Một Đời Trầm Luân

Cao Thừa An thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa xăm vô định.

- Nhưng ông ta lúc đó làm gì để lời ta vào mắt? Ông ta bảo dù cho có thật sự phản bội Lưỡng Nguyệt nhưng chỉ cần còn chút hơi thở ông ta nhất định sẽ không để bà ta phải chết..ngươi nói xem, nam nhân nhà các ngươi đều là lụy tình như vậy sao?

Triều Thái Phong im lặng không nói gì. Tuy hắn biết rõ thúc thúc mình có tình ý sâu nặng với mẫu thân. Nhưng hắn cũng không ngờ lại đến mức đó.

- Thái Phong...ngươi có hận thúc thúc mình không?

Cao Thừa An đột nhiên hỏi khiến Triều Thái Phong có chút bất ngờ. Nhưng rất nhanh hắn liền đáp.

- Chuyện ông ta đã làm, nếu nói không hận sẽ có khả năng sao? Nhưng mà...ta luôn có cảm giác, thúc ấy chưa từng muốn ra tay với mình...

Không biét vì sao, trong lòng Triều Thái Phong có linh cảm. Chuyện hắn có thể an ổn sinh sống ở Lâm gia là sự sắp xếp của Triều Thái Thái. Cũng có thể là hắn nghĩ nhiều đi. Nhưng trong ánh mắt của thúc thúc mình hắn luôn cảm thấy sự dằn vặt và đau thương...

Giữa tình yêu và tình thân ông ấy vốn đã chọn cái thứ nhất. Nhưng thật sự vì điều đó mà có thể rời bỏ thân tình hay sao?

Hắn không chắc cũng không dám khẳng định, người đã chết rồi, giờ có nghĩ thế nào cũng không còn quan trọng.

- Ngày mai ngươi có muốn đến đó một chuyến hay không? Thay vì ở đây ủ rũ mặt mày.

Y lên tiếng đề nghị với hắn. Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược. Nếu hắn cứ như vậy e là cả sức khỏe và tinh thần sẽ rất nhanh chóng mà sa sút trầm trọng.

- Ân, dẫu sao cũng không thể cả đời không đối mặt...


................

- Ngươi...ngươi nói ta xem đi, ngươi là...là ai vậy?

".........."

- Tại sao lại không trả lời ta? Chúng ta...chúng ta có quen biết nhau phải không?

"..........."

- Đừng có im lặng nữa! Mau trả lời ta! Mau trả lời ta nhanh lên!

"..........."

- Bà ta lại vậy rồi...

Hai cung nữ nhìn Lưỡng Nguyệt đang ngồi một góc nói chuyện một mình liền không khỏi rùng mình ớn lạnh. Bọn họ thật sự không dám lại gần bà ta. Sợ rằng sẽ bị lây bệnh điên mất.

- Liệu có phải...bà ta đang nhắc đến Triều Thái Thái không?

Một cung nữ nhỏ giọng lên tiếng.

- Ta làm sao mà biết được...nhưng mà nghe nói ông ta chết vì bà ta. Kể ra cũng thật đáng thương..

- Các ngươi nói gì? Là ai chết? Ai chết vì ta?

Bất chợt Lưỡng Nguyệt ghé sát khuôn mặt hai cung nữ mà hỏi. Khiến cho hai nàng không khỏi giật thót lùi lại đằng sau.

- Mau trả lời ta! Các ngươi nói ai...ai là Triều Thái Thái là ai hả?

Lưỡng Nguyệt như tìm được cái phao cứu sinh mà bám lấy hai nàng khiến hai cung nữ kia không nhịn được mà nhăn mặt sợ hãi chạy ra ngoài.

Bà ta...bà ta như muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy!

RẦM! RẦM! RẦM!!

- Mau mở cửa ra! Các ngươi mau mở cửa ra! Là ai hả...ai là Triều Thái Thái, là ai hả???

Lưỡng Nguyệt không ngừng đập cửa ầm ầm để tìm ra đáp án. Nhưng tiếc thay hai người kia đã đi xa từ lâu rồi.

Bà ta vô lực ngồi gục dưới đất, ôm lấy hai chân mình. Miệng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên Triều Thái Thái...


- Đau quá...ĐAU QUÁ!!

Bà ta ôm đầu hét lớn, đầu bà ta đau quá. Nhiều hình ảnh xẹt ngang khiến bà ta không khỏi sợ bãi. Sao vậy...mấy hình ảnh này là gì vậy...tại sao...tại sao lại xuất hiện trong đầu bà ta? Triều Thái Thái...Triều Thái Thái rốt cuộc là ai? Là ai...rốt cuộc kẻ đó là ai...

- ÁAAAAAAAAA!!!!!!

................

- A Nguyệt....A Nguyệt làm sao vậy?

- Tránh ra! Đừng có động đến ta! Tên vô dụng như ngươi...đưng có động cái bàn tay đó vào ta!

- Thật sự phải làm đến mức đó sao? Thằng bé vốn là hài tử của ngươi mà... Đọc truyện chuẩn không ~ Tr𝐔𝐦truy ện﹒vn ~

- CÂM MIỆNG! TÊN KHỐN KIẾP NHƯ NGƯƠI TỪ LÚC NÀO MÀ CÓ QUYỀN PHÁN XÉT TA! CÚT! CÚT CHO TA!

- Đây là thuốc rất tốt cho vết sẹo của ngươi..

- Không thể...nhìn về phía ta một chút hay sao?

- A Nguyệt...ta thật sự...thật sự rất yêu ngươi..

- Hộc...hộc...

Lưỡng Nguyệt một lần nữa bật dậy khỏi giường. Cả gương mặt lấm lem mồ hôi nhễ nhại. Chân thật quá....những lời nói đó sao lại chân thật đến vậy...

Người đàn ông đó...là Triều Thái Thái sao?

Ông ta...ông ta chết vì bà ta...trên người có máu...nhiều máu lắm...


Lưỡng Nguyệt loạng choạng rời giường. Bà ta như vô hồn mà mở cửa phòng rời đi. Những binh lính phụ trách canh chừng bà ta vốn đang chuẩn bị chấp hành nhưng không ngờ lại đến trễ một bước...

..............

Lưỡng Nguyệt thất thần đi một cách vô định. Tầm mắt bà ta mù mịt, trong đầu chỉ nhớ đến hình ảnh của người đàn ông mà bà ta cho là Triều Thái Thái..

Bà ta cứ đi, cứ đi những bước đi loạng choạng không theo khuôn mẫu. Có mấy lần bị vấp té lại gượng gạo ngồi dậy.

Lưỡng Nguyệt không biết bản thân đi đâu, chỉ biết đi thẳng một đường trước mặt mà không hay rằng đằng trước là một vực thẩm sâu không đáy.

"A Nguyệt..."

Trong tiếng gió...bà ta nghe thấy ai đó gọi tên bà ta....thật dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến hốc mắt bà ta đỏ ửng..

Lưỡng Nguyệt lúc này tâm trí đã gần như kiệt quệ. Bà ta nhìn một mảnh đen tối trước mặt. Cái vực sâu này cứ như đang vẫy tay đón chào bà ta.

Phút chốc, bà ta nhìn thấy người đàn ông đó đang mỉm cười với mình...một lần nữa dịu dàng gọi bà ta là A Nguyệt...

- Thái Thái...

Vù!

Một cơn gió thổi qua, Lưỡng Nguyệt gieo mình xuống vực thẩm không đáy. Kết thúc chuỗi ngày thù hận, đau thương tự bà ta xây dựng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận