôn cúi thấp người xuống một chút để dễ hôn hơn.
Khẽ nhếch môi, Tiêu Nhược mở mắt, cô làm ra vẻ hư hỏng, nói với giọng hơi nhớp nháp, “Em muốn ăn cơm rang dứa.”
Hứa Gia Ngôn cúi đầu cọ môi anh với môi cô: “Được chúng ta đi mua dứa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...