Một Đời Trầm Luân
Lang Kiều thẫn thờ nhìn ra ngoài ô cửa. Gã...lại nằm mơ nữa rồi.
Lại là giấc mơ đó...một cơn ác mộng đeo bám không ngừng...một cơn ác mộng cho thấy bản thân vô dụng yếu đuối không bảo vệ được phụ mẫu của mình.
Gã nhàn nhạt nâng tay của chính mình lên. Nhưng nó lại tựa như vô lực mà rơi xuống. Đây là báo ứng của gã chăng? Mà cũng phải thôi...là gã tự tìm mà...
Lang Kiều thừa biết trong thức ăn của chính mình lúc yến tiệc có tẩm độc nhưng gã vẫn không chần chừ mà ăn vào. Bởi lẽ gã biết...gã phải đền tội cho những gì bản thân đã làm. Chỉ là không ngờ vẫn có thể vớt lại cái mạng này...nói ra cũng phải đa tạ Triều Thái Phong một tiếng..
Hiện tại cơ thể gã vẫn còn suy yếu. Ngày nào cũng phải uống thuốc đều đặn. Có nhiều lúc gã nghĩ...chết đi có phải tốt hơn không? Ít ra bản thân sẽ không phải gánh nặng bám víu vào bất kỳ ai cả.
Nhưng mà...gã lại luyến tiếc...luyến tiếc một người..
Khẽ đưa mắt sang bên cạng liền thấy An Lâm đang ngồi gục trên giường. Khóe mắt gã bỗng có chút cay cay.
Tiểu tử ngốc này cớ vì vẫn còn bên cạnh gã chứ? Không phải nên căm hận gã hay sao?
Là cậu thiên chân hay là vì ngu ngốc?
Gã không biết...cũng không muốn nghĩ quá nhiều..
Gã còn nhớ khoảng thời gian lúc đầu thuốc đang được kiềm hãm. Gã như phát điên mà trút giận vào mọi thứ...trong đó có cả cậu...
Gã khi ấy tự cho là chính mình vô dụng...luôn lãnh mặt muốn cậu rời đi. Sợ bản thân sẽ là kẻ cản trở cuộc đời của cậu..
Mà khi đó An Lâm lại không nói gì chỉ dịu dàng bâng lấy chén thuốc đưa cho gã mặc cho gã phát rống hung tợn. Khi ấy gã tự hỏi...cớ gì cậu phải làm như thế? Cậu còn tương lại dài phía trước, cần gì đếm xỉa một con ma bệnh như gã?
Nhưng An Lâm không để tâm những thứ gã nói. Cậu vẫn luôn bên cạnh, chăm lo và săn sóc cho gã như một thói quen không thể nào bỏ được..
- Ngốc...
Lang Kiều mấp máy môi khẽ nói. Trên đời này sao lại có kẻ ngốc như An Lâm chứ? Đáng ra phải căm hận gã mới phải...sao lại ngốc như thế?
- Ưm..
An Lâm khẽ cự quậy, bàn tay nhỏ khẽ dụi dụi một bên mắt. Nhờ có ánh trăng chiếu vào mà trông cậu như được bao bọc bởi một màn sương đêm lấp lánh. Trông thuần khiết, mỏng manh và tinh xảo..
- Ngươi không ngủ được sao?
An Lâm thấy hai mắt gã đang nhìn mình liền khẽ lên tiếng hỏi. Là khó chịu ở chỗ nào ư?
- Sao lại đối tốt với ta...
Lamg Kiều nghẹn họng lên tiếng. Sao lại...đối tốt với gã...
- Ngươi lại suy nghĩ gì rồi đúng không?
An Lâm cười nhẹ một cái. Thật là...gã từ lúc trúng độc cho đến giờ tính tình cứ y như tiểu hài tử vậy...
- Ta giờ đây không khác gì một gánh nặng, ngươi đáng lẽ...
Chưa để gã nói xong cậu đã khẽ đặt lên trán gã một nụ hôn nhẹ. Ánh mắt cong lên mang ý cười dịu dàng.
- Gánh nặng gì chứ? Có là gánh nặng cũng là gánh nặng của ta mà! Ta không chê thì ngươi cần gì sợ chứ?
- Nhưng ta...
- Lang Kiều...thật sự ta đã từng hận ngươi đấy..
An Lâm khẽ nhìn ra ô cửa. Giọng nói đều đều không biết đang suy nghĩ điều gì. Mà lời đó của cậu khiến gã không khỏi mím chặt môi lại. Đúng rồi...phải vậy mới đúng..
- Nhưng mà...ta lại yêu ngươi...nói xem có phải rất mâu thuẫn hay không?
- A Lâm...
- Khụ, hơi sến thì phải!
Cậu gãi gãi má. Sau đó nói tiếp.
- Quá khứ đã qua rồi, ta cũng không nghĩ sẽ mãi bám víu vào nó. Cuộc đời mà phải sống cho tương lai sau này chứ?
- Nhưng mà....ta sẽ làm khổ ngươi..
Ta hiện tại là kẻ vô dụng. Độc trong cơ thể không biết khi nào mới trị khỏi hoàn toàn. Ở cạnh ta ngươi sẽ phải đau khổ...
- Thì sao chứ? Là ta quyết cơ mà! Không lẽ ngươi chê ta sao?
- Không..ta...
- Phì, được rồi đừng nghĩ nhiều nữa!
An Lâm khẽ nắm lấy bàn tay của gã. Trao cho gã hơi ấm mà gã luôn mong cầu.
- Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, dù có thế nào cũng sẽ không buông bỏ bởi lẽ ta yêu ngươi Lang Kiều...ngươi hiểu không?
An Lâm nhu tình nhìn gã nói. Dẫu cho căn phòng đang tối đen chỉ có chút ánh sáng nhưng gã vẫn biết ánh mắt của An Lâm đang dịu dàng cỡ nào yêu chiều cỡ nào..
Phút chốc, nước mắt liền không kiềm được mà rơi xuống. Trong chuỗi này hắc ám của chính mình, cậu là ánh sáng duy nhất mà gã kiếm tìm được. Vì thế gã tham luyến...không muốn buông bỏ cậu.
- Sau này...ngươi có hối hận cũng không được đâu..
Gã xoay đầu che đi tầm mắt ướt đẫm.
- Ân, cả đời không hối!
Nói xong liền khẽ đi lên giường nằm xuống cạnh gã. Đưa cánh tay bé nhỏ choàng qua người gã, truyền cho gã hơi ấm dịu dàng.
- Mấy bữa nay không được ngủ cùng ngươi ta không quen xíu nào!
Nói xong, liền dụi dụi vào người gã để tìm kiếm hơi ấm quen thuộc. Mấy bữa nay cậu luôn túc trực bên giường chăm sóc gã nhưng mà không có ngủ chung giường vì biết gã nhất định sẽ không đáp ứng. Nhưng bây giờ mọi thứ đã xong rồi. Tình cảm từ đáy lòng cũng nói ra rồi. Gã không được vô trách nhiệm như vậy đâu!
Lang Kiều khẽ xoay mặt liền nhìn thấy cậu cười đến hồn nhiên.
Cổ họng không nhịn được mà nói.
- Nhất định...nhất định sẽ trân trọng ngươi..
- Ân, ta tin ngươi!
Nói xong cả hai liền chìm vào giấc ngủ. Và lần này, gã không còn mơ thấy ác mộng nữa....
..............
Mấy ngày sau đó, tiến độ phục hồi của Lang Kiều rất nhanh chóng có tiến triển. Cũng phải nói thái y trong cung làm việc mau lẹ cũng như tâm tình gã biến chuyển tốt nên mới có thể thuận lợi như vậy.
Và sau những mệt nhọc. Cuối cùng Lang Kiều đã hoàn toàn khỏe mạnh trở lại. Hiện tại gã đang ôm lấy mỹ nhân nhi của mình trong lòng nhìn cậu chuẩn bị quà cưới cho hoàng thượng và bằng hữu của gã.
- Đợi sau khi uống rượu mừng xong xuôi, đến lượt ta với ngươi được không?
Gã hôn nhẹ lên cái mái phúng phính. Bàn tay không nhịn được mà đan vào năm ngón tay của cậu. Mà An Lâm cũng rất hưởng thụ với sự cưng chiều này. Cậu vô lực dựa vào người gã, cảm nhận hương vị ấm áp thuộc về riêng mình.
- Ân, đều nghe theo...phu quân vậy!
Cậu cười cười, trong lòng là một cổ xuân ấm áp.
- Ân, thê tử!
Gã cười nhẹ rồi hôn lên phiến tóc đen dài.
Không ngại mưa to, không ngại giông bão. Thiên trường địa cữu vĩnh viễn không chia lìa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...