Một Đời Trầm Luân

Cốc! Cốc!

Lưỡng Nguyệt đứng trước phủ tướng quân. Vết sẹo trên mặt bà ta đã được phấn che đi bớt. Vì thế chỉ còn thấy mờ mờ nếu không để ý thì sẽ chẳng nhận ra.

Bà ta đứng đó một hồi sau đó khẽ gõ cửa. Trong lòng đã bày sẵn lời thoại dù cho người mở cửa có là ai đi chẳng nữa.

Cạch!

Cánh cửa mở ra. Đường Như Ngọc một mặt lãnh đạm nhìn bà ta không chút biến chuyển.

Cũng may Cao Thừa An và Triều Thái Phong đã tính trước tình huống này. Dó đó y và hai vợ chồng họ Lạc đã sang tá túc bên chỗ của An Lâm với thân phận là người hầu. Sở dĩ mọi thứ trót lọt như vậy vì những tên hầu cận của An Lâm hiện giờ toàn là những gương mặt xa lạ. Bọn họ là sau khi Lang Kiều soán ngôi mới được tuyển vào trong cung.

- Phu nhân muốn tìm ai sao?

Đường Như Ngọc không mặn không nhạt mà hỏi.

Còn về phía Lưỡng Nguyệt thì âm thâm đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới.

Không tệ! Mắt nhìn của con trai bà ta không tệ lắm! Ít ra là hơn phụ thân của hắn!

Nhớ đến đây bà ta siết chặt tay nhưng vẻ mặt lại vẫn tươi cười nhìn Đường Như Ngọc.


- Cô nương là bạn của A Phong sao?

- Ân! Phu nhân là...

- Ta là mẫu thân của nó!

- Vậy, người có muốn vào trong ngồi không?

Đường Như Ngọc gật đầu tỏ ý đã hiểu.

- Không cần đâu, thằng bé...không thích ta...ta ở đây muốn gặp nó một chút nhưng mà xem ra nó không có ở đây.

Vẻ mặt bà ta trầm xuống. Trong cứ như là đang đau buồn, mất mát.

- Cô nương à, ta có thể mạn phép hỏi vì sao cô và A Phong quen biết nhau được không? Ta sợ....nó bị người ta lợi dụng.

Lưỡng Nguyệt ngập ngừng nhìn nàng. Ánh mắt toát lên sự lo lắng của một người làm mẹ.

- Ta và công tử là hữu duyên gặp nhau. Trên đường ta gặp bọn cướp, là công tử ra tay tương trợ! Nói sao, y cũng là ân nhân của ta!

Đường Như Ngọc nói dối mà chẳng hề chớp mắt khiến Lưỡng Nguyệt không chút nghi ngờ. Như đã đạt được xong mục đích. Bà ta chào tạm biệt nàng rồi rời đi.

Cạch!

Cánh cửa đóng lại, ánh mắt nàng toát lên sự chán ghét.

- Giả tạo!

Nhìn qua bên góc tủ liền thấy Kỳ Điệp đang run rẩy người ôm chặt cơ thể. Không nói không rằng, Đường Như Ngọc liền đi tới ôm lấy nha đầu mà vỗ về trấn an.

- Bà ta đi rồi! Không sao đâu!

Kỳ Điệp nhận được cái ôm ấm áp nhưng nỗi sợ hãi không ngừng bủa quanh khiến nàng vô thức báu víu lấy Đường Như Ngọc. Khuôn mặt trắng bệch áp vào người của nàng ta.

- Đã ổn rồi, không sao đâu!


- Như Ngọc...Như Ngọc tỷ...

- Ân! Ta sẽ bảo vệ muội! Ngon, A Điệp!

..............

Bên phòng của Lưỡng Nguyệt...

- Tại sao ngươi lại ở trong phòng ta?

Lưỡng Nguyệt nhìn Triều Thái Thái đối diện bằng khuôn mặt chán ghét. Bà ta không thích nhất là những kẻ vô dụng.

- Cái này rất tốt cho vết sẹo của ngươi!

Triều Thái Thái mím môi. Sau đó đưa ra một lọ thuốc cho Lưỡng Nguyệt. Ánh mắt ông ta có chút bi thương khó nói.

- Tốt? Ha! Ta không cần những thứ thuốc rẻ mạc này! Còn nữa, đừng tưởng làm vậy thì sẽ lấy được sự thương hại của ta dành cho người!

Lưỡng Nguyệt khinh bỉ nhìn ông ta sau đó lạnh lùng ngồi xuống bàn thưởng thức trà. Chậc, Triều Thái Thái vốn dĩ chỉ là một con chó trung thành với bà ta mà thôi. Bà ta làm sao có thể để ý đến con chó của mình, làm sao có thể đau lòng vì nó được chứ?

- A Nguyệt, có lẽ....ngươi nên buông bỏ...

Choang!

Chưa đợi ông ta nói xong. Lưỡng Nguyệt đã tức giận hất luôn cả bàn trà. Ánh mắt sắc lạnh khiến cho vết sợ ngay mặt co giật lên trong vô cùng dọa người.


- Ngươi muốn phản ta?!

Lưỡng Nguyệt gằng giọng. Ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Triều Thái Thái.

Ông ta nghĩ bản thân là ai muốn muốn ngăn cản bà ta? Ha, ông ta chỉ là một con chó thấp hèn để bà ta mặc định sắp xếp. Nếu không có con chó này thì bà ta còn có trăm, có ngàn con chó khác.

Muốn ra lệnh, lên mặt dạy đời bà ta? Kiếp sau ông ta cũng đừng hòng.

Triều Thái Thái mím môi. Vẻ mặt rầu rĩ có chút mất hồn. Quả thật ông ta bị Lưỡng Nguyệt chửi rủa đã rất nhiều lần. Ông ta cũng biết bà ta vốn chẳng xem mình ra gì. Là một thuộc hạ trung thành ông ta cũng không bằng. Đối với Lưỡng Nguyệt, Triều Thái Thái ông chỉ là một thứ có thể dễ dàng thay thế. Không đáng để bận tâm. Nghĩ vậy, cảm xúc liền không khỏi rối loạn. Đơn phương thầm lặng mấy mươi năm trời. Nhưng trong lòng người đó, ông ta vĩnh viễn không có chỗ đứng....

- Cút! Tốt nhất đừng để ta thấy mặt ngươi!

Lưỡng Nguyệt chỉ tay ra cửa. Giọng nói cũng chẳng có phần dễ nghe gì.

Triều Thái Thái mấp máy môi nhưng sau cùng vẫn là im lặng. Ông gật đầu xem như đã rõ. Kế đó liền lẳng lặng bước ra bên ngoài.

Trước khi đi còn khẽ bồi thêm một câu.

- Ta sẽ kêu người vào dọn dẹp....ngươi không cần quá tức giận.

Thoáng cái, bóng dáng của ông ta đã rời đi. Lưỡng Nguyệt cũng chẳng thèm quan tâm để ý. Tốt nhất Triều Thái Thái nên an phận. Nếu không bà ta không ngại giết bỏ một kẻ cản đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận