Mộng Yêu Đương

Niên Mộc Miên vừa tìm đến phòng bệnh mà Mịch Nhiên đã nói trong điện thoại, mới phát hiện ra có hai người vệ sĩ mặc đồ đen canh gác trước cửa. Cô muốn đi vào trong nhưng đã bị hai tên đó cản lại.

"Tôi là bạn của Mịch Nhiên, tôi muốn vào thăm cô ấy. Các người là ai?" - Mộc Miên không vui lên tiếng hỏi.

Một tên thân thể cao to, mặt mày lạnh tanh nói - "Xin lỗi. Không có sự cho phép của thiếu gia, ai cũng không được vào."

"Thiếu gia của anh là ai mà đòi quản sự tự do của người khác. Tôi muốn gặp Mịch Nhiên." - Người con gái gắt gỏng yêu cầu.

Khương Huyền Triết từ phía sau bước tới ôm lấy vai cô, nhẹ giọng khuyên bảo - "Miên Miên, bình tĩnh nào."

Hắn lại nhìn qua hai tên vệ sĩ, trầm tĩnh lên tiếng hỏi - "Tôi muốn gặp thiếu gia của hai người. Anh ta có ở đây không?"

Bọn họ đang định trả lời thì bất thình lình có một giọng nói từ xa vang lên - "Có ai muốn gặp tôi sao?"

Khương Huyền Triết và Mộc Miên vừa xoay người lại, Vương Tri Bắc đã ngay lập tức nhíu chặt lông mày. Đặc biệt là khi tầm mắt hắn ta đặt ngay chỗ người đàn ông cao lớn đứng phía sau cô. Ngay cả Huyền Triết sau khi nhìn thấy mặt hắn ta cũng hơi nhướng mày ngạc nhiên.

Mộc Miên nhận ra tên trưởng phòng lần trước bị mình đánh.

"Anh Bắc, sao anh lại ở đây?" - Mất vài giây, Khương Huyền Triết mới lên tiếng gọi hắn một tiếng thân quen.

"Bởi vì tôi là người trả viện phí." - Vương Tri Bắc nói ra lý do không thể thích hợp hơn.

Cô không nhịn được kinh ngạc hỏi người bên cạnh - "Anh quen biết với tên khốn này sao?"

Huyền Triết bất ngờ với thái độ của cô dành cho Vương Tri Bắc, thành thật đáp - "Phải."

Cha của Vương Tri Bắc, chủ tịch tập đoàn Kiến Đông là bạn thân của cha hắn nên hai người có thể tính là quen biết nhau.

Mộc Miên bước nhanh đến trước mặt người đàn ông kia, cố nén sự khó chịu của mình xuống mở miệng - "Tôi muốn gặp Mịch Nhiên. Anh kêu vệ sĩ của mình tránh sang một bên đi."


"Nếu không thì sao?" - Hắn ta đưa ra câu trả lời đầy khiêu chiến.

Thấy vậy Khương Huyền Triết mới bước tới bên cạnh cô, chủ động nghiêm nghị lên tiếng - "Anh Bắc, Mịch Nhiên là bạn của bọn em. Bọn em cần vào trong xem tình hình cô ấy thế nào. Anh không thể ngăn cản bọn em thế này được."

Vương Tri Bắc có thể không đếm xỉa đến cô nhưng không thể nào không nể mặt người đàn ông trẻ trước mặt mình. Hồi nhỏ hắn từng cứu anh xém chết đuối một lần, coi như cũng có ơn nghĩa.

"Mịch Nhiên cần được nghỉ ngơi, hai người đừng làm phiền cô ấy lâu quá." - Một hồi lâu, Vương Tri Bắc mới lạnh lùng bảo.

Niên Mộc Miên khinh bỉ nhìn hắn ta, không nói không rằng vội vàng quay đầu mở cửa đi vào phòng bệnh.

Lệ Mịch Nhiên mặc quần áo bệnh nhân thần sắc trắng bệch ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, cô nàng liền có phản ứng quay đầu. Phát hiện ra người bước vào là Mộc Miên, đôi mắt não nề của cô nàng dường như mới có sức sống.
"Mộc Miên..."

"Mịch Nhiên, cậu bị làm sao vậy?" - Mộc Miên cấp bách chạy đến giường bệnh, lo lắng hỏi.

"Cậu bị thương ở đâu? Nói mình nghe, có phải tên trưởng phòng đã làm gì cậu không?" - Lúc nãy nhìn thấy Vương Tri Bắc ở bên ngoài cô đã biết chuyện này có liên quan đến hắn ta.

Lệ Mịch Nhiên nắm chặt lấy tay áo cô như muốn kìm nén ấm ức đau đớn nhưng khi nghe thấy cô hỏi, cô nàng thực sự không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Mịch Nhiên khóc đến nức nở vì uất nghẹn.

"Mịch Nhiên, cậu làm sao vậy hả?" - Sắc mặt Mộc Miên biến dạng, gấp gáp đến mức lo sợ vì thấy bạn mình khóc. Cô ôm lấy Mịch Nhiên, để cô nàng khóc trên vai mình.

Mãi một lúc sau, cô nàng mới nấc lên từng chữ - "Mình... mình đã... sảy thai."

Mộc Miên chấn kinh buông bạn mình ra - "Mịch Nhiên, cậu vừa nói cái gì vậy? Sảy thai ư?"

"Nghĩa là cậu đã mang thai. Cái thai... Chẳng lẽ là của hắn ta?" - Cô hoảng hốt với suy nghĩ của chính mình.


Người con gái đối diện khó khăn gật đầu thừa nhận.

"Cái tên biến thái thối nát đó! Sao hắn dám làm hại cậu ra nông nỗi thế này!"
Mộc Miên bật dậy muốn chạy ra ngoài đánh hắn ta một trận nhưng Mịch Nhiên đã vội vàng kéo tay cô giữ lại lắc đầu.

"Mộc Miên xin cậu đừng làm gì hết... Chỉ cần cậu đưa mình ra khỏi đây thôi. Mình không muốn gặp mặt hắn ta thêm một phút nào nữa." - Lệ Mịch Nhiên với đôi mắt đẫm lệ nài nỉ cô.

Cô nghe thấy những lời đó, đáy lòng chợt đau xót tràn lan. Mộc Miên quay đầu nhìn Huyền Triết vẫn đang đứng gần ngay cửa phòng, đôi mắt dồn nén lửa giận.
"Em muốn nói chuyện với Vương Tri Bắc. Em muốn đưa Mịch Nhiên về nhà."

Lúc này Mịch Nhiên mới giật mình phát hiện ra có người khác ở trong phòng, thì ra Khương Huyền Triết đến cùng với Mộc Miên. Từ nãy đến giờ hắn cũng đã nghe thấy hết tất cả.

Khương Huyền Triết liền bước lên nói với cô - "Để anh đi nói chuyện với anh ta. Em cứ ở đây với Mịch Nhiên đi."

Cô không biết Khương Huyền Triết đã ra ngoài kia nói với Vương Tri Bắc cái gì nhưng rất lâu sau mới hắn mới quay lại nói với cô - "Sức khoẻ Mịch Nhiên chưa thể xuất viện được nhưng anh tạm thời đã đuổi Vương Tri Bắc và vệ sĩ của anh ta đi rồi. Tạm thời anh ta sẽ không đến làm phiền Mịch Nhiên đâu."

Hắn vừa nói lại vừa liếc mắt xuống cổ tay được băng bó của Mịch Nhiên. Lúc nãy hắn có gặp qua bác sĩ. Bác sĩ nói hôm qua cô nàng đã cố cắt cổ tay mình.

Vương Tri Bắc đứng ở ngoài cửa phòng, thông qua khe cửa hẹp chằm chằm nhìn người con gái ngồi trên giường, gương mặt thiếu sắc, cơ thể mong manh như một cành liễu trước gió. Sợ rằng chỉ cần động mạnh một cái liền có thể gãy nát. Hắn ta siết nhẹ bàn tay bên dưới rồi quay đầu rời đi.

Suốt ba ngày nay, Vương Tri Bắc đã liên tiếp trải qua hai lần kinh hãi. Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian dài hắn sợ đánh mất thứ gì đó. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy máu tươi từ trên người Mịch Nhiên chảy ra, mặt mũi cô trắng bệch bất tỉnh nằm trong lòng mình, hắn đã thực sự hoảng loạn.

Lúc này Mộc Miên cũng mới phát hiện ra cổ tay được băng trắng của bạn mình, cô kinh sợ sinh nghi hỏi - "Mịch Nhiên, không phải cậu..."

"Mình cũng hết cách rồi... Mình chỉ muốn được giải thoát khỏi hắn ta thôi." - Hốc mắt của Mịch Nhiên đã khô lại chỉ còn lại sự thê lương cùng cực.

Khương Huyền Triết thấy vậy âm thầm đi ra ngoài nhường lại không gian riêng cho hai người.


Niên Mộc Miên sợ sệt nắm hai vai cô nàng, hạ giọng hỏi vì không muốn làm cô nàng thêm căng thẳng - "Mịch Nhiên hãy thành thật với mình đi. Mình sẽ không phán xét bất kỳ điều gì đâu. Mình ở đây để lắng nghe cậu kia mà. Kể cho mình hết đầu đuôi câu chuyện đi."

Mịch Nhiên thở ra một làn hơi rất dài, cuối cùng khó nhọc mở miệng kể hết tất cả. Bắt đầu từ lúc cô nàng bị Vương Tri Bắc cưỡng bức lần đầu sau đó bị hắn ta dùng clip nóng đe doạ không thể nghỉ việc. Sau đó trở thành công cụ để hắn ta phát tiết, chơi đùa mỗi khi cần trong công ty.

Niên Mộc Miên nghe được một nửa thì phải cuộn chặt lồng bàn tay bên dưới để kiềm chế cảm xúc nóng giận của mình lại. Nhưng cô càng tức giận với bản thân hơn vì Mịch Nhiên khổ sở như thế mà cô chẳng hay biết gì cả.

"Nhưng cậu biết điều khiến mình rùng mình nhất là gì không?" - Ánh mắt Mịch Nhiên đau thương trôi về phía bất định.

"Tất cả đều là âm mưu trả thù của Vương Tri Bắc. Việc mình được nhận vào Kiến Đông làm việc cũng do anh ta sắp xếp."

"Trả thù? Tại sao hắn ta lại trả thù cậu?" - Niên Mộc Miên không hiểu hỏi bạn mình.

Đêm hôm trước, trong lúc tranh cãi, Mịch Nhiên đã hỏi hắn ta rốt cuộc vì sao lại đối xử với cô như vậy. Vương Tri cuối cùng cũng mở miệng nói sự thật cho cô biết. Hắn ta dùng ánh mắt lạnh lẽo nhất để kể tất cả với cô.

Cha của Mịch Nhiên từng ra tay sát hại cha hắn ta vì nợ nần. Lúc đó công việc làm ăn của cha Tri Bắc gặp trục trặc nên đã mượn tổ chức xã hội đen một số tiền lớn. Nhưng cuối cùng vẫn không thể gầy dựng lại sự nghiệp, còn không trả lãi nổi cho bọn chúng. Cha Tri Bắc vì thế mà đã bỏ mạng dưới tay bọn xã hội đen. Mẹ của hắn ta cũng vì không chịu nổi sự tra tấn của bọn chúng tự sát mà chết. Sau này hắn ta mới may mắn được Vương gia nhận làm con nuôi.

Cho đến thời khắc ấy cô mới hiểu được thì ra Vương Tri Bắc muốn dùng mình để trút bỏ nỗi hận năm xưa. Nên hắn ta mới hết lần này đến lần khác chà đạp lăng trì cô.

Lúc nghe Vương Tri Bắc tiết lộ toàn bộ câu chuyện phía sau, Mịch Nhiên thực sự đã rất sốc, tâm trí cô gần như bị tê liệt hoàn toàn, chết trân tại chỗ. Sau đó cô bắt đầu cảm thấy đau đớn dưới bụng, dòng máu đỏ thẫm cứ thế chảy xuống từ giữa hai chân mình. Lệ Mịch Nhiên nhìn thấy máu liền ngất liệm đi.

Thời điểm tỉnh lại trong bệnh viện, cô mới biết mình đã mang thai con của Vương Tri Bắc nhưng cũng đồng thời không giữ được nữa. Lệ Mịch Nhiên dường như phát điên, cô đã cầu xin hắn ta buông tha cho mình, muốn trốn chạy khỏi hắn ta. Nhưng người đàn ông ma quỷ kia không cho cô rời khỏi tầm mắt mình nửa bước, chỉ được phép ở yên trong phòng bệnh.

Nhưng Mịch Nhiên thực sự không muốn gặp mặt hắn ta nữa, mỗi khi nhìn thấy Vương Tri Bắc cô chỉ toàn cảm thấy nhục nhã đau đớn. Cô tự hỏi mình đã làm gì có lỗi chứ. Cô không hề có quyền được chọn người đã sinh ra mình.

Cuối cùng người con gái đã dùng đến cách thức cực đoan mà cô không mong muốn nhất, chính là cắt cổ tay tự sát. Thực sự sau khi tỉnh dậy tinh thần cô đã rất yếu ớt không thể chịu đựng được thêm bất kỳ sự đả kích nào. Nhưng chính Vương Tri Bắc hết lần này đến lần khác muốn ép chết cô.

Mộc Miên rơi nước mắt ôm lấy người con gái gầy yếu trước mặt vào lòng, đau đớn mở miệng - "Mình xin lỗi, xin lỗi cậu Mịch Nhiên, mình đã không hay biết gì cả..."

Mịch Nhiên đã tỉnh táo hơn một chút, khẽ lắc đầu - "Không phải lỗi của cậu. Là mình đã cố tình không muốn để ai biết."

Sau khi dỗ Mịch Nhiên một hồi, cô nàng mệt quá mới thiếp đi trên giường. Mộc Miên cẩn thận đắp chăn cho cô nàng rồi mới bước ra khỏi phòng. Cô chợt nhìn thấy Khương Huyền Triết vẫn ngồi ở hàng ghế bên cạnh phòng bệnh đợi mình mặc dù đã muộn.


"Em xin lỗi. Anh chờ lâu lắm rồi phải không?" - Mộc Miên vội vội vàng vàng bước tới, nhìn đồng hồ đã gần chín giờ tối.

Người đàn ông ngồi đợi cả buổi vẫn ôn nhu nhìn cô - "Không sao. Mịch Nhiên đã ngủ rồi à?"

Cô khẽ gật đầu -"Ngày mai em phải quay lại thăm cậu ấy. Hiện tại để cậu ấy một mình em cảm thấy không an tâm."

"Ở đây có các y tá rồi em đừng quá lo lắng. Chúng ta mau về nhà nghỉ ngơi thôi, nhìn sắc mặt em tệ lắm." - Huyền Triết thấy lo lắng cho cô hơn, hắn nhận ra là cô đã khóc.

Trên đường về, cô đã kể chuyện của Mịch Nhiên cho hắn nghe. Còn không nhịn được bộc phát mắng Vương Tri Bắc.
"Em biết anh ta là người quen của anh nhưng Vương Tri Bắc thật sự quá khốn nạn. Tội của cha Mịch Nhiên thì có liên quan gì đến cậu ấy mà lại hành hạ cậu ấy như thế."

Khương Huyền Triết cũng không hề có ý định ngăn cản cô - "Không sao. Anh ta xứng đáng bị như vậy."

"Em nên làm gì mới có thể giúp được Mịch Nhiên đây?" - Mộc Miên không nỡ chứng kiến bạn mình đau khổ như thế.

"Em muốn anh nói thật không?" - Người đàn ông tập trung nhìn về phía trước lái xe vẫn lắng nghe mọi chuyện từ cô.

Mộc Miên gật đầu - "Anh nói đi."

"Đây là chuyện riêng giữa hai người bọn họ, cũng chỉ có bọn họ mới có thể tự gỡ bỏ nút thắt. Chúng ta có xen vào cũng không giải quyết được gì đâu. Cùng lắm là đứng ngoài an ủi mà thôi." - Khương Huyền Triết nói ra điều này vì lúc chiều khi nói chuyện với Vương Tri Bắc, hắn có thể cảm nhận được người đàn ông kia rõ ràng luyến tiếc Mịch Nhiên.

"Nhưng em không thể trơ mắt nhìn Mịch Nhiên khổ sở như thế." - Cô không đành lòng.

"Miên Miên, người gây ra tổn thương cho Mịch Nhiên là Vương Tri Bắc, cũng chỉ có anh ta mới kết thúc được những tổn thương trong lòng cậu ấy hoặc là cậu ấy tự mình đứng lên. Ngoài ra ai cũng không thể." - Hắn nghiêm túc giải thích.

"Nhưng Vương Tri Bắc đó chẳng ra gì, gây ra biết bao tội nghiệt, đối với bạn em lại hận thù sâu như vậy. Làm sao có thể xoá bỏ những tổn thương của Mịch Nhiên chứ?"

Khương Huyền Triết xoay vô lăng lái xuống tầng hầm gửi xe của khu chung cư. Sau khi đã vào vị trí đỗ xe, hắn mới tắt máy rồi quay sang đối diện với cô hỏi - "Miên Miên em tin anh không?"

Niên Mộc Miên không đắn đo suy nghĩ mà ngay lập tức gật đầu.

"Vậy anh nói, Vương Tri Bắc đối với Mịch Nhiên không chỉ đơn thuần là hận thù. Và sắp tới sẽ là những ngày tháng trả giá anh ta. Em cứ đợi xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận