Money Money Much Be Money

"Con riêng."

.

.

.

.

.

     Sau vụ bê bối lớn bỗng dưng xuất hiện tại bữa tiệc ra mắt sản phẩm mới của gia đình nhà Miruno đã gây lên một loạt drama về chuyện tình của vị chủ tịch của tập đoàn M&T và cô vũ công hạng C.

     Đương nhiên vụ bê bối này cũng chẳng xa lạ gì đối với nhà Miruno cả. 

     Chẳng mấy chốc một cuộc họp báo đã mở ra, bố của Tanaoki tuyên bố rằng ông ta sẽ diệt tận gốc những ai đang có âm mưu phá hoại mái ấm của gia đình mình.

     Nhưng liệu đó chỉ là lời nói?.

     Tanaoki chẳng quan tâm gì mấy, nhưng mà quái thật. Mọi khi nếu như có chuyện là bố của Tanaoki sẽ không buông tha cho bất kì ai dù người đó chẳng có dính dáng với chuyện này. Nhưng ông ta lại bỏ qua cho mẹ con Mai mà chẳng thèm tra xét họ liệu họ có phải là người đã làm lộ tin tức đó ra ngoài hay không.

     Tanaoki đứng trên tầng cao của sân thượng nhìn bố của mình đang nghe điện thoại của ai đó. Nhìn nét mặt thì có vẻ ông ta đang rất khó chịu.

     Vụt.

     "Bóng tốt." 

     Nhìn quả bóng golf bị đánh văng ra xa, Tanaoki chống cây gậy lên đất mệt mỏi nhìn về phía nó.

     Thời tiết nóng nực thế này mà quái thật, tại sao Kaze lại nổi hứng xách cô đi đánh golf vào thời tiết này chứ?.

     "Em chán rồi, về đây." Tanaoki đi lại vứt cây gậy đánh golf cho người phục vụ, cô lại bàn chỗ người mẹ xinh đẹp của mình đang thưởng trà ngồi nghỉ mát.

     "Hình như con không được vui nhỉ Naoki?." Bà ta nhẹ nhàng nói.

     "Con ghét đánh golf, nóng như này chẳng muốn chơi tí nào." Uống cạn ly nước mát được phục vụ, Tanaoki lấy chiếc khăn lông lau bớt mồ hôi trên người.

     "Mẹ nghe nói ba con đã xử lí vụ bê bối rồi nhỉ?." 

     "Con không biết, cũng chẳng quan tâm."


     "Con bé này, ông ta là bố của con nên con phải quan tâm chứ?." Bà ấy tỏ ra hơi giận khi nghe Tanaoki nói như thế.

     Đặt tách trà xuống bàn, bà ấy lại hỏi: "Hình như con có quen biết đứa nhỏ tên là Kido Mai đúng không?."

     "Mẹ biết nó?." Tanaoki tỏ ra chán ghét hỏi.

     "Hình như con không vui khi mẹ nhắc đến đứa nhỏ đó nhỉ?." 

     "Con khốn đó...nó dám làm mất chiếc hoa tai mà con thích, đã thế còn dám đánh con. Nó nghĩ nó là ai chứ?." Tanaoki nói.

     Người mẹ có chút hơi bất ngờ, bà không nghĩ rằng đứa con gái của mình lại có hiềm khích lớn với cô bé đó. Nhưng hình như qua cách nói của Tanaoki, bà ta thầm nghĩ Tanaoki không hề biết chuyện Mai là chị em cùng với con bé.

     Nếu chưa biết thì thôi bà sẽ im lặng giấu kín chuyện này vậy. Dù sao Tanaoki thông minh như thế, sớm muộn gì con bé cũng sẽ biết được bí mật này mà thôi.

     Thực chất Tanaoki đã biết từ lâu.

     Cô biết mẹ là đang muốn thăm dò mình chuyện của Mai đây mà.

     "Mẹ, con có thể dẫn bạn đến trường đua ngựa được không?." 

     "Bạn? Là ai thế? Cô bé Sara à?." Bà ấy hỏi.

     "Không, cậu ấy là bạn mới của con, tên là Emma!."

     "Emma? Mẹ có biết cô bé đó không? Là con nhà nào thế?." 

     "Tên đầy đủ là Sano Emma, là một người bình thường."

     "Người bình thường?." Bà ta hơi cau mày.

     Rõ ràng Tanaoki trước đây không thích chơi với những người không cùng đẳng cấp, con bé luôn tỏ ra khinh thường đối với những đứa trẻ kém thế hơn khi còn bé. Nhưng mà hôm nay lại tỏ ra rất háo hức khi nói về cô bé tên Emma đó.

     "Thế sao? Cô bé đó là người gì thế nào vậy?." Bà nhẹ nhàng hỏi.

     Trường đua ngựa riêng của nhà Miruno.

     Một khu đua ngựa tư nhân và là món quà sinh nhật của Tanaoki khi 10 tuổi.

     "A-...Tanaoki...cứu tớ!." Emma run run nói.


     Cô bé một tay nắm chặt lấy dây đai, một tay níu lấy tay của người hướng dẫn.

     "Emma, cố lên nhé." Tanaoki ở trong cùng với những người khác cùng trò chuyện. 

     Emma phải tập làm quen với ngựa trước rồi mới đua với nhau được, cho nên giao Emma cho người hướng dẫn quả thật là ý hay.

     "Thế...cô gái nhỏ đáng yêu đó là người mà cậu hay kể sao Tanaoki?." Sara hỏi.

     "Ừ, đáng yêu đúng chứ?." 

     "Đáng yêu thật nhỉ? Có vẻ ngây thơ và non nớt..." Sara nhìn Emma chầm chầm.

     "Mà...tôi không dễ thương sao Naoki? Rõ ràng trước đó cậu cũng từng bảo tôi dễ thương và đáng yêu mà?." Sara liền đập tay mạnh vào bàn nói.

     "Thôi nào Sara, cô gái đó đáng yêu thật à." Anna nhẹ nhàng bảo.

     "Da mặt trắng trẻo, lại còn mềm mềm, không biết nếu như sẻ ra sẽ như thế nào nhỉ?." Anna liếc mắt sang chỗ Tanaoki nhẹ nhàng bảo.

     "Tôi giết cô đấy nhé." Tanaoki đáp lại.

     Nhìn Emma có hơi chật vật với con ngựa lớn đó, so với cô bé thì con ngựa còn lớn hơn nhiều, đã thế nó còn chẳng chịu đứng im gì cả.

     "T-Tanaoki?." Emma tròn mắt gọi tên.

     "Tôi giúp cậu." Tanaoki đặt tay ở eo rồi dùng lực đẩy Emma lên lưng ngựa.

     Sara dường như thấy hứng thú hơn rồi đây. Trong khi bữa tiệc vừa rồi gia đình xảy ra chuyện lại còn có tin đồn nói rằng người bố có con riêng bên ngoài, nhưng Tanaoki lại chẳng quan tâm đến nó là mấy. Ngược lại thay vì nổi điên nổi khùng lên thì cô cứ im lặng và quan sát tình hình.

     "Naoki có vẻ thích cô bé đó nhỉ?." Sara nói.

     "Vậy sao?." Anna đáp.

     Anna vắt chéo chân lên nhìn Tanaoki, cô nàng rời mắt nhìn vào bàn tay mềm mại của mình, nhẹ nhàng đưa lên cao ngắm nó.

     Hình như tay của Tanaoki cũng khá mềm mại nhỉ?.

     "Được rồi nè." Emma nở nụ cười tươi tắn, cô bé đã dần quen hơn với việc tập làm quen với con ngựa này rồi.


     "Tôi giúp cậu xuống." Tanaoki dang tay lên ôm lấy eo của Emma nhẹ nhàng nhấc xuống.

     Tanaoki định là sẽ đưa Emma đến chỗ bàn để nghỉ ngơi một lát nhưng cô chợt để ý đến tay của Emma, nó bị thương do tập cưỡi ngựa à?.

     Cô nhíu mày cầm lấy tay của Emma nâng lên xem xét, nó không giống với vết thương do cưỡi ngựa mà ra, có vẻ như đó là vết thương bị roi da đánh.

     "Ai đánh?." 

     "Hả...à...là do lúc nãy tớ quên một số thứ cho nên thầy giáo có..." Emma hơi ngập ngừng nói.

     "Sara, giúp tôi chăm sóc Emma nhé." Tanaoki đưa Emma lại bàn rồi xoay người rời đi.

     Không phải là dùng tiền để xử lí chuyện vặt mà là dùng tiền để phô ra uy quyền của mình.

     "Tôi tự hỏi ông là người có quyền gì mà dám đánh người của tôi ở đây nhỉ?." Tanaoki ngồi ở trên ghế, nhìn tên thầy giáo bị ép quỳ bên dưới.

     "Ti-tiểu thư à, không...tôi chỉ muốn dậy dỗ cô gái kia thôi."

     "Tôi thật sự không có, không có đánh cô ta." Ông ta quỳ dưới nền cỏ liên tục chấp tay xin Tanaoki tha thứ.

     Tanaoki thở dài một hơi, cô ra hiệu cho người ở phía sau mang chiếc laptop mở lên, bên trên là đoạn video mà ông ta liên tục tránh và đánh vào tay Emma vô cớ.

      "Giờ thì làm gì đây nhỉ?." 

     "Chôn sống nhé?." Cô ả cong môi lên người, người đàn ông đó liền tối mặt tối mày, ông ta không thể cầu xin được sự thương sót từ Tanaoki thế nên liền quay đầu bỏ chạy, nhưng chẳng thể chạy được bao lâu.

     Rừng thông yêu thích của Tanaoki lại có thêm một cái xác để mua vui rồi.

     Ở ngoài kia, Sara vẫn chăm chú rửa vết thương cho Emma. Cô ta nhẹ nhàng lột miếng băng dám rồi dán lên lòng bàn tay.

     "Naoki có vẻ rất thích cô đấy." 

     "Hả?." Emma

     "Chưa bao giờ cậu ta bảo vệ một ai đó giống như cô." 

     "Cô nên cảm thấy may mắn khi được Naoki chú ý đến." Sara lại nói.

     Anna ở bên cạnh chẳng mấy quay tâm đến chuyện này.

     "Tối nay có vẻ sắp mưa nhỉ?." Anna.

     Có vẻ như sắp mưa thật, mây đen kéo đến thật mà?.

     Chiếc xe sang lại lần nữa đi vào con hẻm nhỏ của nhà Sano. Trời bên ngoài đổ mưa to, Tanaoki muốn đưa Emma vào nhưng cô bé đã từ tối. Thay vào đó Tanaoki liền đưa cho Emma một chiếc ô riêng để cô có thể vào nhà mà không bị ướt.


     "Về thôi."

    Trước khi lên xe về nhà Tanaoki đã nhận được một tin nhắn từ anh trai mình, anh ta bảo Tanaoki hãy về nhà chính gấp vì có chuyện quan trọng. Cô liếc nhìn điện thoại đang hiển thị ngày hôm nay...là ngày 20/8 sao?

     Chẳng phải đây là cái ngày mà con đàn bà kia dám tới nhà chính của ông nội đòi danh phận à?

     "Kịch hay tới rồi đây."

     Thay vì đến nhà chính xem vở kịch đó thì Tanaoki chọn cách về ngôi nhà của mình để tránh họa. Bởi vì chỉ khi Tanaoki xuất hiện, con mụ đàn bà điên kia sẽ cầm lấy chiếc nĩa trên bàn và lao vào đâm mù mắt của Tanaoki.

     Cô đương nhiên là biết trước chuyện này rồi, bởi vì cô gần như đã thuộc hết toàn bộ những câu chuyện xung quanh liên quan tới cuộc đời của Tanaoki. Nếu như người kế vị bị mù hoàn toàn thì gia đình nhà Miruno bị ép vào tình thế chọn đứa con riêng bên ngoài và bồi dưỡng cho nó thành tài. 

     Tanaoki đâu có ngu mà tự dâng hiến mạng mình lên cho hai mẹ con ả ta?.

     "Chủ tịch, xin anh hãy rũ lòng thương cho mẹ con em, anh đã hứa rồi. Anh đã hứa sẽ cho em một danh phận cơ mà?."


      "Con cũng đã lớn rồi, em không thể để nó sống trong cảnh thiếu tình thương của cha được. Xin anh hãy thương xót cho mẹ con em."

     Người đàn bà đó quỳ dưới sàn liên tục ôm lấy chân của bố. Ông nội thì chẳng biết nói gì ngoài liên tục lắc đầu vì cái hậu quả mà thằng con trai gây ra đã kéo đến.

     Kaze khá sốc khi nghe tin bố của mình có tình nhân bên ngoài, đã thế còn có con riêng. Không những vậy đứa con riêng này còn bằng tuổi với Tanaoki. Điều này chứng minh rằng ông ra và con đàn bà đó đã có con với nhau khi Tanaoki chào đời.

     "Chuyện của con, con tự mình giải quyết đi." Ông nội không chịu đựng được cái cảnh khóc lóc ỷ ôi đó mà bỏ lên phòng.

     "Con xin lỗi thưa bố." Ông ta siết chặt tay, trán nổi gân xanh trong sự giận dữ.

     Kế hoạch của ông ta chỉ một tí nữa là thành công, nhưng mà con đàn bà này lại xuất hiện và ngáng đường ông ta thêm một lần nữa. Chuyện của Mai là ngoài ý muốn, lẽ ra khi nghe tin báo con ả này có thai, ông ta lên giết cả mẹ lẫn con để diệt trừ hậu họa cho rồi.

     Giờ thì hay rồi, không những con mà còn lẫn mẹ đều thay phiên nhau ngáng chân ông ta.

     "Kaze, con ra ngoài đi."

     "Tất cả người trong phòng, ra ngoài hết."

     Người hầu trong nhà đều run sợ trước sự tức giận của ông ta mà ngoan ngoãn đi ra ngoài. Kaze thấy cha mình như thế cũng nghe lời mà đi ra khỏi phòng.

     Căn phòng trở nên hỗn loạn, người cha mà trước giờ Tanaoki luôn kính trọng thực chất là một tên điên, hắn sợ chiếc ghế hiện tại mình đang ngồi dần bị lung lay thế nên liền cho người xử lí người đàn bà kia nhằm chặn nguy hại đó.

     Nhưng cô con gái ngoài dã thú vẫn còn giữ lại, ông ta cho rằng đứa trẻ đó không phải là một quả boom hay thứ gì đáng ngờ, chẳng qua xung quanh nó có những đứa bạn chẳng được gia giáo nên thường xuyên đi đánh nhau. 
3

     "Phải xử lí cho nhanh nhỉ?." 




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận