Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời

Chương 48: 99 đóa hoa trà
 
“Không vội ngày mai lại viết tiếp.” Cô xoay chiếc ghế Hứa Gia Ngôn đang ngồi, ngồi lên đùi anh, cô không kìm được lời nói của mình: “Hứa Gia Ngôn, em biết hết rồi.”
 
Hứa Gia Ngôn khẽ giật mình: “Em biết chuyện gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu Nhược mím môi, hai tay nắm lấy tay phải của anh: “Em đã xem bản phác thảo áo cưới mà anh vẽ.” Nếu không, cô đã kéo anh đi thử váy cưới với cô từ lâu rồi.
 
Hứa Gia Ngôn cười nhẹ nói: “Anh muốn cho em một sự bất ngờ.”
 
Tiêu Nhược gối đầu lên vai anh, chóp mũi có thể chạm vào cổ anh, “Em rất ngạc nhiên.” Cô không chỉ kinh ngạc mà còn cảm động.
 
 “Em thích không?”
 
Cô gật đầu vào vai anh: “Thích,”
 
 Cô hỏi: “Còn bao lâu nữa để làm xong?” Hứa Gia Ngôn nói, “Chắc mất khoảng mười ngày nữa.” Thời gian thực sự rất gấp gáp từ khi hẹn hò đến cầu hôn cho đến khi lấy được giấy chứng nhận.
 
“Nhược Nhược.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 “Hả?”
 
 “Anh muốn mời tất cả trẻ em ở thị trấn Niển Yên,” anh hỏi ý kiến ​​của cô: “Được chứ?”
 
Tiêu Nhược hơi ngồi dậy khỏi vòng tay của anh: “Đương nhiên là được, thực sự thì cho dù anh không nói, em cũng sẽ mời.” Cô nhớ: “Còn cả giáo viên trong trường, à bà Trương nữa.” Cô hứa với bà Trương rằng nếu cô kết hôn với Hứa Gia Ngôn, cô sẽ mới bà đến uống rượu mừng của cô.
 
“Nhược Nhược.” Anh lại gọi tên cô: “Cảm ơn.” Cảm ơn vì đã chấp nhận tất cả những người tốt bụng xung quanh anh.
 
Mặc dù anh đã nói cảm ơn cô rất nhiều lần, nhưng lời cảm ơn lần này khác với lời cảm ơn lúc đầu.  
 
Tiêu Nhược dùng hai tay bóp nhẹ vành tai: “Họ đều là những người đối xử tốt với anh, nếu họ tốt với anh, em đương nhiên sẽ đối xử tốt lại.”
 
Hứa Gia Ngôn đặt tay trái lên môi và hôn lên mu bàn tay của cô. Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng anh không cần phải nói bất cứ điều gì.
 
Anh biết, cô biết tất cả.
 
Sáng ngày 18 tháng 3, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược đã cùng nhau đến đài phát thanh, họ có mặt tại đây để gửi thiệp mời đám cưới.
 
Tính luôn các lãnh đạo của đài, tổng cộng có 24 người, Hứa Gia Ngôn còn mang theo kẹo cưới.
 
“Thầy Hứa, chúc mừng!”
 
 “Thầy Hứa, không ngờ anh lại nhanh như vậy!”
 
“Thầy Hứa, chúc anh trăm năm tốt đẹp!”
 
“Thầy Hứa, chúc anh sớm sinh quý tử!”
 
...
 
Anh nhận hết tất các lời chúc mừng.
 

24 thiệp mời, họ đã phát được 14 cái, còn một số đồng nghiệp làm ca chiều và tối, khi ra khỏi đài thì gặp Trương Thanh Thanh.
 
Trương Thanh Thanh hôm nay xin từ chức.
 
Cô nắm lấy quai túi xách trên vai, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm: “Thầy Hứa.” Chào xong cô liền đi, nhưng Hứa Gia Ngôn gọi lại-
 
“Cô Trương.”
 
Trương Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn Hứa Gia Ngôn.
 
Hứa Gia Ngôn đã đưa cho cô một thiệp mời đám cưới với tên của cô ấy được viết trên đó: “Ngày 26 tháng 3 là ngày mà Tiêu Nhược và tôi kết hôn. Nếu cô có thời gian, cô có thể đến dự tiệc cưới.” Lời mời của Hứa Gia Ngôn dành cho cô ấy không giống với những người khác, anh để cho cô tự quyết đi hay không.
 
Trương Thanh Thanh nhận được thiệp mời, cô nhìn thấy ảnh cưới của họ trên trang bìa - bức ảnh họ hôn trán.
 
Cô mở thiệp mời, trong đó có chữ của Hứa Gia Ngôn.
 
Người đàn ông mà cô đã thích từ lâu đã viết tên cô bằng chữ in nghiêng đẹp đẽ, đây là lần đầu tiên anh viết tên cô bằng tay.
 
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Gia Ngôn, rồi nhìn Tiêu Nhược, cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào cánh tay Hứa Gia Ngôn, nơi bàn tay Tiêu Nhược đang nắm giữ, với một chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhưng rực rỡ trên ngón áp áp út xinh xắn của cô.
 
Cô gượng cười trên mặt, rất xa cách: “Chúc mừng, chúc mừng.” Cô không nói đi hay không đi.
 
Hứa Gia Ngôn khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta đi trước.”
 
Trương Thanh Thanh đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng hai người. Điện thoại trong túi lại vang lên, cô không cần nhìn cũng biết ai đang gọi, đợi đến khi tiếng chuông điện thoại ngừng lại cô mới lấy ra khỏi túi.
 
Quả nhiên.
 
Trên đường trở về, Hứa Gia Ngôn đang lái xe, nhưng Tiêu Nhược vẫn im lặng.
 
Khi đứng đợi đèn giao thông, Hứa Gia Ngôn nắm tay cô: “Em tức giận sao?”
 
Tiểu Nhược khịt mũi, “Sao anh lại gửi thiệp mời cho cô ta!”
 
 “Đồng nghiệp anh đều gửi,” anh nói, “Không gửi cho cô ấy thì không tốt lắm.” Nói cho cùng, anh là một người đồng nghiệp lịch sự.
 
Tiêu Nhược nói: “Cô ta là người hai mặt.” Thật ra cô gặp người hai mặt rất nhiều, trên thương trường càng có nhiều kẻ đạo đức giả, nhưng cô chán ghét nhất chính là Trương Thanh Thanh, bởi vì Trương Thanh Thanh đã nói xấu Hứa Gia Ngôn trước mặt cô, Hứa Gia Ngôn là của cô, là điểm yếu của cô, điểm mấu chốt của cô.
 
Tiêu Nhược nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Cô ta tốt hơn là đừng đến!”
 
Hứa Gia Ngôn buông tay cô ra, xoa đầu cô, đổi chủ đề: “Em có muốn ăn dưa hấu không?” Tiêu Nhược thức dậy vào nửa đêm hôm qua cô đột nhiên nói muốn ăn dưa hấu, Hứa Gia Ngôn muốn mua nó nhưng cô từ chối.
 
Tiêu Nhược không nói, miệng vẫn mím chặt.
 
Hứa Gia Ngôn lại hỏi: “Vậy, ăn lẩu được không?” Tối qua Tiêu Nhược coi phim truyền hình cũng nói muốn ăn lẩu.
 
Tiêu Nhược quay đầu lại, lấy tay ra, vỗ mu bàn tay anh: “Anh rất biết cách dỗ đấy.” Sao bây giờ anh lại giỏi chuyện dỗ cô như vậy.
 
Hứa Gia Ngôn mỉm cười.
 
Họ đi đến cửa hàng trái cây, mua hai quả dưa hấu và một số loại trái cây khác, sau đó đến nhà hàng lẩu mà Tiêu Nhược chỉ.
 
Sau khi ăn lẩu xong, Tiêu Nhược không để Hứa Gia Ngôn về nhà, mà đưa anh đến công ty.
 

Buổi chiều, Tiêu Nhược đi họp, Hứa Gia Ngôn đợi cô trong văn phòng.
 
Ba giờ rưỡi, Phan Vân đến và mang theo một số trái cây đã cắt, trước khi cuộc họp của Tiêu Nhược kết thúc, Phan Vân và Hứa Gia Ngôn ngồi trên ghế sô pha trò chuyện.
 
Trong phòng thư ký, vài trợ lý đang xì xào bàn tán.
 
Trợ lý A: “Này, tôi thấy gia đình của Tiêu tổng và anh Hứa rất hòa hợp!”
 
Trợ lý B gật đầu đồng ý: “Trước đây tôi không nghĩ phu nhân Phan lại dễ gần như vậy.”
 
Trợ lý A: “Có phải anh Hứa có thân thế gì không?”
 
Trợ lý B : “Tôi nghe nói anh Hứa làm phát thanh viên ở đài phát thanh.”
 
Trợ lý A: “Tôi biết, hoàn cảnh gia đình bình thường.”
 
Trợ lý B nhỏ suy nghĩ “Chắc là phải có chút bối cảnh gì rồi.”
 
4 giờ 20, Lão Tiêu và Tiêu Nhược ra khỏi phòng họp.
 
Lão Tiêu hỏi cô: “Buổi tối con có đi dự tiệc của tập đoàn An Phong không?”
 
 “Không,” Cô muốn về nhà với Hứa Gia Ngôn: “Bố đưa mẹ đi đi.”
 
Lão Tiêu cũng tùy cô, nhưng ông cũng tốt bụng chắc nhở. “Đừng có suốt ngày ở bên nhau, thời gian sau còn dài.”
 
Tiêu Nhược cười: “Sao sao, ý bố là ở bên cạnh mẹ, bố chán rồi à.”
 
Lão Tiêu hừ: “Bố là người như vậy à?”
 
Trong phòng làm việc của Tiêu Nhược, Phan Vân từ phòng nghỉ đi ra, trên người mặc một bộ váy dự tiệc tối: “Gia Ngôn, mẹ mặc màu này có trẻ quá không?” Trang phục này là Tiêu Nhược đã chọn từ tủ của cô, một chiếc sườn xám hơi bảo thủ màu xanh.
 
Hứa Gia Ngôn nói: “Không, mẹ trông còn rất trẻ.”
 
Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, Lão Tiêu và Tiêu Nhược bước vào.
 
Hứa Gia Ngôn đứng lên: “Bố.”
 
Lão Tiêu ấn tay để anh ngồi xuống,  nhìn Phan Vân nói: “Cô gái này là ai đây?”
 
Phan Vân không quen với màu sắc của sườn xám, bà nghĩ nó không hợp với tuổi của bà. “Đây là của Nhược Nhược, chắc em không mặc được.”
 
Tiêu Nhược ngồi xuống bên cạnh Hứa Gia Ngôn, đưa một miếng xoài vào miệng cô ấy: “Cái này may ra để người mặc, sao mẹ không mặc được.”
 
Phan Vân với vẻ mặt buồn bã hỏi lão Tiêu: “Anh cũng thấy không hợp có phải không?” Lần đầu tiên bà mặc màu xanh nhạt, Tiêu Nhược thì ngược lại, màu xanh nhạt là màu yêu thích của Tiêu Nhược.
 
“Hợp lắm.” lão Tiêu vỗ vỗ: “Anh lần đầu tiên nhìn thấy em mặc màu này.” Nhìn khá là đẹp.
 
Phan Vân không ôm bụng: “Mặc cái này, buổi tối em sẽ không ăn được đâu.”
 
 “Chỉ một bữa thôi.” Lão Tiêu nói , “Về nhà rồi mình ăn cũng được.”
 

Không còn việc gì nữa Tiêu Nhược muốn về nhà, cô đứng lên: “Bố mẹ tụi con đi trước.”
 
Hứa Gia Ngôn nắm lấy tay cô: “Còn chưa tan làm mà?”
 
Lão Tiêu xua tay: “Đi đi, bố còn có chuyện nói với mẹ con.”
 
Xuống lầu, anh nhận được điện thoại của studio áo cưới, anh dừng chân lại, có chút phấn khích: “Bây giờ tôi sẽ qua ngay.”
 
Tiêu Nhược hỏi: “Sao thế?”
 
“Váy cưới đã may xong rồi.” Anh đưa cô ra ngoài, có chút lo lắng: “Chúng ta sẽ qua đó ngay.”
 
Nửa tiếng sau, họ đến studio áo cưới.
 
Một bộ váy cưới màu trắng tinh treo trên giá, Tiêu Nhược buông tay Hứa Gia Ngôn, chậm rãi đi tới.
 
Đồ thật còn đẹp hơn bản thảo mà cô nhìn thấy gấp nhiều lần, cô chạm vào một bông hoa thêu trên tấm ren ở vai: “Đây là hoa sơn trà sao?”
 
“Ừm” Hứa Gia Ngôn bước tới: “Bức thêu trên đó. Tất cả đều là hoa sơn trà.” Anh nắm lấy tay cô: “Em thử xem.”
 
Một nhân viên đứng cách đó không xa bước tới, Hứa Gia Ngôn nói: “Tôi sẽ giúp cô ấy.”
 
Cô nhân viên: “Vậy tôi đưa váy cưới vào phòng thử trước.”
 
Hai người vào phòng thử đồ rất lớn. Hứa Gia Ngôn đóng cửa lại, Tiêu Nhược nhìn gương bao xung quang, có chút ngượng ngùng: “Anh, anh quay lại đi.” Lúc này, cô hơi thẹn thùng, mặc dù cô cũng đã từng thay quần áo trước mặt anh...
 
Dù thế nào anh cũng có thể nhìn thấy cô trong gương, nhưng Hứa Gia Ngôn vẫn mỉm cười quay ra sau.
 
Tiêu Nhược cũng quay lưng lại, thật lâu sau cô mới mặc áo cưới vào, nhưng cô kéo khóa không được.
 
“Hứa Gia Ngôn.”
 
 “Hả?”
 
 “Anh quay lại đi.”
 
Hứa Gia Ngôn quay lại, ánh đèn trắng phía trên đập vào mắt, chiếc váy cưới màu trắng, với nước da trắng như ngà của Tiêu Nhược, đẹp đến nổi anh không thể dời mắt được.
 
Cô quay lưng về phía anh, đỏ mặt, lắp bắp: “Anh, em không kéo được khóa.”
 
Hứa Gia Ngôn bước tới, sợ giẫm phải váy. Anh dùng tay vén chiếc váy trắng tinh, giữ eo cô, kéo khóa kéo lên từ từ.
 
Cuối cùng, anh đặt môi mình lên phần gáy trắng như tuyết của cô.
 
Nơi anh hôn hơi nóng.
 
 “Quay lại cho anh xem.”
 
Cô quay lại, khuôn mặt thanh tú xấu hổ: “Nhìn có đẹp không?”
 
Hứa Gia Ngôn nhìn cô: “Rất đẹp.”
 
Váy cưới nhìn đẹp, nhưng nhìn cô còn đẹp hơn.
 
Tiêu Nhược khẽ quay lại và chỉ vào phần thân váy đến chạm đất: “Thật sự tất cả đều là hoa sơn trà sao?”
 
“Ừm.” anh nói, “Tổng cộng có 99 bông.” Đó là một bức thêu được chế tác rất cẩn thận từ các nghệ nhân Tô Châu. Anh nhìn cô gái trong gương hỏi: “Em có thích không?”
(Pass chương sau: Trên váy cưới thêu hoa gì? 9 Ký tự)
 
Cô gật đầu thật mạnh: “Em thích.” Anh dụng tâm, làm sao mà cô không thích, thích đến tận đáy lòng.
 
Hứa Gia Ngôn nói: “Chờ anh ở đây.” Ngoài bộ váy cưới trên người cô, còn có một bộ sườn xám màu đỏ để nâng ly chúc mừng.

 
Tiêu Nhược ở trong phòng thử đồ một mình, nhìn mình trong gương, với đôi mắt ướt.
 
Hứa Gia Ngôn mang bộ sườn xám màu đỏ vào, toàn bộ phần thân của bộ sườn xám được thêu bằng chỉ vàng.
 
Tiêu Nhược cởi váy cưới và khoác lên mình bộ sườn xám đỏ.
 
Bộ sườn xám tôn lên những đường cong của cô một cách hoàn hảo.
 
Hứa Gia Ngôn đặt tay lên eo cô: “Sao lại gầy như vậy?” Anh đặt nhẹ cằm lên vai cô: “Đừng nói đến chuyện giảm cân nữa.” Thật ra cô có thể béo hơn một chút.
 
Tiêu Nhược không nói, cúi đầu xuống, màu đỏ của sườn xám phản chiếu trên khuôn mặt cô, làm cho má cô đỏ bừng, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã chọn âu phục chưa?”
 
“Chưa.” anh nhìn vào gương: “Chờ em chọn cho anh.”
 
Một giờ sau, Tiêu Nhược chọn cho anh hai bộ màu đen, một trong số đó là bộ vest đen của Anh đi với váy cưới đuôi dài màu trắng của cô, còn bộ còn lại là bộ Tôn Trung Sơn màu đen đi với sườn xám đỏ.
 
Hai người trong gương đúng như lời nói: Xứng đôi vừa lứa.
 
Sáng ngày 21 tháng 3, Tiêu Nhược đến công ty lúc mười giờ và đậu xe, vừa đi đến lối vào thang máy nhà để xe thì đột nhiên dừng lại, không quay lại mà lùi lại năm sáu bước, đứng dậy. Ở phía sau xe, nhìn chằm chằm vào biển số xe, cô lấy điện thoại ra mở album ảnh.
 
Đúng là định mệnh
 
10 giờ 20 phút, Tiêu Nhược từ phòng giám sát lầu 2 đi ra. Thư ký Dương đứng ở cửa phòng làm việc: “Tiêu tổng.”
 
Tiêu Nhược đẩy cửa vào phòng làm việc, cởi áo khoác và đưa cho thư ký: “Hai người kia đâu.”
 
Thư ký Dương móc quần áo: “Còn đang ở phòng Tiểu đổng”
 
Tiêu Nhược im lặng một lúc: “Anh gọi cho thư ký Trư.”
 
Ba phút sau, thư ký chủ tịch đi tới: “Tiêu tổng, cô đang tìm tôi.”
 
Tiêu Nhược nói thẳng vào vấn đề: “Trương Bác Duyệt đang nói gì với Tiêu đổng ?” Thư ký Trương trả lời: “Bất động sản Bác Duyệt gặp phải vấn đề kinh phí trong khu biệt thự phát triển ở Phan Thành. Chủ tịch Trương đã đến nhờ Tiêu đổng hỗ trợ.”
 
Tiêu Nhược khịt mũi “Hỗ trợ…” Nghĩ thì hay lắm.
 
Trong văn phòng chủ tịch, lão Tiêu đang nói về nghệ thuật uống trà, Tiêu Nhược gõ cửa đẩy vào.
 
Ngồi trên ghế sô pha là hai người đàn ông, một già một trẻ.
 
Chủ tịch Trương Bác Duyệt đứng dậy: “Tiêu tổng.”
 
Tiêu Nhược “ừm” một cái rồi liếc nhìn người thanh niên có phần ngu dốt vẫn đang ngồi trên ghế sô pha.
 
Trương Bác Duyệt vỗ vai con trai Trương Mậu Thần và ra hiệu cho anh ta đứng dậy chào hỏi.
 
Ông cụ có phần lịch sự, không giống như chủ của chiếc xe kia, vậy thì là của người trẻ tuổi còn lại rồi.
 
Trương Mậu Thần đứng dậy, trên khuôn mặt có chút giễu cợt khinh bỉ: “Tiêu tổng.”
 
Tiêu Nhược phớt lờ anh ta, cô bước đến chỗ Lão Tiêu và nghiêng người thì thầm. Nghe xong, Lão Tiêu không thể không nhìn Tiêu Nhược, sau đó ông đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Trương đổng, tôi ra ngoài một chút.”
 
“Được, được.”
 
Lão Tiêu và Tiêu Nhược rời văn phòng đứng ở cửa.
 
Tiêu Nhược đã nói với Lão Tiêu về chiếc xe địa hình đã khiêu khích Hứa Gia Ngôn trước đó trên đường.
 
Sự việc rất nhỏ, nhưng Tiêu Nhược là một một người đã ghi hận là phải trả thù, điều này được kế thừa từ Lão Tiêu.
 
Lão Tiêu trở lại văn phòng, ngồi trở lại ghế sô pha, không nói một lời, tay phải cầm bình trà đổ nước trong bình theo chiều kim đồng hồ vào cái cốc cát màu tím của Trương Bác Duyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận