Mộng yêu

Edit: Diana
 
Lâm Kim cho rằng lần này vội vàng chạy trốn quả đúng là rất mất mặt, người ta gọi đó là chạy trối chết. Nhưng mà không sao, thoát là được. Mặt mũi gì đó tạm thời không cần để ý tới. Tự do là quan trọng nhất.
 
Sáng sớm hôm qua, cô phát hiện năng lượng bị biến mất bỗng trở lại trên người mình.
 
Nói cách khác, cô lại có thể biến thân nữa rồi. Vì để tránh tên đàn ông bất định tên Hướng Ca kia, Lâm Kim quyết định chọn thời cơ khác để chạy trốn.
 
Chạy trốn, đối với một người có thể biến thành hoa cỏ bên đường mà nói, thực ra cũng không khó khăn như vậy.
 
Do đó, trong nháy mắt, cô thừa dịp hai tên lính phụ trách trông chừng mình không chú ý liền biến mất dạng, chỉ để lại còng tay. Lần này Lâm Kim thật sự thành chim mặc sức bay lượn trên trời cao rồi. Bởi vì cô biến thành một con chim nhỏ đen thui.
 
Đáng tiếc là kĩ năng nghịch thiên như vậy chỉ giữ được tối đa một phút.
 
Lâm Kim vỗ cánh nhỏ, vội vã muốn bay xa. Cánh nhỏ lại không bay nhanh nổi, bay mãi, bay mãi, cuối cùng khó khăn lắm mới bay khỏi chiến trường. Bên kia còn đang đánh nhau điên cuồng, mà cô bên này thì cố gắng bay lượn.
 
Lúc cô bay đến vùng trời trên một mảnh ao, năng lượng trong cơ thể không đủ để duy trì hình dáng nữa. Cô "bùm" một tiếng rồi rơi xuống ao.
 
Lâm Kim rơi xuống mảnh ao được xây đắp vuông vức, bên cạnh là một cánh đồng rộng lớn.
 
Lâm Kim biết bơi, có điều kĩ năng không tốt.
 

Cô dùng sức giãy giụa bò ra khỏi nước, hai tay vắt lên bờ ao, lúc định bò lên thì nghe thấy tiếng tàu bay nổ ran đi qua.
 
Lâm Kim thừ người ra, lòng hơi động, cô nghĩ, chẳng lẽ nhanh vậy đã bị phát hiện rồi sao?
 
Cô run lẩy bẩy, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đó là một chiếc tàu bay màu xám tro dùng cho nông nghiệp, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhóm.
 
Sau khi tiến vào thời đại mới, nông nghiệp đạt được phát triển nhanh chóng. Thiết bị nông nghiệp được sử dụng phổ biến khắp mọi nơi trên thế giới, hầu như tất cả mọi người làm nông đều sử dụng trang bị mới. Dù là trấn nhỏ hẻo lánh, lạc hậu nhất, bác nông dân ra ngoài cũng dùng tàu bay tiện lợi.
 
Đoán chừng là họ thấy ao nhà mình có động tĩnh lạ.
 
Chủ nhân đồng ruộng vừa đi tuần tra về liền lái tàu bay xuống, muốn xem xem có chuyện gì đang xảy ra. Là ai có gan lớn như vậy, dám tới ao nhà mình quấy phá.
 
Khi tàu bay của chủ ruộng đến vùng trời trên ao thì thấy một mĩ nhân tóc vàng mắt xanh, mặc quần lam đang từ từ ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
 
Mái tóc dài ướt nhẹp, đôi mắt xanh mĩ miều.
 
"Công chúa Tác Á?!" Chủ ruộng ngồi trong buồng lái, lúc thấy mĩ nhân bên bờ ao, cằm như sắp rơi xuống. Ông ta là một người đàn ông tầm 60 tuổi, đầu đã trọc. Sở thích thường ngày của ông ta là ở nhà xem video của công chúa Tác Á, thu thập tạp chí của công chúa Tác Á, ủng hộ các hoạt động từ thiện của công chúa Tác Á.
 
Ông ta khiếp sợ nhìn bức họa công chúa Tác Á thật to treo trên cây cột của nông trường nhà mình ở đằng xa, sau đó lại nhìn mĩ nhân đang ngâm trong nước trước mặt.
 
Ông ta bất giác hạ thấp tàu bay, phát hiện dù nhìn xa hay nhìn gần thì mĩ nhân trong nước kia đều rất giống công chúa Tác Á được người người yêu mến. Ngay cả nốt ruồi đen nho nhỏ trên mũi mĩ nhân cũng giống y hệt người trên bức họa, không nghiêng không lệch mà nằm chính giữa.
 
"Chào ngài."
 
Tóc tai và áo quần Lâm Kim đều bị thấm ướt, khóe miệng cong lên đầy miễn cưỡng. Dáng tựa bên ao của cô chẳng hề ưu nhã, nhưng trong cái nhìn của người ái mộ như chủ ruộng thì hết thảy chẳng là gì, thậm chí ông ta còn bắt đầu điên cuồng thương tiếc công chúa của mình.
 
"Công chúa Tác Á, sao nàng lại ở, ở trong ao nhà tôi?" Chủ nhân đồng ruộng là fan của công chúa Tác Á, nói tới nói lui thôi cũng khẩn trương chết được. Ông ta quên hẳn việc cứu Lâm Kim đang thoạt nhìn vô cùng yếu ớt lên.
 
Đúng vậy, lúc này Lâm Kim vẫn còn ở trong ao.
 
Giờ sắc mặt Lâm Kim tái nhợt, cô cúi đầu xuống, giọng vừa nhỏ vừa gấp: "Hôm nay tôi ra ngoài du ngoạn, vô tình bị côn đồ truy kích."
 
Chủ ruộng vô thức nhìn quanh khắp nơi, không thấy có ai khả nghi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
 
"Làm phiền ngài hãy cứu tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không để liên lụy ngài!"
 
Lâm Kim ngẩng đầu lần nữa thì khuôn mặt đã chất chứa một dòng lệ nóng, cũng coi như là điềm đạm đáng yêu.

 
Công chúa Tác Á nước mắt lưng tròng khiến chủ ruộng phải giật mình. Ông ta nuốt nước bọt một cái, cảm giác trách nhiệm phải bảo vệ công chúa Tác Á toàn dân yêu mến bỗng dưng nảy sinh.
 
"Công chúa yên tâm! Ở trấn trên có quân đội, tôi đưa nàng đi tìm bọn họ!" Điều đầu tiên chủ ruộng nghĩ đến là quân đội trấn trên.
 
Công chúa fake: "..." Cô mới chạy trốn khỏi quân đội đấy.
 
Cô lau nước mắt: "Tôi còn không biết phản đồ là ai, cũng không muốn liên lụy ngài, ngài nhất định là một người tốt."
 
"Nào có chuyện đó a ha ha ha ha!" Chủ ruộng được công chúa tán dương, miệng cười cũng sắp liệt rồi.
 
Trước sự công kích của nước mắt công chúa Tác Á giả mạo, không lâu sau, chủ ruộng lâng lâng như đang đạp mây về nhà một mình.
 
Bà già trong nhà thấy ông ta trở lại mà không nghe thấy tiếng tàu bay của mình đáp xuống bãi, lập tức hỏi ông ta tàu bay nhà mình đâu rồi. Ông ta cứ ấp a ấp úng, chọc giận vợ mình nhéo tai rồi mắng cho hồi lâu.
 
Mấy giờ sau, quân đội vặn hỏi chủ ruộng một hồi thì ông ta mới biết, mình bị một người phụ nữ giảo hoạt lừa mất tàu bay.
 
Không lâu sau khi Lâm Kim mất tích liền có lính báo cho Hướng Ca. Khi đó, Hướng Ca bị đám người bạo loạn cuốn lấy, để cho Lâm Kim có cơ hội chạy trốn.
 
"Biến mất?" Hướng Ca nghiến răng nghiến lợi.
 
Hai tên lính phụ trách tạm giam run lẩy bẩy.
 
Vất vả lắm mới giải quyết xong bạo loạn, anh ngồi vào buồng lái, bỗng không biết nên đi đến nơi nào. Người phụ nữ ấy chạy đi đâu, anh thật sự không biết.
 
Người phụ nữ này, vậy mà dám biến mất dưới mí mắt anh.
 

Phẫn nộ cực điểm khiến đuôi mắt xinh đẹp của anh đỏ hết cả lên.
 
Đợi đến khi chủ ruộng bị hỏi thăm tận cửa, dưới uy hiếp dụ dỗ mới thổ lộ với thượng tá trong quân đội rằng mình đã tặng tàu bay cho công chúa Tác Á.
 
Ông ta còn vô cùng vui vẻ.
 
Hướng Ca không những lạnh lùng cắt đứt mộng đẹp của ông ta mà còn cho chủ ruộng biết ông ta đã tặng tàu bay cho tội phạm.
 
Chủ ruộng mang tấm lòng đau như cắt, nhờ mấy người Hướng Ca đoạt lại tàu bay cho mình.
 
Hướng Ca nhanh chóng dò tọa độ của chiếc tàu bay "bị mượn" trên bảng để tìm hướng đi của nó.
 
Đương nhiên Lâm Kim không ngốc như vậy, ngồi im đợi trên một chiếc tàu bay.
 
Sau khi cô bay khỏi trấn nhỏ liền chuyển tàu bay về chế độ tự động rồi bỏ đi. Cuối cùng Hướng Ca chộp được một chiếc tàu bay không một bóng người, tức muốn hộc máu. Lâm Kim đã sớm không thấy tung tích.
 
"Lâm Kim, tôi nhất định phải tóm được cô!"
 
Giọng Hướng Ca không lớn, nhưng khi nói cứ luôn phải nghiến răng nghiến lợi.
 
Cô nương Lâm Kim đã lấy lại được tự do đang phi tàu bay theo hướng ngược lại, thay một chiếc váy đỏ, cười niềm nở với tất cả mọi người, tự do qua lại trong dòng người đông đúc ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận