Mỗi Bước Đi Đều Là Em


Khi Tần Húc trở lại lớp học, phát hiện Ngụy Kiệt đang ngồi đọc sách thì mỉm cười, anh nhẹ nhàng bước đến ngồi bên cạnh, đồng thời cũng đặt trước mặt cậu một hộp sữa tươi.

" Cậu uống đi, tôi xin lỗi, lẽ ra tôi phải đi mua sữa tươi để sẵn trong tủ lạnh, có điều lại quên mất, cậu uống tạm loại vừa mua ở nhà ăn nhé.

"
" Ừm.

" Ngụy Kiệt gật gù, cậu vẫn tiếp tục đọc sách.

" Này.

" Ngụy Kiệt đột nhiên gập sách lại.

"Nếu có ai đó nhìn chằm chằm cậu, cậu sẽ khó chịu chứ ?"

Quả thật, Tần Húc đã không kiềm chế được mà ngắm nhìn Ngụy Kiệt.

Khác với vẻ mặt luôn ủ rũ chán nản thì khi tập trung làm việt Ngụy Kiệt rất nghiêm túc, cũng toả ra sức cuốn hút đặc biệt.

Tần Húc nhận ra, có lẽ là Ngụy Kiệt bị cận thị, vì không đeo kính nên bởi vậy khi đọc sách đôi mắt sẽ có chút không tự nhiên.

Anh biết bản thân mình đã có hành động không đúng, vậy nên cũng vội vã xin lỗi :
" Là lỗi của tôi, cậu cứ tự nhiên đọc sách đi.

"
Giờ học tiếp diễn như bình thường, Tần Húc vẫn luôn là một học sinh chăm chỉ, cực kỳ hăng hái trong mỗi giờ học, còn Ngụy Kiệt vẫn luôn chìm trong thế giới riêng của mình, nếu không phải đọc truyện tranh cũng sẽ là ngủ gục trên bàn.

Giờ học ngoại ngữ hôm nay có một người giáo viên mới, vốn chưa biết Ngụy Kiệt rốt cuộc có thân thế ra sao, chỉ nhìn thấy một nam sinh ngủ gục trong tiết học thì tức giận, trực tiếp đi xuống, dùng cây thước đánh mạnh lên đầu cậu.

" Trong giờ học sao cậu lại dám ngủ hả ? Nhanh thức dậy, ra ngoài đứng phạt.

Tương lai của đám học sinh, sao cứ luôn là những thể loại như cậu chứ! " Người giáo viên kia vẫn liên tục chửi mắng Ngụy Kiệt.

Đối với người giáo viên mới tới nổi tiếng hung ác này, học sinh dù bất mãn nhưng cũng không dám làm gì, vì lẽ đó ông ta lại càng tự cao hơn, luôn dùng những hình phạt quá đáng đối với các học sinh làm sai.

Ngụy Kiệt bị đánh đau cũng giật tỉnh dậy, có lẽ là do dùng lực mạnh, trên trán của cậu đã để lại vết xước khá dài thật không dễ nhìn.

Tần Húc lúc này mới đưa cho cậu một chiếc băng cứu thương, anh bấy giờ mới nói, thái độ có vẻ rất kiên quyết :
" Thưa thầy, những lời nói và hành động của thầy thật sự có chút nặng nề rồi ạ.

Dù Ngụy Kiệt làm sai, nhưng lỗi không lớn, thầy không cần đánh cậu ấy đâu ạ.


"
" Cả cậu nữa, nếu thích bảo vệ cậu ta như vậy thì hãy chịu phạt thay cậu ta đi.

" Vị giáo viên kia tức tối.

Tần Húc không chút phản kháng, anh đứng dậy bỏ ra ngoài đứng phạt thay cho Ngụy Kiệt.

Nếu là trước đây anh sẽ luôn tránh những việc gây hại đến mình, chỉ là bây giờ thì không thể như vậy nữa.

Ngụy Kiệt từng bảo vệ anh trước bọn bắt nạt, chẳng lẽ đến chút việc nhỏ nhoi này anh cũng không thể lên tiếng sao chứ.

Mà ở trong phòng học lúc này, Ngụy Kiệt còn bá đạo hơn, bên ngoài thì không có gì vô lễ, nhưng ai nhìn vào thì cũng thấy Ngụy Kiệt đang bất mãn với thầy giáo :
" Em vẫn luôn lắng nghe bài giảng của thầy.

Và em đã phát hiện, vẫn có một vài chỗ chưa phù hợp, nói trắng ra là sai.

"
" Cậu! "

" Hơn nữa, so với những giáo viên khác, em thấy phát âm của thầy có vẻ khá tệ, có lẽ là chưa có nhiều kinh nghiệm chăng ?"
Ngụy Kiệt thẳng thắn đứng lên trên bục giảng, không hề do dự chỉ ra từng lỗi sai sót trên bảng đen, sau đó lại lấy phấn sửa lại cho chính xác.

Cậu còn dùng tiếng Anh thành thạo giảng lại một lần nữa, phát âm không thua kém gì một người bản xứ, cách nói cũng cực kỳ tự nhiên, khiến tất cả mọi người trong lớp đều rất bất ngờ, họ không nghĩ Ngụy Kiệt lại giỏi như vậy.

Cậu rất tự tin, dù sao tiếng Anh cũng là thứ gắn bó với cậu từ lúc bé xíu tới bây giờ.

Ngụy Kiệt mỉm cười, nhìn người thầy đang cau mày kia, cuối cùng cũng nói :
" Em tên là Ngụy Kiệt.

Thầy có thể trách phạt em, chỉ là, Tần Húc không liên quan, cậu ta chỉ bất bình vì em thôi, thầy đừng ghi thù cậu ấy.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận