Lớp trưởng cùng Thiệu Hưng Trạch nhanh chóng ngồi xuống bàn, chỉ cách chỗ cô có vài ghế. Niên Mộc Miên nghiêng đầu qua chào cậu ta.
"Lâu rồi không gặp cậu."
Thiệu Hưng Trạch cũng mỉm cười thân thiện với cô - "Chào. Đúng là cũng mấy năm rồi nhỉ."
"Nghe nói cậu bây giờ đã trở thành luật sư rồi à?" - Cô hiếu kỳ về mấy tin tức xung quanh cậu ta.
"Phải." - Người đàn ông khẽ đáp.
Một cậu bạn ngồi gần đó nghe thấy liền nhanh nhảu chen vào - "Tớ còn nghe bảo cậu đang làm việc cho công ty luật Nghiêm Chính phải không?"
Thiệu Hưng Trạch cũng không hề phủ nhận - "Tớ làm ở đó cũng được một năm rồi."
Nghe vậy liền có mấy bạn học nhao nhao hào hứng.
"Oa, chỗ đó là công ty luật nổi tiếng nhất trong nước phải không? Chuyên nhận những vụ kiện lớn."
"Đúng vậy, không ai là không biết đến Nghiêm Chính. Muốn được nhận vào đó phải trải qua thời gian thử việc đánh giá gắt gao, chắc hẳn phải có năng lực lắm."
Mấy lời khen của bọn họ chỉ khiến Hưng Trạch cười mấy tiếng qua loa. Định bụng quay sang hỏi chuyện tiếp với Niên Mộc Miên nhưng bất chợt nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc vừa được nhân viên dẫn đến cửa, anh ta ngạc nhiên đến nỗi khẩn trương đứng lên gọi to.
"Này Huyền Triết, nhanh cái chân lên, cậu đến trễ là bị phạt rượu đấy."
Cả lớp vội vàng chuyển sự chú ý ra cửa đón chào học bá oai phong một thời ở trường họ. Trong nháy mắt mấy cô gái ngồi trên bàn liền xôn xao một hồi không yên.
Lệ Mịch Nhiên ngồi bên cạnh cũng phải thúc thúc qua cô, thì thầm cảm thán - "Này, từ khi nào mà Khương Huyền Triết lại đẹp trai đến như vậy? Cậu ta lớn lên thay đổi quá làm tớ nhận không ra."
Cái này Niên Mộc Miên cũng phải công nhận.
Hồi học cấp ba, Khương Huyền Triết cũng chỉ được tính là sáng sủa ưa nhìn nhưng không hiểu vì sao mấy năm trôi qua đường nét trên gương mặt của hắn lại trở nên sắc sảo nam tính, toả ra một khí chất mị hoặc sắc lạnh. Người đàn ông vừa bước vào phòng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản. Xắn cao cổ tay áo, để lộ cánh tay rắn chắc ẩn hiện những đường gân xanh, bên dưới là chiếc quần tây xám nhạt màu. Chiếc áo măng tô dày cộm được hắn tao nhã vắt lên cánh tay.
Có vẻ như hắn đã tập thể hình rất nhiều nên cơ thể mới có thể cao lớn hơn lúc trước như vậy. Khương Huyền Triết thong thả cất bước ngang qua chiếc bàn tròn lớn tìm đến vị trí bên cạnh Hưng Trạch và lớp trưởng ngồi xuống.
"Tớ còn tưởng cậu nhốt mình trong viện bảo tàng luôn rồi. Cũng còn nhớ đường đến đây, thật bất ngờ đó." - Hưng Trạch ẩn ý cười nói với người vừa ngồi xuống.
Niên Mộc Miên không nhịn được khẽ liếc nhìn qua chỗ Khương Huyền Triết, cảm giác người bên kia có chút xa lạ. Cũng phải, cũng lâu rồi hai người không có nói chuyện hay liên lạc nên thoáng chốc lại trở thành người dưng. Cô chợt nhìn xuống bàn tay phải đặt trên bàn của hắn không có ngón út, tâm tình lại rơi vào những ngày xưa cũ.
Có mấy người bạn cũ nhiệt tình chào hỏi Khương Huyền Triết, hắn cũng lịch sự đáp lại vài câu, thái độ bình đạm như nước.
"Hôm bữa tớ có thấy cậu trên tivi đấy, hình như là chương trình phóng sự về chủ đề những nghệ nhân phục chế năm tháng gì đấy. Nhìn cậu làm việc trong viện bảo tàng Quốc gia oai thật nha." - Vu Song Thụy ngồi gần chỗ Đào Mộng hào hứng kể về một ký ức với Huyền Triết.
Hắn điềm đạm nhìn qua cô bạn học, chỉ đáp - "Cám ơn cậu."
Bộ dạng cám ơn của hắn thật khiến người ta cảm thấy quá khách sáo.
Một lần nữa, Lệ Mịch Nhiên lại ghé qua tai cô bảo - "Tớ tưởng cậu ta thay đổi ngoại hình thôi nhưng xem ra tính tình cũng được sửa lại đôi chút rồi."
Đúng vậy, ngày xưa Khương Huyền Triết đúng chuẩn là một kẻ cao ngạo, chỉ biết cho mình là nhất nhưng ngặt một nỗi là hắn giỏi thật nên chẳng ai làm gì được. Mỗi lần có người khen ngợi hay thể hiện sự ngưỡng mộ với Huyền Triết, hắn còn chẳng thèm liếc mắt một cái. Chẳng quan tâm đến ai cũng chẳng quan tâm sự đời. Chẳng thèm để ai vào mắt. Xem ra hắn đã trưởng thành thu liễm hơn rồi.
Đợi mọi người đông đủ, lớp trưởng ra hiệu cho phục vụ đem đồ ăn lên. Nào là cá hấp, tôm hùm nướng phô mai, vân vân, toàn là mấy món cực phẩm khiến bụng người ta gấp gáp.
Huyền Triết là người đến muộn nhất nên bị lớp trưởng và mọi người phạt uống ba ly rượu. Niên Mộc Miên trong đầu thầm nhớ cậu ta hình như tửu lượng không tốt lắm.
Có người thấy vậy là phạt hơi nhiều nhưng Hưng Trạch ngay lập tức bảo - "Cậu yên tâm đi. Tên Huyền Triết này bây giờ trâu bò lắm, chút rượu này không làm khó cậu ta đâu."
Chắc chỉ có mỗi mình Thiệu Hưng Trạch mới dám ăn nói tùy tiện với Khương Huyền Triết như thế, hắn cũng chẳng ý kiến gì. Cũng bởi vì hai người đã là bạn bè từ nhỏ.
Thế là Huyền Triết chưa gắp đũa được bao nhiêu đã bị mọi người ép uống ba ly rượu.
Niên Mộc Miên vẫn chăm chỉ gắp mấy món ngon trên bàn, thỉnh thoảng lại nói chuyện với mấy bạn học cũ gần đó. Chủ yếu là nói về cuộc sống công việc gần đây của nhau.
Có người nghe cô kể mới chuyển về lại Thịnh Hoa thì liền tò mò hỏi - "Thế lúc trước ở Nhật Quang cậu làm việc ở đâu?"
"À, sau khi tốt nghiệp thì mình xin vào công ty MYO làm thông dịch viên." - Niên Mộc Miên thành thật trả lời.
"MYO sao? Hình như là công ty phần mềm của tập đoàn Tần thị phải không? Được nhận vào đó không dễ đâu, cậu vừa mới tốt nghiệp đã được nhận luôn à?" - Liêu Vĩnh cũng học về công nghệ thông tin nên biết đến công ty này.
"Ừm..."
Cô còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy giọng Đào Mộng ngồi ở gần đó cất lên - "Vừa mới tốt nghiệp, cũng không có kinh nghiệm về chuyên ngành IT mà được nhận vào MYO làm việc thì chắc có lẽ phải có người chống lưng rồi."
Niên Mộc Miên không biết vì sao cô ta lại tự dưng đâm chọt qua mình. Lên tiếng như thể đã biết tất cả về cô.
Tuy lời của Đào Mộng hơi khó nghe nhưng Liêu Vĩnh cảm thấy khá có lý. Tại vì cậu ta cũng biết MYO tuyển nhân tài mọi bộ phận gắt gao thế nào. Cho dù là thông dịch viên thì cũng phải nắm rõ kiến thức chuyên ngành IT. Ít nhất cũng phải có học qua.
Niên Mộc Miên cũng không thể nói rằng mình học hỏi riêng từ người đó được. Cô đang tính suy nghĩ trả lời làm sao cho hợp lý thì Lệ Mịch Nhiên đã lên tiếng thay cô, nhìn về phía Đào Mộng nói - "Có chống lưng thì sao? Mình thấy chuyện này ở trong xã hội cũng đâu có gì mà lạ. Không phải cậu cũng có ô dù từ gia đình đấy à?"
Câu này đâm trúng ngay mặt Đào Mộng khiến mặt cô ta xám ngoét. Bản thân Đào Mộng cũng là vào làm công ty của gia đình mình. Ngồi ở một vị trí cao, không cần làm gì nhiều cũng nhận lương đều đều. Chuyện này ai cũng đã đoán được từ năm học cấp ba.
Nhưng cô ta rất nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ung dung của mình, giọng cao cao hỏi - "Vậy sao? Tớ cũng tò mò rất muốn biết ô dù của Mộc Miên là ai, không chừng tớ cũng quen đấy."
Niên Mộc Miên cau chặt lông mày nhìn cô ta, không hiểu người bên kia nói thế nhằm mục đích gì.
"Hình như chuyện này nói ra cũng không thích hợp lắm đâu." - Có người bạn trong lớp lên tiếng muốn giải vây cho cô.
Trông thấy cô ái ngại trả lời, Đào Mộng càng cao hứng - "Tớ chỉ hiếu kỳ thôi. Chắc Mộc Miên không biết, chị họ tớ là vợ của phó tổng giám đốc Tần thị hiện tại, hồi trước anh ấy cũng làm giám đốc của MYO được một thời gian."
Trái tim Niên Mộc Miên đột nhiên rung lên. Đào Mộng là em họ của Nhâm Tịnh Giao ư?
Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao ánh mắt của Đào Mộng nhìn mình từ đầu buổi đến giờ kỳ lạ như vậy. Cô không biết cô ta đã biết được bao nhiêu. Bàn tay giấu dưới gầm bàn của người con gái khẽ siết chặt.
"Vậy à? Mình không biết điều đó." - Cô vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên.
Thiệu Hưng Trạch nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, âm thầm liếc mắt qua nhìn người bên cạnh mình. Vẻ mặt không để lộ bất cứ tâm tình gì.
Đào Mộng nhìn thấy rõ ánh mắt lúng túng của cô, trong lòng lại cảm thấy đắc ý. Trong mắt cô ta bây giờ, Niên Mộc Miên không khác gì trà xanh giật chồng người chị họ mà mình yêu quý.
"Sao cậu biết Mộc Miên không có kiến thức về IT?" - Thiệu Hưng Trạch đột nhiên ở bên kia lên tiếng hỏi.
Đào Mộng nghe cậu ta hỏi mình thì thoáng vẻ bất ngờ.
"Cậu ta không học về IT đương nhiên làm sao biết được?"
"Mộc Miên xin vào làm thông dịch viên, đương nhiên yêu cầu ưu tiên vẫn là thông thạo ngoại ngữ. Còn về kiến thức chuyên môn có thể trao dồi từ kinh nghiệm. Nếu tớ nhớ không lầm hồi đại học Mộc Miên có thực tập tại một công ty phần mềm nhỏ mà phải không?" - Hưng Trạch nhìn qua cô từ tốn hỏi.
Niên Mộc Miên không biết vì sao cậu ta lại biết việc này. Là Mịch Nhiên nói với cậu ta ư? Nhưng lúc đó hai người họ chia tay rồi kia mà.
"Phải." - Cô vô thức gật đầu.
Cô khẽ bắn ánh mắt qua người bên cạnh, Mịch Nhiên cũng nhún vai không biết gì cả.
Đúng là Niên Mộc Miên từng thực tập không lương tại một công ty phần mềm nhỏ trong kỳ nghỉ hè nhưng thật ra quãng thời gian ba tháng là quá ngắn ngủi để một tay mơ tìm hiểu được hết về kiến thức chuyên ngành. Bản thân cô là nhờ có Tần Vệ Khâm chỉ dạy rất nhiều.
"Vậy thì đúng rồi. Cậu ấy có kinh nghiệm làm việc tại công ty phần mềm trước đó, chỉ cần khả năng thông hiểu ngoại ngữ tốt nữa thì được nhận cũng bình thường mà. Ai quy định là công ty lớn không nhận sinh viên mới ra trường chứ? Sẽ luôn có trường hợp ngoại lệ nếu cậu đủ giỏi." - Hưng Trạch dáng vẻ ung dung tranh luận với cô ta.
Căn bản Đào Mộng không thể phản bác lại lý luận của người kia. Lớp trưởng Thẩm Minh thấy không khí hơi căng thẳng, gấp gáp lên tiếng xoa dịu - "Cái gì mà ô dù hay năng lực chứ? Bây giờ mọi người đều có công việc vững vàng là tốt rồi."
"Nào, chúng ta mau nâng ly lên uống rượu nào."
Niên Mộc Miên cảm thấy biết ơn về màn giải vây vừa rồi của Hưng Trạch. Lúc cô nhìn qua cậu ta ánh mắt như muốn cám ơn thì người đàn ông chỉ mỉm cười lịch sự gật đầu.
Tối hôm nay khá vui nên cả Mộc Miên và Mịch Nhiên đều uống khá nhiều. Ăn uống xong mọi người lại hát karaoke luôn ở bên trong phòng, vô cùng náo nhiệt. Mộc Miên thấy bản thân hơi lâng lâng một chút nên muốn đi vệ sinh, tiện thể rửa mặt cho tỉnh táo.
Lúc rửa tay sạch sẽ xong đi ra ngoài, cô đột nhiên phát hiện ra bên ngoài cánh cửa đối diện có một thân ảnh cao lớn đang đứng hút thuốc nơi ban công. Niên Mộc Miên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc cũng không suy nghĩ gì nhiều chỉ bước ra hỏi thử.
"Tôi tưởng cậu không thích hút thuốc?"
Người đàn ông nghe thấy giọng nói của Mộc Miên có chút ngừng lại động tác hút thuốc, quay đầu dòm cô. Trong mắt không lộ ra biểu tình gì.
"Sống lâu rồi mới cảm thấy mấy thứ độc hại cũng có ưu điểm của nó, khá hữu dụng." - Khương Huyền Triết cất giọng trầm thấp.
Niên Mộc Miên nghe thấy câu này liền cảm thấy buồn cười trêu chọc - "Cái gì mà sống lâu chứ? Cậu cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi bằng tôi thôi mà nói chuyện như kẻ ngoài bốn mươi vậy."
Giống như đang nói rằng hút thuốc và uống rượu sẽ chứng minh sự trưởng thành của người đàn ông. Cô cảm thấy suy nghĩ này hơi ấu trĩ. Không nhìn ra người đạo mạo như hắn cũng có suy nghĩ như thế.
Người đàn ông bên cạnh không trả lời lại cô, chỉ đứng im lặng hút thuốc. Làn khói mờ mịt khẽ bay ra từ cánh môi mỏng hoà tan vào bầu không khí lạnh lẽo. Hắn kẹp chặt điếu thuốc bằng bàn tay bốn ngón của mình.
Hai người trầm mặc một lúc, Niên Mộc Miên mới lên tiếng hỏi - "Sao cậu về nước lâu rồi mà không liên lạc với tôi?"
Khương Huyền Triết nghe cô hỏi mới nhả ra vài từ - "Đối với cậu cần thiết không?"
Người con gái chớp mắt nhìn qua hắn, không biết vì sao hắn lại trả lời như vậy. Giọng điệu vừa xa cách vừa lạnh nhạt.
Cũng không phải cần thiết hay không, chỉ là...
"Chúng ta từng là bạn nên tôi mới hỏi vậy thôi."
"Chúng ta chưa từng là bạn." - Hắn đột ngột phủ nhận.
Niên Mộc Miên bị lời nói của hắn làm cho có hơi lúng túng. Cô không nghĩ đến hắn lại phủ nhận một cách phũ phàng như thế.
Một lúc sau người con gái vì có hơi say nên ngửa cổ nhìn lên bầu trời đêm không một vì sao cười nhạt, vẻ mặt "sao cũng được" đáp - "Nếu không phải thì thôi vậy."
Khương Huyền Triết nghiêng mặt nhìn sang hướng khác hút thuốc nên cô chẳng biết hắn có biểu cảm thế nào. Mà cho dù có nhìn đối diện thì gương mặt hắn vẫn chỉ bày ra một kiểu thờ ơ lãnh đạm.
Hai người lại rơi vào trạng thái im lặng. Phỏng chừng vài phút sau, Huyền Triết lại chủ động mở miệng mình ra hỏi.
"Cậu đã thực sự cắt đứt với Tần Vệ Khâm rồi?"
"Ừm. Anh ấy cũng đã kết hôn rồi mà." - Cô không nhanh không chậm đáp.
"Vậy thì tốt." - Âm giọng của người bên cạnh mạnh hơn một chút.
Cô tưởng rằng hắn chỉ nói vậy thôi là dừng nhưng ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu.
"Hắn không đáng để cậu phải hạ thấp giá trị bản thân đến mức làm tình nhân bí mật cho một kẻ đã có vợ đâu." - Giọng hắn lạnh lẽo hơn cả cơn gió lạnh cuối tháng ba từ từ vang lên.
Niên Mộc Miên mở to mắt nhìn hắn, lồng ngực phập phồng khó khăn. Cô không biết vì sao hắn lại biết chuyện này.
Làm chuyện xấu thì không thể giấu. Câu này quả nhiên không sai.
Vài giây sau người con gái không vui mở miệng - "Không phải chuyện của cậu. Đây là chuyện của cá nhân tôi."
"Nếu cậu tự tin chuyện đó là của cá nhân cậu như thế vậy thì vì sao lúc nãy lại bày ra dáng vẻ chật vật chỉ vì vài câu nói của Đào Mộng? Nếu đã sợ người khác vạch trần thì tại sao còn làm những chuyện như thế?"- Thanh âm không chút nhân từ muốn moi móc trái tim đã tan nát của cô ra.
Hai vai cô run run giữa đêm tối. Giống như có ai đó dùng đá đập vào ngực mình. Trong lòng Mộc Miên rất khó chịu nhưng cô biết mọi sự chỉ trích đều là đúng. Và cô không có cách nào biện hộ được.
"Biết mà vẫn làm." - Cô giống như đang tự mỉa mai chính mình.
"Tôi nghĩ mình xứng đáng nhận lãnh tất cả những điều này."
Sợ hãi, thấp thỏm, hổ thẹn.
Mộc Miên mỉm cười ảm đạm thừa nhận. Sau đó cũng không nghe thấy giọng nói nào đó phản hồi lại.
Nhiều năm rồi mới gặp lại nhau cô cũng không muốn tranh cãi với bạn bè cũ. Sau đó giọng điệu cũng hoà hoãn hơn - "Không có gì nữa thì tôi vào trong trước đây."
Nhưng ngay khi Niên Mộc Miên vừa xoay người đi thì người bên cạnh đột ngột tóm lấy cổ tay cô. Người con gái khẽ giật mình quay đầu liếc nhìn xuống dưới, thấp giọng nói.
"Cậu buông tay ra đi."
Khương Huyền Triết không hề xoay mặt lại nhìn cô. Những gì cô có thể nhìn thấy là sườn mặt như điêu khắc của hắn chìm trong đống khói trắng lan man. Bàn tay bên dưới lại càng siết chặt thêm vài phần làm cổ tay cô dần cảm thấy đau nhói.
"Khương Huyền Triết." - Họ tên của hắn bị đè nặng trong họng người con gái.
Mất một lúc lâu sau người đàn ông mới chịu buông tay cô ra. Niên Mộc Miên ngay lập tức đi thẳng vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...