Mỗi Bước Đi Đều Là Em


" Em trai, em không thể đi học tử tế một ngày à ?" Ngụy Đông biết chuyện em trai gây rối liền đến trường giải quyết, anh khẽ trách móc cậu.

" Em làm đúng mà, do thầy giáo đánh em trước.

" Cậu phụng phịu không vui, lấy tay vuốt tóc mái lên.

" Vẫn còn có cả vết thương đây này.

"
Tần Húc bởi vụ việc lần trước, kèm thêm việc gây rối lần này khiến anh không tránh khỏi bị phạt nặng, dù là đã tan học nhưng phải ở lại trường dọn vệ sinh, công việc thật sự không ít, đến tối vẫn chưa xong.

Mà Ngụy Kiệt thì không chờ được lâu như thế, cậu và anh mình đã đi ăn tối, cứ vậy bỏ mặc Tần Húc.

Anh không trách cậu, cũng không than thở chút nào, may mà bên cạnh vẫn còn có Dư Huy và Tuấn Vũ, họ chủ động ở lại phụ giúp anh dọn dẹp.

" Này, nếu cậu thích Ngụy Kiệt, sao không tỏ tình cậu ấy đi ?" Dư Huy trêu đùa Tần Húc.


" Cậu điên à, cậu nghĩ Ngụy Kiệt là ai thế ? Thiếu gia hàng thật giá thật, chỉ cần lên tiếng đã khiến cho thầy giáo hống hách kia bị đình chỉ công tác đó.

"
Tuấn Vũ lau sàn nhà, anh nghĩ ngợi điều gì đó, dường như không biết có nên nói ra không, có điều dưới sự thúc giục của bạn bè vẫn mở lời :
" Các cậu có nghe tin đồn, ở trong ngôi trường này đã từng có một cậu con trai đi tỏ tình với Ngụy Kiệt chưa thế ?"
Tần Húc khẽ nuốt nước bọt, anh hồi hộp hỏi :
" Tỏ tình ? Với Ngụy Kiệt ? Còn là nam sinh ? Tôi chưa quên cảnh cậu ta khiến hoa khôi của trường khóc nức nở vì bị từ chối đâu.

"
" Vụ này không nhiều người biết đâu, sau vụ cậu ta từ chối hoa khôi thì mọi người cũng chẳng dám tỏ tình với Ngụy Kiệt nữa, dù số người thích cậu ta thật sự là không ít.

"
" Vậy phản ứng của cậu ta khi được nam sinh tỏ tình như thế nào vậy ?"
Tuấn Vũ cười nhạt, dường như cũng không muốn reo thêm hy vọng cho Tần Húc mà nói thật :
" Cậu ta như mọi khi, ném thẳng hoa và quà cậu nam sinh kia tặng vào thùng rác, còn nói một vài câu ngứa đòn giống như :" Cậu nên tìm người nào xứng với bản thân cậu chứ.

", hay là " Cậu nghĩ Tần Húc là gay, tôi thì bảo vệ, làm bạn với cậu ta nên tôi cũng vậy à ?"".

" Mà ngạc nhiên thật, tính cách của Nguỵ Kiệt như thế nhưng số người yêu thích cậu ta không hề giảm, đám người này còn muốn thấy Ngụy Kiệt cáu gắt chứ.

"
Tần Húc mỉm cười, anh biết rõ Ngụy Kiệt sẽ có phản ứng như vậy, đó cũng chính là điểm đặc biệt của cậu khiến anh rất thích.

Dư Huy khoác tay anh, cậu chàng cũng không giấu giếm, nói hết những thông tin mình đã tìm hiểu được :
" Thật ra, cậu vẫn có cơ hội đấy.

Theo như tôi biết, cậu ta chưa từng có bạn gái, cũng chưa yêu ai bao giờ.


"
Sau đó, cậu chàng lại lấy ra một tờ danh sách dài, nhét vào túi áo khoác của Tần Húc, miệng nở nụ cười gian xảo :
" Tôi dựa theo mạng xã hội của Ngụy Kiệt, đã tìm ra được một số thứ cậu ta thích.

Chỉ cần cậu theo đúng dách sách này, đảm bảo hào cảm của cậu ta với cậu sẽ tốt lên trông thấy.

"
•••
" Anh trai này, anh có chuyện gì không vui à ?"
Hai anh em ở một nhà hàng ăn tối, cậu nhìn ra Ngụy Kiệt đang có tâm sự liền chủ động hỏi thăm.

Mà Ngụy Đông cũng chỉ cười nhẹ, anh ôn tồn giải thích :
" Tập đoàn đang có vài chuyện, khiến anh và ba cũng hơi đau đầu.

"
" Em biết đấy, tập đoàn về thời trang, mỗi mùa sẽ đều phải cho ra mắt những bộ sưu tập mới.

Chỉ là suốt vài năm gần đây, hãng thời trang của chúng ta không có được mẫu mã nào gây chú ý thật sự, cứ như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến doanh thu.

"

" Dù toàn bộ đội ngũ thiết kế đó cũng không thể sánh bằng tài năng của mẹ.

" Ngụy Kiệt thảnh thơi nói.

Ngụy Đông nhìn Ngụy Kiệt, anh do dự rồi cũng nói :
" Tiểu Kiệt, anh không như em, anh không được thừa hưởng thiên phú của mẹ.

Em có thể giúp anh, giúp ba có một vài ý tưởng không ?"
" Em từ chối.

" Ngụy Kiệt thẳng thắn.

" Nếu anh còn lần nữa nhắc đến việc này, em sẽ trở về New York ngay.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận