Một Đời Trầm Luân

Là ba ta đó, đúng là ác giả ác báo mà!

- Suỵt! Nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy!

- Ân, mau đi làm việc thôi!

Hai cung nữ nhìn người đàn bà đang ngồi một góc thì thầm bàn tán. Họ vốn là cung nữ được phân đến đây chăm sóc cho Lưỡng Nguyệt - người đàn bà kia. Nhưng mà nói là chăm sóc chứ thật chất bọn họ cũng không làm gì nhiều ngoài việc đưa thức ăn và nước uống đến. Sau đó thì để y phục một bên nếu bà ta có nhu cầu thay. Còn những chuyện khác thì sẽ làm ngơ như không phận sự.

Việc Lưỡng Nguyệt gây ra giờ khắc này đã loan đến mức chóng mặt ở trong cung. Mà bà ta vây giờ vốn đã không còn thần trí minh mẫn. Do đó dù ai có nói gì thì cũng chỉ nghệch mặt ở một chỗ mà thôi. Lúc thì cười điên điên dại dại, khi thì khóc lóc đến mức thảm thương.

Phải nói loại độc mà Lang Kiều cho bà ta uống thật sự rất độc. Tuy rằng không mất mạng nhưng sống như vậy thì cũng y như sống không bằng chết.

Hai cung nữ kia nói chuyện một hồi thì cũng rời đi bỏ lại Lưỡng Nguyệt một mình trong căn phòng tối.

Bà ta lúc này không khác gì một con chuột nhắt bị người qua đường đánh đuổi. Đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốt. Cả chân và tay cũng bụi bẩn không kém. Thêm cả vết sẹo trên mặt lại càng khiến bà ta trông dị người hơn. Đặt vào mắt người mắt người khác trông thật sự rất thảm hại.


Lưỡng Nguyệt ngẩng mặt nhìn bốn bề tối đen. Trên bàn có một mâm cơm để sẵn. Bà ta khẽ nhích người ngồi dậy. Có thể vì đã ngồi một chỗ quá lâu rồi nên chân bà ta có chút tê rần. Nhưng lúc này mấy cảm giác đó bà ta cũng không còn quá để tâm. Khẽ lê lết từng bước nặng trĩu rồi ngồi xuống ghế.

Bà ta ngồi đó như một kẻ ngốc nhìn chằm vào những món ăn trên đó. Sau một lúc không biết nghĩ gì mà đem cái chén duy nhất múc vào một muỗng cơm rồi kế tiếp gắp từng loại thức ăn để vào. Kế đó liền để qua bên cạnh nhưng lại không đụng đến. Nếu để ý kỹ thì trên khóe môi bà ta đang treo một nụ cười nhẹ. Ánh mắt như bảo ai đó hãy mau ăn đi.

...............

- Hộc! Hộc...

Đêm nào cũng vậy, Lưỡng Nguyệt luôn bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng đáng sợ. Có rất nhiều...rất nhiều người muốn đến đoạt mạng bà ta. Bà ta thấy rõ...thấy rõ trên người họ lúc nào cũng đầy máu. Miệng luôn kêu bà ta phải đền mạng còn bà ta thì không thể làm gì ngoài vùng vẫy la hét.

Lưỡng Nguyệt hai tay run rẩy bịt chặt tai mình lại. Bà ta có cảm giác những kẻ trong mơ kia đang ở đây. Đang muốn lấy mạng mình khiến bà ta không khỏi sợ hãi mà phát điên hét lớn.

- CÚT ĐI! TRÁNH RA...HỨC TRÁNH XA TA RA!!

Đám hầu cậu bên ngoài nghe thấy tiếng động thì cũng không thể làm lơ mà chạy vào. Khi thấy bà ta không ngừng run rẩy còn hét toáng lên một kẻ trong đó còn cảm thấy ngứa mắt mà mắng bà ta một tiếng.

Lưỡng Nguyệt lúc này nào có nghe thấy lời kẻ kia. Bà ta chỉ biết ôm chằm lấy chân mình sợ hãi. Trong đầu nhớ đến hình bóng của một người nam nhân nào đó.

Người nam nhân này rất tốt với bà ta...

Người nam nhân này luôn ở cạnh bà ta...

Người nam nhân này chưa từng vì vết sẹo trên mặt mà khinh bỉ, xa lánh và nhục mạ bà ta..

Chỉ có người nam nhân đó...nhưng mà người đó tên gì...bà ta không nhớ...


Bà ta chỉ biết người nam nhân mà bà ta nhìn thấy trong mơ cũng guống với đám người kia trên người đầy máu..

Đáng sợ....thật sự đáng sợ...

...............

- Nếu khó chịu trong lòng thì cứ việc nói ra, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi mà!

Cao Thừa An đặt tay lên vai Triều Thái Phong đang ngồi thẩn thờ ngoài cửa. Y thừa hiểu tâm trạng hắn lúc này là đang tệ vì điều gì.

- Không đến mức đó..

Triều Thái Phong lắc đầu trầm mặc. Có thể...hắn đã quá vô tình rồi hay không? Cớ gì khi thấy mẫu thân mình lâm vào con đường đau khổ này, trái tim lại không hề có chút thương cảm?

- Ta có phải đã quá vô tình rồi không...rõ ràng bà ta là thân sinh của ta mà...nhưng ta lại để bà ta phải sống như vậy...

Hắn nhàn nhạt mở miệng. Giọng nói lại không nghe ra chút cảm xúc gì.


- Đó là quyết định của bà ta...ngươi tự trách mình thì có ích gì chứ?

Cao Thừa An nhìn lên bầu trời xanh trước mặt. Trong tâm trí không khỏi nhớ đến một kẻ ngốc vì tình mà chấp nhận tất cả...

- Liệu có phải...Triều gia các ngươi rất nặng tình hay không?

Y vu vở mở miệng nhưng Triều Thái Phong thừa biết y đang muốn nói đến ai.

Là thúc thúc của hắn...Triều Thái Thái..

- Lúc ông ta đến gặp ta lời đầu tiên ông ta thốt ra là xin ta tha cho Lưỡng Nguyệt một con đường sống.

- Lúc đó ta cảm thấy nam nhân này có phải quá ngốc không? Rõ ràng người kia vốn không yêu mình. Một chút tình cảm cũng chưa từng vì mình mà vun đắp...vậy mà sao vẫn mãi chấp mê bất ngộ vì bà ta mà làm tất cả mọi chuyện?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận