Money Money Much Be Money

"Người giàu có rất nhiều vấn đề, và họ dùng tiền để giải quyết các vấn đề đó."

.

.

.

.

.

Tanaoki có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết ngay lúc này...đó chính là cô quá ngu ngốc khi đồng ý lời mời của Mai.

Bãi biển đông đúc thật ngột ngạt, tại sao đám ngốc này lại có thể vui vẻ ở nơi đông người như thế này chứ?.

"Cậu không xuống biển cùng mọi người à?." Mitsuya hỏi.

"Khỏi đi, cảm ơn." Tanaoki lạnh lùng đáp.

Thật sự...ở cái nơi này Tanaoki cảm thấy bản thân bị dòm ngó không ít, nói vì cô xinh đẹp nên bị dòm ngó thì cũng đúng thôi, vì Tanaoki đẹp thật mà.

"Này, em gái có muốn đi chơi không?."

"Biến!." Đúng là bãi biển đông người sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra.

Tiêu biểu như...

"Chảnh quá vậy em? Anh có xe, đi chơi nhé?." Hắn ta cầm chiếc chìa khóa của một chiếc xe ô tô và hướng tay vào chiếc xe đỏ chói ở trên bãi đổ xe cách đó không xa.

Thật...

Bộ không thấy nó phèn bỏ mẹ hả ta.

"Xí..." Tưởng gì chứ, xe thì Tanaoki có đầy, cô còn có cả trực thăng nữa chứ đừng có tưởng khoe vài cái xe tào lao ra rồi nghĩ mình xứng tầm.

"Chảnh cái quái gì hả con khốn?." 

"Ông đây thấy mày xinh xắn mời mày đi chơi là phước ba đời của mày đấy." Tên đàn ông đó rõ ràng không thấy xấu hổ khi động tay động chân với con gái.

Hắn ta có vẻ như là một tên công tử nhà giàu mới nổi nên chẳng xem ai ra gì. Đám bạn bè đi cùng hắn ta lại đang lên tiếng can ngăn và lên lời nịnh nọt.

"Ồ...bao nhiêu." Tanaoki lạnh lùng nói.

"Hả?."

"Điếc à? Bao nhiêu để mua con xe rách của mày thế thằng chó?." Ánh mắt sắt lạnh liếc vào gã đàn ông đó, thử xem tên nhóc đó đưa ra con số bao nhiêu nhỉ? Tanaoki dư sức trả gấp 10.

"Tưởng mình có tí tiền thì ngon à? Ông đây ra giá 1 triệu." Hắn ta đắc ý nói.

Tưởng bao nhiêu thì ra chỉ có 1 triệu yên...nó là một con số nhỏ để Tanaoki tiêu vặt.

"Sao hả?."


"Không có tiền thì-"

"Được thôi." Tanaoki cắt ngang lời.

Trước sự ngơ ngác của người hóng chuyện và người trong cuộc, Tanaoki liền tháo chiếc vòng tay của mình và quăng cho tên đó.

"Chiếc vòng tay này có giá gấp 10 lần chiếc xe của mày đấy." 

"Này, chuyện gì thế hả?." 

Mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng tiền nếu như đám bạn bè của Mai không đến can ngăn câu chuyện này...

Họ chắn ngang giữa Tanaoki và đám người đó, Mai kéo Tanaoki ra phía sau và chắn lại.

"Bọn mày ý kiến gì về bạn của tụi này thế?." 

Quân số có vẻ chênh nhau, một phe là thiếu gia, công tử bột nhà giàu, một bên là giang hồ băng đảng.

Nhưng mà chuyện này xử lí xong rồi mà, bộ Tanaoki cần sự giúp đỡ à?.

Sau khi đuổi đám người đó đi, bình yên đã trở lại với tất cả mọi người.

Thật tình thì Tanaoki không muốn nói lời cảm ơn đâu...nhưng mà mẹ dạy rồi, phải nói cảm ơn trong mọi loại tình huống và hoàn cảnh, nếu không mẹ sẽ đánh đòn.

"Cảm ơn...vì chuyện khi nãy." 

"Chị không sao là ổn rồi."

Thì ra lí do mà cả bọn vắng mặt là vì bọn họ đã rủ nhau đi mua nước, số ít lại thì thi bơi ở ngoài biển mất tiêu cho nên Tanaoki mới một thân một mình trong tình huống ban nãy.

"Tanaoki, cậu muốn mỳ trộn hay mỳ ly nào?." Emma.

"Mỳ?." Nhớ lại thì cũng đã 15 năm rồi Tanaoki không hề đụng được đến thứ này.

Một hương vị tuyệt hảo đến mức khiến cho con người ta nghiệp, giờ mà thử lại cái hương vị đó sau 15 năm là như thế nào đây?

Cô nhận lấy ly mỳ nóng hổi từ tay của Emma mà không khỏi tò mò.

Nhìn nó có vẻ rất giống với thứ ở trong kí ức và trên quảng cáo: "Thứ này là mỳ đấy à?." Tanaoki hỏi lại lần nữa.

"Chị không biết sao?." Mai hỏi.

Không phải là không biết mà là lâu quá không dùng nên có hơi bỡ ngỡ.

Nhìn ly mỳ nóng hổi trong tay, Tanaoki cầm lấy chiếc nĩa nhựa và múc nhẹ. Những sợi mì vàng óng ánh đẫm nước sốt được kéo lên, nó vẫn đang bốc hơi nóng.

Thấy mọi người ăn cũng rất nhiệt tình với lại đây cũng không hề có sự giám sát của gia đình và quản gia cho nên Tanaoki có thể lén lút mà ăn một ít.

Một mùi vị quen thuộc gợi lại cái ký ức nghèo khó của 15 năm về trước, hai vị chua và cay được kết hợp lại vô cùng hoàn hảo, thêm cả vị đậm đà của sợi mì nữa.

Mềm mềm, dai dai...

Một hương vị rất bắt lưỡi.


Thật bất ngờ mà.

"Chị thấy sao? Ngon chứ?." Mai hỏi.

"Cũng được..." Gò má căng phồng, Tanaoki trưng cái gương mặt rất chi là hạnh phúc mà thưởng thức món mỳ ly suốt 15 năm trời mới được ăn lại.

"Nhìn gì thế?." Nhìn thấy ai cũng đang nhìn mình chầm chầm Tanaoki hút nốt sợi mì lên nhẹ giọng hỏi.

"À, nhìn cậu ăn ngon quá nên..."

"Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên tôi ăn thứ này đấy."

Đúng hơn là lần đầu tiên ở kiếp này được ăn.

"Lạ nhỉ? Mỳ ly mà cũng không biết."

"Không phải lạ...mà là vì bố tôi không đồng ý cho tôi ăn thứ này, những thứ tôi được ăn đều phải do các chuyên gia dinh dưỡng đưa ra."

Cuộc sống của người giàu đôi lúc cũng có khá nhiều rắc rối, họ phải chú ý rất nhiều điều và không được tùy tiện làm những điều mà mình muốn, giống như Tanaoki vậy.

"Người giàu cũng có nhiều vấn đề nhỉ?." Pa.

"Đúng là nhiều vấn đề thật, nhưng người giàu có xu hướng sử dụng tiền để giải quyết vấn đề của họ." 

"Ê mà lúc nãy tại sao cậu lại đưa chiếc vòng tay cho chúng thế? Nó có vẻ rất giá trị." Emma đưa miếng thạch lớn vào miệng rồi nghiêng đầu hỏi.

"Cậu nhìn thấy chiếc du thuyền nhỏ ở ngoài kia chứ? Nó có giá trị cỡ đó!." Tanaoki chỉ tay vào chiếc du thuyền ở ngoài biển.

Chiếc vòng tay đó có giá cỡ chiếc du thuyền ở ngoài kia cũng đúng thôi, vì nó là hàng được làm riêng bởi nhà thiết kế hàng đầu, ngoài ra tính số lượng đá quý ở trên chiếc vòng đó thôi cũng đã lên số lượng hàng trăm viên.

Nhìn con thuyền đang lênh đênh ở ngoài khơi xa, phía trên là bầu trời xám xịt và u ám. Tanaoki thầm nghĩ hình như tối nay có bão.

Thầm nghĩ cơn bão sẽ không đến nhanh như vậy, thế nhưng một tia sét đánh xuống biển vang ầm cả trời kéo theo đó là những trận giông ngoài khơi xa cùng với gió lạnh.

Tanaoki liền lấy chiếc khăn của Gucci choàng lên người, cơn mưa vội kéo nhanh đến khiến cho bãi biển vốn đông đúc giờ đây vắng vẻ hơn nhiều, cả bọn kéo nhau vội dọn đồ đạc và tìm chỗ trú trước khi cơn mưa kéo đến làm ướt cả người.

Khí lạnh làm cho Tanaoki rùng mình nhẹ, cô muốn nép mình vào sâu bên trong nhưng phía sau có khá nhiều người, bản thân lại chẳng mang theo xe riêng nên đành phải chịu cảnh trú dưới cái mái hiên chật chội của một cửa hàng đã đóng cửa.

Chợt Tanaoki chú ý đến ngôi nhà ở ngay ngọn đồi cách nơi đứng hiện tại không quá xa, nó khá quen mắt. Nếu như Tanaoki không lầm thì đó chính là căn biệt thự mà Kaze đã mua cô để dùng khi cô muốn đến biển chơi, không những riêng căn biệt thự đó, bãi biển ở ngay bên dưới của căn biệt thự đều là tài sản của gia đình Miruno...

Đúng là giàu gì mà giàu ghê sợ.

"Mưa rồi kìa...lạnh quá đi mất." Mai nói.

"Mặc tạm cái này vào đi." Mikey đưa áo của mình cho Mai.

Không khí dần lạnh hơn, trời bắt đầu mưa nhẹ hạt trở lại nhưng không chắc rằng cả bọn sẽ về nhà kịp mà không bị ướt.

"Các người...có muốn qua bên kia không?." 

"Ở đâu?." Cả bọn liền hỏi.


"Nhìn thấy căn biệt thự ngay ngọn đồi đằng kia chứ? Là nó." Tanaoki chỉ tay vào căn biệt thự nằm ở vị trí đắt địa phía xa.

Cũng chẳng lạ gì khi bọn họ tỏ ra bất ngờ cả.

Đi từ vị trí hiện tại đến đó chẳng xa là mấy, cũng tầm 10 phút lái xe. Nhưng thật may thay khi cả bọn đến nơi thì trời đã bắt đầu mưa lại.

"Tiểu thư!" Đúng là tiền có thể làm mọi thứ, cả đám choáng ngợp vì đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt nhìn thấy người giàu đã chi tiền cho những gì.

Không chỉ tiện tay quăng đi một chiếc vòng tay quý giá, mà còn có cả người hầu ở bên cạnh 24/7.

Đây là căn biệt thự chuyên dành để nghỉ mát, phải đến mùa hè thì Tanaoki mới đến nơi này, còn những dịp khác thì dường như căn biệt thự này đều bỏ trống cả.

"Pha cho tôi một ít trà nhé." Tanaoki cởi chiếc khăn choàng và quăng nó cho người giúp việc.

"À, hôm nay chúng ta có khách đấy, đón tiếp cho cẩn thận"

"Dạ!."

"Chào mừng mọi người đã đến với biệt thự mùa hè, mọi người có thể tùy vui chơi thỏa thích ở khu vực xung quanh biệt thự." Tanaoki nói: "Nhưng mà đừng có làm quá ồn ào là được." 

Người giúp việc tự biết cách phải làm thế nào, họ dẫn mọi người đến phòng riêng cũng như sắp xếp cho bọn họ chỗ ngủ tối nay. Ngoài ra còn dẫn họ tham quan khắp nơi trong căn biệt thự.

"Đây là hầm để xe." 

"Đỉnh vãi!." 

Phải nói người nhà giàu rất thích tiêu tiền cho những thú vui tao nhã của họ. Giống như Tanaoki, cô ả không chỉ thích sưu tập trang phục, trang sức mà còn sưu tập rất nhiều xe ô tô.

Hầm xe rất rộng và sáng với sức chứa vô cùng lớn, vì chiều chuộng cho sở thích của cô em gái bé nhỏ nên Kaze không tiếc tiền xây cái hầm để xe to đến mức này.

"Pa, nhà mày có hầm xe như thế không?"

"Tao biết là nhà tao cũng giàu, nhưng nó không giàu đến mức này." Pa nói.

"Biết bao giờ tao được như thế này nhỉ?." Mitsuya.

"Sau 5 giờ chiều là biết!." Draken cười đáp.

Người giúp việc dẫn mọi người đến khắp nơi trong ngôi nhà để giới thiệu về những địa điểm để tránh bị lạc, điểm cuối của chuyến tham quan là nhà ăn.

"Và đây là nhà ăn, chúng ta sẽ dùng bữa vào 8 giờ tối. Bây giờ mọi người có thể tự do vui chơi."

Đây là lần đầu tiên Tanaoki cảm thấy bản thân mình lại dễ tính đến mức đó. 

Thử nghĩ xem nếu là Tanaoki của nguyên tác thì chuyện gì sẽ xảy ra?.

Nói không chừng cô ấy sẽ đốt luôn cả căn biệt thự này cho mà xem.

Khói thuốc bay thoảng trong không khí, Tanaoki dán mắt vào bộ phim trinh thám trên màn hình lớn. Bộ phim đang đến cảnh tên giết người đang thực hiện hành vi tàn ác của mình, hắn ta lén lút mở cửa vào một căn phòng của một căn biệt thự sang trọng, hắn bước chân về phía người phụ nữ đang mãi mê xem phim và sau đó một dao cắt cổ cô ta.

Trùng hợp cánh cửa trong phòng bị ai đó mở, nhưng không phải là tên giết người.

"Tiểu thư, mau ra ăn tối đi." 

Ra là người hầu của căn biệt thự. Nhưng mà khi nãy cô ta không gõ cửa hay Tanaoki không nghe thấy nhỉ?. Với lại đó là cách mà người giúp việc nói với chủ nhà à?.

Tạm ngừng bộ phim sau đó bước xuống nhà dùng bữa. Bên dưới khá ồn ào, cũng khá lâu rồi Tanaoki mới tham gia một bữa ăn ồn ào như vậy.

Thật sự rất ồn ào...

Cảm giác cứ như đang ở một buổi thi đấu thể thao vậy.


Không khí cũng náo nhiệt hơn những khi Tanaoki dùng bữa với gia đình. Đúng là một cảm giác lạ lẫm nhỉ?.

"Tanaoki, cậu đã tham gia tiệc ngủ bao giờ chưa?." 

"Tiệc ngủ?." 

Nghĩ lại thì lúc nhỏ Tanaoki có từng thử qua cái gọi là tiệc ngủ với những quý cô công chúa của các gia đình giàu có. Nhưng thật ra đó chỉ là một buổi tiệc vô cùng nhàm chán và những đứa con gái chỉ biết khoe khoang về những món đồ mà bố mẹ đã mua cho.

Thay vì tham gia vào cuộc trò chuyện với những cô công chúa đó, Tanaoki đã ngủ một giấc thật ngon với chiếc chăn ấm áp của mình.

"Rồi, nhưng nó khá nhàm chán." Tanaoki rũ mắt xuống tiếp tục dùng bữa.

"Được, được hôm có đủ mọi người ở đây, chúng ta tổ chức tiệc ngủ đi!." Emma nói: "Tanaoki cảm thấy thế nào?."

Một sự im lặng đang xuất hiện tại bàn ăn, Tanaoki nhìn quanh thấy mọi người đều đang nhìn mình. Cô khẽ thở dài, đặt nĩa xuống bàn rồi lấy khăn lau miệng.

"Mở hết các tấm chắn ở trên tầng thượng đi, cho người lên đó dọn dẹp cho gọn gàng một chút. Tối nay bọn tôi sẽ ở trên đó!." 

"Tôi đã hiểu thưa tiểu thư!." 

Thế là sự ồn ào đã trở lại với căn phòng này.

Nhưng mọi chuyện không dễ dàng mà yên ổn như thế.

Khi màn đêm buông xuống, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say trong chiếc chăn ấm áp.

Tiếng sét đánh xuống như xé toạc cả bầu trời đen, một trụ sáng cùng với một âm thanh lớn vang xuống, biển bên ngoài dậy sóng to. Tiếng gió và tiếng sét đang cùng nhau tấu một ca khúc hoành tráng như là sự trừng phạt cho những kẻ ngu ngốc.

"Tôi biết lỗi rồi, tôi sai rồi thưa tiểu thư!."

"Tôi sai rồi, tôi xin lỗi!."

"Làm ơn."

"Tôi không muốn chết."




























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận