Mộng Yêu Đương

Khương Huyền Triết nói chuyện uống rượu với thầy Mạnh cả buổi tối, thi thoảng bên dưới gầm bàn lại nắm lấy tay cô quyến luyến. Bữa ăn hôm nay chi phí đều do Khương Huyền Triết chủ động đứng ra thanh toán. Rời khỏi nhà hàng, cô và hắn lên xe về nhà. Niên Mộc Miên thấy hắn uống rượu nên đã giành lái xe thay.

Người đàn ông ở bên cạnh ngồi dựa lưng vào chiếc ghế phía sau, cúc áo sơ mi trên cùng đã được mở bung ra có chút tùy tiện. Lúc nãy hắn uống hơi nhiều nhưng cũng chưa đến mức có thể làm hắn say. Huyền Triết nhìn sang người con gái xinh đẹp đang lái xe thấp giọng hỏi - "Chúng ta về nhà nào vậy?"

"Đương nhiên là về nhà anh rồi. Lát nữa em sẽ tự đi taxi về." - Cô chậm rãi điều khiển vô lăng trả lời hắn.

Khương Huyền Triết hơi ngẩng mắt không vui - "Sao lại về?"

Mộc Miên thoáng nhìn qua hắn, biểu cảm dịu dàng nói - "Hôm nay anh uống nhiều rồi phải nghỉ ngơi sớm một chút. Mai bọn mình còn đi làm nữa. Sáng mai em có cuộc họp rất sớm."

Mỗi lần hai người bọn họ ở cạnh nhau vào buổi tối thì toàn chiến đấu đến hai giờ sáng. Kết quả là sáng hôm sau, cô thực sự không đủ sức để đi làm.

Từ sau khi chính thức qua lại, cô và Huyền Triết thường xuyên qua đêm ở nhà của nhau. Nên trong nhà cô có một ít đồ đạc của hắn và ngược lại trong nhà người đàn ông cũng có ít quần áo ngủ và bàn chải cho Mộc Miên sử dụng.

Người đàn ông đột nhiên ngang ngược như một đứa trẻ, lãnh đạm mở miệng - "Không thích."

Có lẽ là vì có hơi men trong người.

"Ở lại đi." - Giọng hắn khàn khàn yêu cầu.

"Huyền Triết..."

"Anh chỉ ôm em ngủ thôi." - Huyền Triết lại hạ tông giọng của mình xuống khẽ nói.

Niên Mộc Miên cảm thấy câu này của hắn rất đáng nghi hoặc. Ở thời điểm hiện tại bọn họ khó mà chỉ ôm nhau ngủ lắm. Hắn chỉ cần dụ dỗ cô một chút, người con gái đã hùa theo ý hắn rồi.

"Nhưng nhà anh không có quần áo để em thay mai đi làm." - Mộc Miên còn có thêm vướng mắc.

"Vậy thì chúng ta về nhà em." - Người đàn ông lại đề nghị.

"Về nhà em, có quần áo của em, lại gần chỗ làm của em. Sáng mai anh cũng có thể đưa em đi làm sớm đúng giờ." - Huyền Triết đưa ra cách giải quyết những vấn đề của cô.


Hắn đã chiều lòng cô đến như vậy, Mộc Miên còn không thoả hiệp nữa thì thật tuyệt tình - "Được rồi. Nhưng chúng ta chỉ ngủ thôi đấy."

Thế là tối hôm đó Khương Huyền Triết đành phải chấp nhận ăn chay. Lên giường ôm cô đắp chăn đi ngủ. Người đàn ông ôm cơ thể mềm mại vào lòng, vẫn không nhịn được lần tìm môi cô hôn xuống. Sau đó thở một hơi dài gọi tên cô.

"Miên Miên..."

Mộc Miên đang định nhắm mắt đi ngủ rồi nhưng bị nụ hôn của hắn kéo lại. Cô mở mắt ra nhìn người đàn ông - "Sao vậy anh?"

Khương Huyền Triết cúi đầu ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp trong bóng tối - "Chúng ta sống chung với nhau đi em."

Đi qua đi lại thế này hoài cũng rất bất tiện. Hơn nữa hắn muốn được ở bên cạnh cô nhiều hơn.

Mộc Miên nghe thấy hắn hỏi đôi môi anh đào hơi cong lên. Cô buồn ngủ dụi má vào ngực hắn khẽ trả lời - "Được."

Khương Huyền Triết cũng không ngờ cô lại đồng ý nhanh như thế, lại ôm lấy cô dính sát vào người không một kẽ hở - "Em nói thật sao?"

"Thật." - Mộc Miên chắc chắn khẳng định.

Bọn họ yêu nhau, sớm muộn gì cũng sáp lại một nơi. Chuyện này không phải đương nhiên sao?

"Nhưng mà, Huyền Triết..." - Cô bối rối ngửa cổ nhìn mặt hắn lần nữa.

"Hửm?"

"Anh cứng rồi kìa."

"…"

Khương Huyền Triết bất đắc dĩ cũng không biết phải làm sao. Ôm ái nhân trong lòng mà không được làm gì đúng là một loại tra tấn cơ thể mà. Hắn vẫn không thể khống chế được người anh em nhỏ của mình khi ở bên cạnh Mộc Miên.


Nhưng mà bản thân đã hứa rồi, không thể nuốt lời, càng không muốn cô vì mệt mỏi quá độ mà ảnh hưởng công việc sáng sớm mai. Người đàn ông hôn lên trán cô thở hắt ra - "Anh sẽ vào nhà vệ sinh giải quyết, em ngủ trước đi."

Nói rồi Huyền Triết lật chăn xuống giường đi vào trong nhà tắm xả nước hồi lâu. Cùng với người anh em dũng mãnh chiến đấu với cơn đói khát thường lệ.

Sau đêm đó, Khương Huyền Triết quyết định ngừng thuê căn hộ cao cấp mình đang ở mà dọn thẳng đến nhà cô sống luôn. Mộc Miên tự cảm thấy có phần thiệt thòi cho hắn. Người đàn ông vì sợ cô phải dọn chuyển đồ đạc mệt, đến nơi mới lạ chỗ, căn hộ của hắn lại xa công ty cô làm hơn nên bản thân quyết định muốn chuyển vào nhà của Mộc Miên. Hắn làm gì cũng đều nghĩ đến cô.

Thật ra Khương Huyền Triết cảm thấy sống chung thế này rất có ưu điểm. Hắn có thể tiết kiệm được thêm tiền thật nhanh để mua nhà cho tương lai.

Mẹ Niên dạo này phát hiện ra dáng vẻ yêu đời phơi phới bất thường của cô nên tra hỏi liên tục. Mộc Miên cuối cùng đành bẽn lẽn khai ra mình đã có người yêu. Người đó còn là bạn học hồi cao trung Khương Huyền Triết. Mẹ cô vẫn còn mang máng nhớ hắn vì từng gặp qua một lần.

Cái danh học sinh toàn năng, học sinh top một toàn trường của Khương Huyền Triết đã mang lại ấn tượng rất tốt với cha Niên. Ông cũng vui mừng cho cô. Nhưng mẹ Niên thì khác, đối với bà đàn ông tài giỏi là một chuyện, có đối xử tốt với con gái bà không là một chuyện khác. Vì chuyện tình tan vỡ trước đó của cô mà bà cẩn trọng hơn - "Cứ từ từ mà tìm hiểu, đừng có vội vàng yêu sâu đậm quá."

"Nhưng con với anh ấy đã quen nhau gần mười năm rồi, còn gì mà tìm hiểu đâu mẹ."

"..." - Mẹ Niên cảm thấy cô nói cái này cũng đúng. Hai đứa quen biết nhau từ khi còn trẻ dại chắc hẳn đã quá hiểu tính tình của nhau.

"Với lại bọn con mới quyết định sống chung với nhau rồi mẹ à." - Mộc Miên vô cùng thật thà khai báo.

Mẹ Niên mặt lạnh hơi sốc. Cái tốc độ tiến triển này bà chưa lường trước được. Bà không phải kiểu người bảo thủ nhưng mà vẫn là kiểu người cẩn trọng thương con. Chuyện sống chung bà không phản đối nhưng muốn con mình lần này có thể lựa chọn chính xác.

"Hôm nào đó dắt cậu ta về nhà đi cho mẹ nói chuyện." - Mẹ Niên đề nghị.

"Vâng, con biết rồi. Đợi con lựa lúc nào thích hợp đã." - Mộc Miên vui vẻ đáp.

"Tùy con sắp xếp được rồi."

Chiều tối hôm nay lúc hai người đi siêu thị  mua đồ ăn với nhau, Mộc Miên mới kể chuyện này cho hắn nghe. Người đàn ông bên cạnh liền bảo - "Yên tâm đi, mẹ em sẽ thích anh thôi."


Cô ngay lập tức buồn cười vì sự tự tin không có cơ sở của hắn - "Anh quá tự mãn rồi đó. Mẹ đối với đối tượng yêu đương của em bây giờ khó tính lắm đấy."

Khương Huyền Triết vẫn khá điềm tĩnh đáp - "Mẹ em sẽ hài lòng với anh thôi."

Mộc Miên còn muốn phản bác thì người kia đã nói thêm một câu.
"Bởi vì trên đời này sẽ không còn ai chịu đựng em lâu bằng anh đâu."

Sao nghe như hắn đang khổ sở chịu trận ở bên cạnh cô vậy. Người con gái liền vếnh miệng đáp trả - "Ai thèm anh chịu đựng. Nếu anh khổ sở quá em cũng không miễn cưỡng Khương đại nhân anh đâu."

Người con gái đẩy xe hàng đi nhanh hơn một bước hờn dỗi. Vài giây sau có hai cánh tay rắn chắc đột nhiên vòng qua eo cô. Giữa hành lang siêu thị có vài người qua lại, bọn họ liền chú ý đến người đàn ông anh tuấn cao lớn đang ôm eo bạn gái mình từ phía sau. Diễn một màn ôm ấp quá mức thân mật.

Mùi đàn hương phảng phất quanh tai người con gái, đôi môi mỏng hơi cong - "Giận à?"

Mộc Miên ngay lập tức đánh nhẹ bàn tay đang đặt nơi bụng mình - "Anh làm gì vậy? Mau bỏ ra đi. Người ta nhìn kìa."

Khương Huyền Triết vẫn ôm cô, cằm hắn đặt lên vai người con gái thỏ thẻ mở miệng - "Anh nói có gì sai sao? Không những ưu điểm của em mà cả những khuyết điểm của em anh đều đã tiếp nhận hết thành một phần trong cuộc sống của mình rồi. Cuộc sống của anh, tâm trí của anh đều xoay quanh bởi em. Em xem anh làm sao còn đường quay đầu nữa chứ?"

Khương Huyền Triết chưa từng thốt ra mấy câu sến sẩm như là anh yêu em hay anh thích em gì đó cho cô nghe. Hắn luôn dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình. Nhưng hôm nay lời nói của hắn lại khiến trái tim cô mềm mại như cánh hoa hồng. Đập nhanh thình thịch.

Niên Mộc Miên cố gắng không để mình đỏ mặt, thúc nhẹ vào bụng người phía sau bảo - "Anh đó lươn lẹo vừa thôi."

Cô nghe thấy người đàn ông cười nhẹ hôn xuống vai cô một cái như dỗ dành.

"Mau buông em ra, chúng ta còn phải đi mua rau nữa." - Người con gái hạ giọng hơn nói với hắn.

Đến đây Khương Huyền Triết mới chịu buông cô ra nhưng vẫn đi bên cạnh ôm eo Mộc Miên.

Tối nay, Huyền Triết tranh thủ về sớm được một hôm nên hai người mới có thời gian đi siêu thị với nhau. Ngày thường hắn toàn làm việc ở viện bảo tàng xong liền chạy đến Vãn Nguyệt Đường tu sửa tranh nghệ thuật cho khách hàng riêng đến tối muộn mới về. Không có cả thời gian nấu bữa tối cho cô khiến hắn cảm thấy không an tâm lắm.

Mộc Miên dạo này cũng đang cố gắng học nấu ăn từ mẹ, bắt đầu bằng mấy món đơn giản vì cô cũng muốn chăm sóc cho hắn.

Hai người dạo qua hàng tươi sống mua ít thịt heo, thịt gà rồi lại lạn sang hàng rau củ mua thêm một ít rau xanh. Mỗi thứ một ít như vậy thôi mà chẳng mấy chốc giỏ hàng của cô và hắn đã đầy ắp.

Khương Huyền Triết đột nhiên kéo cô vào một khu vực. Người con gái tưởng hắn muốn mua gì ai dè người đàn ông lại đi tới gian hàng bán bao cao su đủ loại.


Mộc Miên nghĩ hắn chỉ lấy hai hộp thôi nhưng không ngờ người đàn ông kia đột nhiên thò tay vào trong hốt hết hai lốc bao cao su bỏ vào xe hàng. Tầng ba kệ hàng tự dưng trống hoác một lỗ. Vừa vặn đúng lúc có một người phụ nữ đứng tuổi đẩy xe ngang qua chứng kiến cảnh đó trợn mắt nhìn bọn cô vô cùng kỳ thị.

Mộc Miên muốn đào một cái lỗ chui xuống, cô vội vàng kéo tay áo hắn thì thầm hỏi - "Sao anh lấy nhiều vậy? Chúng ta có xài hết đâu."

Khương Huyền Triết lạnh mặt đáp - "Chưa thử làm sao em biết anh không thể xài hết đống này?"

Hai bắp đùi bên dưới của người con gái bất giác hơi run rẩy, kinh sợ nhìn hắn.

Được rồi, cô còn muốn lành lặn xuống giường đi làm nha.

"Không có, em tin mà. Nhưng chúng ta cứ từ từ xài thôi được không?" - Mộc Miên luống cuống kéo tay áo hắn lần nữa sửa lại lời khi nãy.

Người đàn ông này hư hỏng quá mức rồi.

Khương Huyền Triết thấy cô sợ liền vòng tay qua eo nhỏ, hôn lên má người con gái ánh mắt có chút ý cười trêu chọc - "Anh biết rồi. Anh chỉ đùa em thôi."

Mua sắm đầy đủ các nguyên liệu trong danh sách rồi hai người mới ra quầy tính tiền. Trong lúc Khương Huyền Triết đang lôi đồ ra khỏi giỏ hàng thì đột nhiên cô có điện thoại gọi tới. Người gọi là Lệ Mịch Nhiên.

"Mộc Miên... Cậu có thể giúp mình được không?"

Mộc Miên rõ ràng nghe thấy giọng nói của người đầu dây bên kia rệu rã thiếu sức lực. Cô ngay lập tức nhận ra bạn mình đang gặp vấn đề gì đó.

"Có chuyện gì vậy? Cậu nói đi, mình sẽ giúp cậu." - Người con gái cũng khẩn trương theo.

"Cậu đến đón mình với." - Mịch Nhiên tuyệt vọng khẩn cầu cô.

"Cậu đang ở đâu?"

"Mình đang ở bệnh viện Tâm Lang, phòng xxx."

Mộc Miên sửng sốt khi nghe thấy cô nàng nói đang nằm ở bệnh viện.
"Được mình sẽ đến đó ngay bây giờ."

Mộc Miên gấp rút cúp điện thoại nhìn qua người đàn ông bên cạnh - "Huyền Triết, em phải đến bệnh viện gặp Mịch Nhiên bây giờ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận