Trong một nhà hàng sang trọng ở Nhật Quang, Đào Mộng ngồi trước bàn ăn sáng kiểu Anh thịnh soạn nhưng vẻ mặt của cô ta vô cùng nóng giận.
"Ly hôn sao? Anh ấy đòi ly hôn chị ư?"
Nhâm Tịnh Giao nâng tách cà phê nóng lên, sắc mặt ưu phiền - "Phải."
"Là từ khi nào vậy chị?"
Mới sáng sớm mà Đào Mộng đã nghe được tin tức kinh thiên động địa từ miệng chị họ mình.
Tần Vệ Khâm ấy vậy mà lại muốn ly hôn với chị họ của cô ta. Bọn họ kết hôn còn chưa đầy nửa năm. Trong khi anh ta lại là người đi ngoại tình, nuôi tình nhân riêng bên ngoài.
"Mới hôm qua. Nhưng chị không đồng ý." - Tịnh Giao nhẹ giọng kể lại.
"Vệ Khâm đúng là quá đáng mà! Anh ta vừa mới có được Tần thị thì đã muốn qua cầu rút ván, vứt bỏ chị để có thể chạy đến bên cạnh Niên Mộc Miên kia." - Người đối diện hậm hực đến mức muốn đập bàn.
Nhâm Tịnh Giao không nói chuyện chỉ trầm tư nhấp ngụm cà phê nóng. Cô biết Tần Vệ Khâm miễn cưỡng nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ mới kết hôn với mình. Ngay từ ban đầu Vệ Khâm đã nói thẳng với cô trong lòng anh ta đã có một người con gái khác.
Nhưng Nhâm Tịnh Giao vẫn tỏ vẻ không quan tâm. Bởi vì cô thích Tần Vệ Khâm và cô muốn có được anh nên Tịnh Giao đã giả vờ như mình không có chút tình cảm nào. Xem mối hôn sự này như một cuộc giao dịch. Để anh yên tâm kết hôn với mình.
Giờ đây Vệ Khâm lại muốn ly hôn sau khi nắm được chiếc ghế chủ tịch trong tay, còn lâu cô mới đồng ý. Người đàn ông kia nói chấp nhận chia hai phần ba số tài sản của mình cho Tịnh Giao. Anh ta làm đến mức như vậy chỉ vì muốn chạy theo Niên Mộc Miên, điều này càng khiến cho cô vô cùng tức giận. Nhâm Tịnh Giao tưởng rằng chỉ cần mình khiến Niên Mộc Miên rời đi là có thể giải quyết được mọi chuyện nhưng ai ngờ chồng cô vẫn chưa chịu buông bỏ.
"Chị nhất định không được đồng ý. Nếu đáp ứng ly hôn không phải đã cho bọn họ được toại nguyện đến với nhau sao?" - Đào Mộng khoanh tay trước ngực hăng hái ủng hộ chị họ mình.
Nhâm Tịnh Giao vẫn khá bình tĩnh - "Yên tâm đi. Chị đã không đồng ý thì Vệ Khâm cũng không làm gì được đâu. Vốn dĩ nếu cứ cố chấp ly hôn người chịu thiệt thòi nhiều nhất là anh ấy."
Bây giờ chiếc ghế chủ tịch Tần Vệ Khâm đang ngồi còn chưa vững, nếu vụ ly hôn này xảy ra tranh chấp không đồng thuận, truyền thông rùm beng thì chiếc ghế đó sẽ lung lay ngay lập tức. Người đàn ông kia đã nỗ lực bao nhiêu để có được ngày hôm nay, cô khá chắc rằng Vệ Khâm không dám đánh đổi lớn như thế chỉ vì một người đàn bà.
Đến cuối bữa ăn, Đào Mộng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bất chợt nhìn thấy chiếc xe sang trọng quen thuộc đậu lại trước cửa nhà hàng. Sau đó có một người đàn ông toàn thân là vest đen bước xuống xe. Cô ta từng gặp qua người này vài lần, cũng biết tên của anh ta là Andrew.
Đào Mộng liền nhìn qua chị mình nói - "Hình như vệ sĩ riêng của chị tới đón chị rồi kìa."
"Ừm chị biết rồi. Vậy giờ chị về trước đây. Lát nữa chị còn có hẹn nữa." - Nhâm Tịnh Giao vừa đáp vừa bỏ điện thoại vào túi xách chuẩn bị ra về.
"Nhưng mà vệ sĩ này của chị đẹp trai thiệt đó. Có thể giới thiệu cho em không?" - Đào Mộng đảo mắt nhìn người đàn ông cao to vạm vỡ đứng bên ngoài mà thích thú hỏi.
Nhâm Tịnh Giao nhìn ánh mắt phong tình của em họ mình mà buồn cười nghiêm cấm - "Em đó... Không được tán tỉnh vệ sĩ của chị đâu nha."
Cô biết Đào Mộng rất thích những anh chàng đẹp trai nhưng chỉ thích tán tỉnh hẹn hò chán chê rồi bỏ rơi người ta. Còn nếu kết hôn thì cô nàng chỉ muốn kết hôn với những thiếu gia nhà giàu xứng tầm với mình. Đó là con đường mà những người như Nhâm Tịnh Giao và Đào Mộng bắt buộc phải đi để nối tiếp vinh hoa, giúp ích cho sự phát triển công ty của gia đình.
***
"Mịch Nhiên..."
"Mịch Nhiên..."
Phải đợi đến khi cô gọi đến tiếng thứ ba thì Lệ Mịch Nhiên mới hoàn hồn ngẩng đầu lên.
"Sao thế?" - Cô nàng ngẩn người hỏi.
Sau vụ bể kèo hôm qua, Mộc Miên đã hẹn cô nàng đi uống cà phê lần nữa. Lâu rồi không gặp, cô cảm thấy Mịch Nhiên khí sắc nhợt nhạt hơn hẳn, dường như không có tinh thần. Lúc cô nói chuyện, cô nàng còn thất thần không tập trung.
"Hôm nay cậu làm sao vậy? Vẫn chưa hết bệnh à?" - Mộc Miên lo lắng hỏi.
"Không phải, tại công việc ở công ty hơi căng thẳng thôi." - Đáy mắt Mịch Nhiên ảm đạm, cúi đầu nâng tách cà phê lên uống.
"Thật sự không phải do chuyện gì khác sao?"
"Không có. Mình căng thẳng vì công việc thật mà." - Cô nàng điềm tĩnh đáp.
"Cậu cũng đừng lo nghĩ quá. Thời gian nghỉ ngơi như hôm nay phải cố gắng thư giãn chứ." - Cô quan tâm khuyên nhủ.
Nghe người đối diện nói, Mịch Nhiên mới gượng mỉm cười hồi đáp - "Ừm, mình biết rồi."
Mộc Miên có cảm giác cô nàng vẫn có chuyện gì đó giấu mình. Người trước mặt cô không còn giống như một Mịch Nhiên lúc trước hoạt bát vui vẻ bao nhiêu. Bình thường dù cho có chuyện gì không vui xảy ra cô nàng đều kể với cô. Lần này lại cố giấu giếm đi. Nếu cô cố gặng hỏi chưa chắc cô nàng chịu nói.
Niên Mộc Miên chỉnh lại biểu tình trên gương mặt mình, hào hứng đề nghị - "Vậy lát nữa chúng ta đi mua sắm đi. Sau đó rồi đi spa thư giãn. Mình cũng cần phải chăm chút lại nhan sắc mới được."
Lệ Mịch Nhiên tạm thời bị cuốn theo sự vui vẻ của cô, nhanh chóng gật đầu - "Được thôi."
Thế là Niên Mộc Miên hăng hái kéo bạn mình đến trung tâm thương mại xem quần áo. Đa phần đều là Mộc Miên mua còn Mịch Nhiên chỉ đứng bên cạnh chọn cho cô. Cô nàng đang trong giai đoạn khá ngại mở ví tiền. Cô biết Mịch Nhiên vẫn đang cố gắng trả nợ ngân hàng nên chi tiêu rất tiết kiệm.
Bọn họ đi mua sắm chủ yếu để tán gẫu mà thôi. Lần này Mộc Miên là người nói nhiều hơn, cô còn kể về vụ mình bị đồn thổi ở công ty. Không nhịn được ấm ức mắng mấy người đó vài câu. Mịch Nhiên từ đầu đến cuối im lặng lắng nghe sau đó mới nhẹ giọng nhận xét - "Bọn họ thật hành xử chẳng ra gì."
Phản ứng của cô nàng hơi thiếu sức sống hơn bình thường.
Mộc Miên định nói thêm gì đó nhưng từ trong túi xách của Mịch Nhiên có âm thanh vang lên. Người con gái liền lôi điện thoại ra. Vừa nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, mí mắt cô nàng đã âm thầm run run.
Niên Mộc Miên vừa hay đã chút ý được chút biến động nhỏ nhoi này.
Lệ Mịch Nhiên cầm điện thoại nhìn qua cô bảo - "Mình phải nghe điện thoại. Cậu chờ mình chút."
Rồi đi ra xa vài bước.
Cô nàng để điện thoại lên tai nghe máy, rất nhanh đã nghe thấy giọng nói thanh lạnh của đối phương. Không biết người bên trong điện thoại nói gì nhưng gương mặt Mịch Nhiên một giây sau đã trở nên căng thẳng.
"Hôm nay là ngày nghỉ của tôi. Tôi có việc bận rồi."
Mộc Miên đang lựa quần áo cách đó không xa vẫn nghe được loáng thoáng một chút.
Giọng người đàn ông bắt đầu trầm hơn mang theo hàm ý đe doạ Mịch Nhiên. Hắn ta xem sự sợ hãi của cô là thú vui của riêng mình.
Lệ Mịch Nhiên mặt mày tái nhợt, hàm răng cắn chặt lấy môi nhỏ muốn bật máu. Người con gái kìm nén sự run rẩy của mình, không nghe nổi nữa phải bực bội cúp ngang điện thoại.
Cô nàng đột ngột quay lại chỗ Mộc Miên gấp gáp mở miệng - "Mộc Miên, mình xin lỗi. Bây giờ mình phải đi gấp rồi."
Cô tròn mắt kinh ngạc - "Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Người trước mặt hơi lắp bắp - "Mình, mình sẽ giải thích với cậu sau. Là chuyện công việc thôi. Mình đi đây."
"Nhưng hôm nay là chủ nhật mà... Này, Mịch Nhiên..." - Mộc Miên còn chưa nói hết câu thì cô nàng đã vội vã xoay người bỏ đi.
***
Thời điểm hoàng hôn xuất hiện cũng là lúc bầu trời được nhuộm màu cam đỏ đầy mê hoặc. Thời tiết tháng năm mát mẻ đầy gió nhưng cũng không quá lạnh.
Những chiếc xe hơi đủ phân loại nối đuôi nhau đi vào cổng của một căn biệt thự mini. Khương Huyền Triết tắt máy xuống xe, cùng lúc đó ở bên kia thầy Mạnh cũng mở cửa bước xuống. Hôm nay hai người được mời đến ăn tân gia nhà giám đốc viện bảo tàng.
Tất cả trưởng phòng đại diện khác ai cũng đều mang quà đến. Lúc bọn họ bước lên bậc tăng cấp, giám đốc Lâm Cận Sâm đã đứng trước cửa chào đón họ.
"Trưởng phòng Mạnh, anh đến rồi." - Lâm Cận Sâm chào một tiếng chủ động bắt lấy tay ông.
Trong viện bảo tàng này, Mạnh Tinh Vĩ là người lớn tuổi nhất hơn nữa còn là nghệ nhân phục chế đời đầu ở Đại An truyền nghề cho biết bao học trò nên ông được cả giám đốc và mọi người đều kính trọng.
"Chúc mừng giám đốc cuối cùng cũng có được căn nhà mơ ước." - Mạnh Tinh Vĩ nắm tay giám đốc cười nói rồi đưa túi quà cho chủ nhà.
"Cám ơn anh."
"Cậu Khương mới đi công tác về à?" - Giám đốc lại nhìn qua hắn niềm nở mở miệng.
Khương Huyền Triết gật đầu chào ông ta một cái - "Vâng. Tôi mới về hôm qua. Cám ơn giám đốc đã mời tôi. Còn đây là một ít lòng thành mừng tân gia giám đốc."
Lâm Cận Sâm nhận lấy quà của hắn cao hứng nói - "Tôi đặc biệt mời cậu đến để ra mắt mọi người đấy. Cũng chỉ còn khoảng một tháng nữa nhỉ."
Giám đốc nhìn qua Mạnh Tinh Vĩ ẩn ý cười.
Thầy Mạnh đón nhận ánh mắt của ông ta gật đầu - "Đúng vậy, sau này Huyền Triết sẽ phụ trách thay tất cả phần của tôi."
Tối nay ngoại trừ các trưởng phòng thì chỉ có Khương Huyền Triết là trường hợp ngoại lệ được mời. Những người còn lại đều là những bậc trưởng bối lớn tuổi, chỉ có hắn là đang độ tuổi dưới ba mươi. Một tháng sau hắn sẽ nhậm chức trưởng phòng phục chế văn vật. Khi ấy, Khương Huyền Triết sẽ trở thành trưởng phòng trẻ tuổi nhất ở viện bảo tàng.
Vợ của giám đốc Lâm Cận Sâm đã chuẩn bị một bàn tiệc phủ phê để thiết đãi những đồng nghiệp của chồng mình. Mọi người nhập tiệc, ai nấy đều cười nói rôm rả về chuyện cuộc sống lẫn công việc. Sau khi được giám đốc tuyên bố sẽ trở thành trưởng phòng tiếp theo, Khương Huyền Triết liền đứng lên kính các bậc trưởng bối một ly rượu. Sau đó lại bị ép uống với mỗi người một ly.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người lại ngồi uống trà cùng nhau trong phòng khách. Lâm Cận Sâm có hai người con gái tối nay được dịp giới thiệu với tất cả mọi người. Cả hai đều có vẻ ngoài trang nhã lễ độ khiến cho vài vị trưởng phòng xung phong muốn lấy về làm con dâu.
Đột nhiên trưởng phòng trưng bày Nhâm Lượng chuyển sự chú ý sang người đàn ông trẻ bên kia - "Ở đây chắc có mỗi mình cậu Khương là còn độc thân thôi phải không?"
"Khương Huyền Triết cậu thấy Lâm Uyên thế nào?" - Từ lúc nãy ông đã trông thấy cô con gái lớn của giám đốc cứ liếc mắt về phía Khương Huyền Triết. Chưa gì đã bị nhan sắc của hắn thu hút rồi.
Khương Huyền Triết nhìn qua người con gái tóc ngắn đứng ngồi đối diện mình một giây rồi hời hợt dời tầm mắt đi - "Lâm tiểu thư rất xinh đẹp."
Nghe hắn khen ngợi mình hai má Lâm Uyên ngay lập tức đỏ lên hơi thẹn thùng.
Nhâm Lượng không nhịn được bật cười vội nói với Lâm Cận Sâm, giọng điệu có phần bông đùa - "Tôi nghĩ là giám đốc không cần lo kiếm con rể nữa đâu."
Nhưng Lâm Cận Sâm lại rất biết chừng mực nhẹ nhàng cười bảo - "Trưởng phòng Nhâm đừng đùa nữa, kẻo hai đứa nhỏ lại ngại ngùng. Mọi thứ cứ để tự nhiên thôi."
Thật ra nếu Khương Huyền Triết làm con rể của ông, ông cũng sẽ hài lòng. Cha mẹ hắn đều là giảng viên đại học, được nuôi dưỡng trong một gia đình gia giáo như vậy nên con người hắn rất thông minh điềm tĩnh. Tuy tính tình có hơi lạnh lùng nhưng cũng không phải vấn đề.
Đàn ông khô khan một chút cũng chẳng sao.
Mạnh Tinh Vĩ âm thầm ghé mắt sang hắn, nghĩ đến điều gì đó ánh mắt ý cười khẽ lắc đầu. Chắc có lẽ vì ông biết rõ trong lòng hắn đã sớm trống không. Bị ai đó cướp sạch trái tim không để lại mảnh nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...