Một Đời Trầm Luân
Mấy ngày sau...
- Bây giờ Thái Phong vẫn chưa trở về sao?
Cao Thừa An có chút rầu rĩ. Từ sau ngày hai người ngủ chung Triều Thái Phong bảo có việc riêng nên phải rời hoàng cung một thời gian. Do đó, cả mấy bữa nay y chỉ có thể an phận ở trong phủ của An Lâm. Mà sao y cảm thấy có gì đó bất thường. Chưa kể, Triều Thái Phong và cả Lạc Phù Nghiêm dường như đang giấu y điều gì đó. Liệu, nó có liên quan đến kế hoạch sắp diễn ra hay không?
Đang không ngần suy ngẫm thì Vĩnh Thái Phi đã khẽ chạm vào vai y một cái.
- Người sao vậy? Vẫn còn lo cho người kia sao?
Thấy y như người mất hồn. Vĩnh Thái Phi liền biết y vốn đang nghĩ gì trong lòng. Cũng phải thôi, dẫu sao hai người họ cũng đã xác dịnh mối quan hệ. Dẫu cho trong lòng cậu ta có chút không hài lòng với tên kia nhưng vẫn chỉ có thể im lặng mong y được hạnh phúc. Vả lại, cậu ta cũng phải suy tính về việc đối mặt với phụ hoàng mình. Mấy ngày này, cậu ta cũng nghĩ rất nhiều. Nếu những gì họ nói đều là sự thật thì cậu ta cũng không thể ngu muội mờ mắt. Nhưng dù vậy sâu trong lòng vẫn là có chút cầu mong phụ hoàng vô tội.
- Ân, ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Y thở dài, mỗi đêm An Lâm đều đến chỗ của Lang Kiều. Sau khi trở về đây cả người đều mệt mỏi rã rời. Khỏi cần nói, y cũng biết bọn họ làm gì với nhau. Nhưng mà đó không phải là điều khiến y khó hiểu. Mà là hành động của An Lâm. Cứ cảm thấy bản thân bị che giấu điều gì đó. Tâm trạng cũng vì vậy mà không khỏi nặng nề.
- Người không nên quá lo lắng. Nếu không đến lúc đó, chúng ta sẽ không thể hoàn thành mục tiêu đã đặt sẵn.
Vĩnh Thái Phi nhẹ giọng trấn an. Hóa ra cậu ta cũng biết làm như vậy....
- Được rồi, chúng ta mau dọn dẹp thôi! Mất công lại có kẻ nghi ngờ.
Cao Thừa An gật đầu rồi tiếp tục lau dọn một vài thứ trong phòng. Mấy cung nữ, thái giám bên cạnh An Lâm ai biết được có phải do Lang Kiều sai giám sát hay không. Cẩn thận vẫn là hơn.
Cạch!
- Như Ngọc cô nương...
Vừa nhìn thấy người trước mặt. Cao Thừa An đã nhíu mày lên tiếng. Sao cô ấy lại ở đây? Không phải nên ở phủ của Thái Phong sao?
- Lưỡng Nguyệt bà ta đến rồi!
Đường Như Ngọc vội vã ra hiệu cho họ im lặng. Lúc nãy cô ta đi dạo vô tình nghe Lưỡng Nguyệt nói với nô tài bên cạnh muốn đi tìm An Lâm một chuyến. Nếu để bà ta thấy y ở chỗ này chắc chắn kế hoạch của bọn họ sẽ đổ bể.
- Thừa An, người mau trốn đi! Chỗ này để bọn ta!
Vĩnh Thái Phi vội vã nói. Người đàn bà đó chưa từng gặp cậu ta. Do đó cậu ta không cần trốn.
- Ân, các người cẩn thận!
Nói xong y liền kiếm một chỗ k1n đáo để trốn đi. Nhưng tiếc là cả căn phòng rộng lớn lại chẳng có chỗ nào ra hồn. Cuối cùng lại thấy một cái rương lớn cạnh tủ nên không nghĩ nhiều liền chui vào đó để trốn.
Cạch!
- Cô nương, sao cô lại ở đây?
Lưỡng Nguyệt vừa mở cửa liền nhìn thấy Đường Như Ngọc cùng Vĩnh Thái Phi nên vội vàng cười nói. Đúng như bọn họ nghĩ. Bà ta vốn chỉ xem Vĩnh Thái Phi là người hầu.
Đường Như Ngọc nhìn bà ta sau đó khẽ cười nhạt rồi lên tiếng.
- Không ngờ lạu trùng hợp như vậy, phu nhân đến đây để tìm A Lâm sao?
Đường Như Ngọc học theo Cao Thừa An gọi An Lâm như vậy. Ý là muốn nói cho bà ta biết nàng và người kia có quan hệ thân thiết.
- Không ngờ cô nương cũng biết vị ấy. Xem ra quan hệ của hai người rất tốt!
Lưỡng Nguyệt vờ mỉm cười hồn hậu. Xem ra nữ nhân này không nên động vào. Không chỉ có quan hệ với Triều Thái Phong cả An Lâm nam sủng của Lang Kiều cũng có quan hệ. Phải chăng...
Mắt bà ta khẽ lóe lên tia hàm quang. Sau đó mỉm cười hỏi.
- Không biết cô nương có từng nghe qua cái tên Cao Thừa An hay chưa?
Vừa dứt câu. Cả Vĩnh Thái Phi đang đứng lau dọn và Cao Thừa An đang trốn trong gương liền thoáng chau mày.
Bà ta đang muốn thăm dò!
- Cao Thừa An sao? Cái tên này rất đẹp...nhưmg mà ta chưa từng nghe qua!
Đường Như Ngọc lắc đầu. Vẻ mặt nghệch ra không có chút gì giống như là đang nói dối.
Thấy vậy, Lưỡng Nguyệt cười một cái. Sau đó muốn tiến vào thì An Lâm đằng sau đã xuất hiện. Bên cạnh còn có một cung nữ đang cúi đầu.
- Không biết bà đến đây tìm ta có việc gì?
An Lâm nhìn Lưỡng Nguyệt nhàn nhạt hỏi. Phong thái lúc này không giống với tiểu thái giám hay bị ức hiếp lúc trước. Ở cạnh Lang Kiều kia, cậu đã luyện gan rồi. Huống chi, cậu cũng chẳng ưa thích người đàn bà trước mắt. Bà ta vốn hãm hại Cao Thừa An thậm chí giờ đây còn đang ấp ủ mưu hãm hại Lang Kiều.
- Ta chỉ muốn đến thăm người một chút, nhưng xem ra người không chào đón ta cho lắm...
Lưỡng Nguyệt rầu rĩ lên tiếng. Trong bà ta như người đáng thương bị chà đạp, ức hiếp khiến An Lâm không khỏi cau mày ghê tởm.
Muốn diễn cho ai xem chứ?
- Ân, nếu đã biết vậy, mong bà không đến làm phiền ta!
Nói xong liền không khách khí mà bước vào mặc kệ Lưỡng Nguyệt đang đứng một bên siết chặt tay.
"Thằng khốn kiếp..."
- Ta thấy ngươi làm vậy...cũng không tốt lắm.
Đường Như Ngọc đột nhiên nói. Giống như là đang đứng về phía của Lưỡng Nguyệt.
- Không sao, ta đi là được! Đa tạ cô nương!
Lưỡng Nguyệt lắc đầu sau đó xoay lưng rời đi. Cũng vừa lúc vẻ mặt đang khổ sở biến đổi. Trở nên méo mó, căm ghét đến đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...