Money Money Much Be Money

"Tất cả mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền."

.

.

.

.

.

     Rindou Haitani vốn được xem là đại ka và là một trong những người mạnh nhất nhì trong giới bất lương của Roppongi, nhưng sau cái hôm anh bị một đứa con gái điên khùng cầm túi xách đánh vào đầu liên tục thì...anh vẫn chưa thể nào nguôi ngoai được cơn giận khi đó.

     "Thôi mà, anh Rindou đừng giận, có gì đâu mà phải giận mà." Cậu nhóc bên cạnh lên lời hạ hỏa.

     Nhưng Rindou vẫn cay, anh nhớ rõ con nhỏ đó tên là gì gì đó Tanaoki, chỉ nhớ tên chứ không nhớ họ. Anh vẫn không quên được cái gương mặt của con nhỏ đáng ghét đó mà. Bước đi dạo trên phố cùng với những đứa đàn em, bóng dáng phía trước có chút quen mắt, mắt khá yếu nên phải đeo kính, Rindou nheo mắt chỉnh lại kính nhìn bóng người ở đằng xa.

     Đúng là có chết anh cũng không quên được cái con nhỏ chanh chua đanh đá kia như thế nào.

     Chân đi vội vàng, anh đi nhanh tới túm lấy cánh tay của nhỏ.

      "Dù có hóa thành tro thì tao cũng nhận ra được mày như thế nào. Con nhỏ đáng ghét." Rindou nghiến răng lên giọng đe dọa.

     "Chúng ta quen nhau à?." Tanaoki nghiên đầu hỏi, cô cố nhìn kĩ cậu trai này là ai vì ánh mặt trời khá là chói khiến cho tầm nhìn của cô bị hạn chế. 

     "Ya, đừng có giả ngu, mày chính là cái con điên hôm trước cầm túi xách đánh tao đấy. Nhớ chưa?." Rindou chỉ những vết thương trên mặt.

     "..." Tanaoki nhìn rồi suy nghĩ một lúc lâu.

      "À...tưởng ai thì ra là 10 ngàn đô đây mà." Tanaoki cười dịu dàng.

      Mười ngàn đô là ai? Gì cơ? Mười ngàn đô là nói đến Rindou đấy à?.

     "Rảnh chứ?." Tanaoki lại hỏi, cô gạc tay cậu khỏi tay mình, rồi chủ động nắm lấy tay cậu nhóc hỏi.


     "Rảnh...có gì à?." Rindou nhíu mày tỏ ra khó hiểu, hỏi rảnh là ý gì, muốn tìm chỗ solo với nhau hả, thế thì được đấy. Rindou chấp nhận set kèo solo 1:1 với con nhỏ này đấy nhé.

     "Đi." Nắm lấy tay cậu kéo ra chỗ chiếc Bently được đậu gần đó, Tanaoki mở cửa xe rồi đẩy Rindou vào ghế phụ đóng rầm cửa lại, còn mình thì đi sang ghế chính.

     Cô thở một hơi chỉnh lại chỗ ngồi, tay cấm chìa khóa vào khởi động xe, còn Rindou...cậu ta vẫn ngơ ra vì chưa hiểu chuyện gì cả.

      Tanaoki liếc qua thì thấy Rindou vẫn chưa cài dây an toàn, liền nhướng người sang cài hộ, sau đó thì gạc số, nhấn ga rồi đánh vô lăng xoay ra trái di chuyển trên đường chính.

      Rindou vẫn chưa load được chuyện gì đang xảy ra, cậu ngơ người mãi tầm 5 - 10 phút rồi mới định được tình hình. Đây là tình huống bắt cóc à? Gì thế này, con nhỏ này là đang muốn bắt cóc cậu bán ra nước ngoài á?.

     "Mày...định bán tao à?." Rindou ngây thơ hỏi.

     "Ừ." Tanaoki không thèm nghĩ mà trả lời chắc nịch một câu.

     "Đùa thôi, tao cần có người xách đồ khi đi mua sắm thôi. Đừng lo lắng, tao sẽ trả công cho mày." Đẩy chiếc kính mát Celine lên, Rindou không phải là đứa ngu cho nên cậu cũng hiểu được đôi chút điều mà con nhỏ đáng ghét này nói là gì.

     Nhưng mà...dáng vẻ lúc này của nó khi cài dây an toàn cho cậu cũng có chút không đáng ghét là mấy.

     Rindou không phải là dạng nghèo khổ gì, cậu không thấy lạ gì về cách tiêu tiền của mấy đứa con gái cho những món đồ hiệu sa sỉ cả. Nhưng mà người như Tanaoki thì đây là lần đầu tiên cậu ta thấy.

      Nó và cậu cùng đi vào một cửa hàng thời trang trong trung tâm thương mại lớn nhất nhì khu vực. Điều đầu tiên mà Rindou bất ngờ là khi cậu thấy con nhỏ đó chẳng hề xem nghiêm túc gì cả, con nhỏ đó chỉ chạm tay lướt qua một lúc rồi ra hiệu với nhân viên chỉ tay một bộ đồ nào đó trên móc rồi đi qua gian đồ khác. 

     Vậy bộ đồ mà con nhỏ đó chỉ tay vào là nó sẽ mua đấy à?.

      Qua hàng khác cũng vậy, nó lướt qua rồi chỉ tay vào một vài bộ đồ khác, chi tiết đó cứ lặp đi lặp lại cho đến hết cả cửa hàng.

     "Mày không xem kĩ đồ hay làm gì khác ngoài việc lướt rồi chỉ tay à?." Rindou ngồi bên cạnh hỏi.

      "Nhân viên tự biết họ sẽ làm gì." Tanaoki nhàn hạ thổi tách trà nóng còn đang bốc hơi kia nhấp nhẹ môi.

      "Mày khác người thật đấy." 

     Một lát sau vô số túi sách được đặt sẵn trên bàn, quản lí trưởng quỳ một gối kế bên Tanaoki đưa hóa đơn tổng tất cả những món hàng đó cho cô. Nhìn con số mà Rindou sốc, đống tiền này bằng cả một năm tiền tiêu vặt của anh đấy trời ạ.


     Mà để ý kĩ số lượng quần áo nhiều đến mức bất ngờ, Rindou muốn hỏi, rồi lại thôi. Nhưng trên mặt cậu hiện rõ cả câu hỏi lên trên đầu.

     "Những bộ lúc nãy bị chỉ tay vào là những món bị loại. Tôi không thích thứ gì thì sẽ chỉ tay vào, còn thích thì sẽ chạm vào nó." 

     Cách người giàu mau hàng đúng là khác người. Nó khiến cho Rindou không khỏi trầm trồ đấy.

     Hết cửa hàng đầu tiên rồi đi qua cửa hàng thứ hai, hai tay Rindou xách vô vàng túi xách từ nhãn hàng Celine rồi lại tới Channel, Dior,...Quá trời là quần là áo nặng hết cả hai tay.

     "Này...xách dùm đi chứ. Bộ mày xem tao là người hầu đấy à?." Rindou lên tiếng càm ràm.

     Tanaoki quay lại, nhỏ để ý thì cũng đúng nhưng mà kệ đi. Quay lưng đi vào cửa hàng giày thể theo hàng hiệu gần đó, nhỏ chẳng thèm quan tâm liệu rằng Rindou có đi theo mình hay không, nhưng cô biết cậu sẽ đi theo mình. Tâm lý học cả đấy.

      Ngó nghiên một mình, còn Rindou thì ngồi nghỉ mệt trên ghế sofa dành cho khách. 

     Con trai thì chắc sẽ thích giày thể thao nhỉ? Nhưng mà về màu sắc thì chắc phải để tự chính chủ nó chọn mới đúng. Tanaoki đi lại nắm cổ tay của Rindou kéo tới kệ những đôi giày sáng bóng, đủ loại mẫu mã cùng với đủ loại màu sắc khác nhau, như lạc vào thiên đường vậy.

     "Chọn một đôi đi, tôi sẽ mua cho cậu." Nói một câu là biết đây là phú bà đùi lớn, Rindou mặt ngu ra hẳn, cậu ngơ một lúc rồi lại hết ngơ.

     Cậu hơi nghi ngờ một lúc rồi chỉ tay tới đôi Sneaker Louis Vuitton Trainer màu be trắng. Chẳng thèm liếc xem giá của nó như thế nào, Tanaoki đưa thẻ ra sau cho nhân viên cửa hàng rồi nhẹ giọng bảo: "Thanh toán."

      "Mày mua cho tao thật đấy à?." Rindou bán tính bán nghi hỏi.

     "Ừ."

     Một câu ngắn gọn nhưng dễ hiểu.

     Không uổng công một ngày làm cu li cho Tanaoki, Rindou không chỉ được một đôi giày hàng hiệu mà còn được thêm cả một chiếc đồng hồ Rolex. Sương sương được trả công hơn 1 triệu yên rồi.

      "Cảm ơn về những món quà nhé." Rindou cười vui vẻ nói với người cầm lái bên cạnh.

      "Mày quên một thứ rồi đấy." Tanaoki đặt tay lên vô lăng nhìn Rindou đầy bí ẩn.


      Đôi mắt cáo đầy kiêu hãnh nhìn về phía cậu, ẩn ý của Tanaoki là gì cậu không rõ. Nhưng nói về quên đồ thì Rindou đã kiểm tra kĩ rồi, cậu làm gì có quên gì trên xe đâu chứ.

     "Tao có quên gì đâu? Đủ rồi mà?." Rindou giơ hai cái túi xách trên tay lên.

     Tanaoki thở dại, cô quay sang túm lấy tay Rindou kéo về phía mình rồi bất ngờ cưỡng hôn cậu. Đồng tử bất ngờ thu hẹp, Rindou sững người trước cái hôn môi bất ngờ của con nhỏ đáng ghét kia. Dù không thích chuyện lần đầu gặp nhau nhỏ dám đánh mình, nhưng mà...cậu không phải là cũng ghét nó cho lắm.

     Đôi môi mềm bị dính son từ người cưỡng hôn, Rindou ngơ một lúc rồi đỏ bừng mặt mày tía tai.

     "Mày quên trả phí lái xe cho tao đấy." 

     Nói xong thì con nhỏ đó liền lái xe rời đi, tiếng động cơ xe vang lớn rồi vang xa dần. Còn Rindou vẫn đứng sững ở bên đường. 

     Cậu vô thức chạm lên môi vuốt nhẹ.

      "A...AAAAA! Đụ má!!! Cái gì vậy!!!." 
5

      "Nó dám cưỡng hôn mình kìa! Con nhỏ đáng ghét đó, sao nó dám!!?" 

     Rindou là không phải là trai tân, nhưng cậu là green flag, một chiếc green flag vô hại. Lần đầu tiên trong đời Rindou bị một đứa con gái trêu chọc cho đỏ bừng tía tai như này đúng là chẳng giống đàn ông con trai tí nào.

     Mà một đứa con gái tặng giày, đồng hồ cho con trai, rồi còn chủ động hôn nữa là ý gì?.

     "Xong rồi." Bước vào một phòng VVIP tại một khách sạn cao cấp. Tanaoki vứt chiếc thẻ nhớ camera ghi toàn bộ hành trình từ lúc gặp Rindou, đi mua sắm, đi chơi cho đến lúc ra về xuống bàn.

     "Naoki-chan, đỉnh quá nhaa." Sara vỗ tay cười khanh khách, cô ta vội chụp lấy chiếc thẻ nhớ đưa vào trong máy tính rồi chiếu lên màn hình lớn cùng xem với những người khác.

     Tanaoki có một hội bạn thân là những tiểu thư, con ông cháu cha có quyền thế. Sara là con gái của ông trùm dầu mỏ, có xuất thân từ hoàng tộc mà ra. Erika cũng không hơn không kém, bố là chủ tịch còn mẹ lại là luật sư. Chuyến đi chơi ngày hôm nay của Tanaoki với Rindou thực chất là một trò chơi của hội bạn thân nhà giàu. Tanaoki xui xẻo trở thành cờ đỏ, buộc phải đi chơi với một chàng trai bất kì sau đó thì chủ động hôn, thả thính chàng trai đó, và Rindou là chàng trai xấu số bị dính tên.

     "Cuộc hẹn hò thế nào? Vui chứ? Nụ hôn thì sao? Kể nghe đi." Anna ríu rít bên tai, cô gái này nhìn bên ngoài cứ ngỡ là một đứa con gái tầm thường, cha mẹ qua đời từ khi còn nhỏ, nhưng lại là tiểu thư, người thừa kế của băng đảng Yakuza có tuổi đời và độ ảnh hưởng lớn.

     "Nhàm chán." Tanaoki đáp, cô dựa mình vào ghế sofa rút điếu thuốc đưa lên môi ngậm lấy nó.

     "Cậu nhóc đó có vẻ thích cưng đấy Naoki." Erika chìa điếu thuốc đang hút dở đến phía cô, hai đầu thuốc chạm vào nhau, Tanaoki rít nhẹ vài hơi để kéo lửa sang cho điếu thuốc của mình.

      "Chiếc cờ đỏ di động Tanaoki thật có sức hút." Sara khen ngợi đầy ẩn ý vui đùa cùng nhau.

      Một chiếc video mua vui cho hội con nhà giàu, Rindou đúng là xui xẻo khi trở thành con mồi của Tanaoki, nhưng mà cậu lại chẳng biết điều đó.


     "Ran...em hỏi này, nếu một đứa con gái tặng cho anh đồ đắt tiền rồi lại còn chủ động hôn anh nữa. Thì có phải nó thích anh không?." Rindou bân khuân hỏi.

     "Cũng tùy vào thời gian quen biết nữa, nhưng mà Rindou được gái tặng quà hả?." Ran tò mò hỏi.

     "Không có, đừng để ý." Rindou nói cho có để kết thúc câu chuyện.

     Cậu ta thầm nghĩ không biết nụ hôn khi đó mà con nhỏ đáng ghét kia hôn cậu là gì, nó còn chủ động nắm tay cậu nữa cơ. Lẽ nào là thích thật à? Rindou cứ nằm trên giường lăn qua lăn lại mà chẳng chịu ngủ gì cả, anh cố nhắm mắt lại đi ngủ một cách cưỡng chế thì lại bị nụ hôn lúc nãy với Tanaoki làm cho tỉnh giấc.

     Lẽ nào đây là yêu?.

     "Dự đoán là 90% tên nhóc đó sẽ yêu cưng đấy Naoki." Sara nhìn vào những lá bài trải lên bàn kính nhẹ nhàng nói.

     "Một sự tình cờ nhưng lại vô cùng cuồng nhiệt, cưng dính phải nghiệp chướng rồi đấy nha." Sara không chỉ giỏi về lĩnh vực kinh doanh, mà cô ả còn là một tay bói bài cực kì giỏi. Mọi thông tin mà Sara nói luôn đúng từ 70 - 90% với sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai. Nghe lời dự đoán lần này Tanaoki ước gì mình bị điếc để không nghe thấy những lời ngu ngốc đó.

     "Không chỉ một người đâu, sắp tới sẽ có nhiều người mà cưng gặp sẽ giống như chàng trai đáng thương kia."

     "Không! Tao yêu tiền." 
1

     Đúng là như một trò hề đáng yêu, Sara cười khúc khích, cô ả thu dọn những lá bài sang một bên, cô ả biết Tanaoki là một người yêu tiền, đối với chuyện tình cảm thì không có hứng thú. Nhưng mà, lúc nãy có một lá bài dự báo rằng tương lai Tanaoki sẽ bị trói buộc bởi một tình yêu cuồng nhiệt của chính bản thân dành cho một chàng trai.

     Thật mong chờ tới ngày đó để xem xem đối phương bí ẩn là ai.
3

     

     













Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận