Căn nhà của Ngụy Kiệt nằm ở khu phố cổ Tây Thành, nơi có giá nhà cao nhất tại Bắc Kinh.
Tất nhiên, dù căn nhà không được coi là quá lớn, cũng không được quá hiện đại và sang trọng, nhưng những người chỉ ở tầng lớp phổ thông như Tần Húc có mơ cả đời cũng không bước tới được.
Anh có chút ghen tị với Ngụy Kiệt, ai mà dám tin cậu lại có thể sống một mình trong cả một cơ ngơi như thế đâu chứ.
" Đến rồi sao ?" Ngụy Kiệt chủ động bước ra mở cửa.
" Ừ, thủ tục dọn khỏi ký túc xá trường nhanh hơn dự kiến.
" Tần Húc nói, giơ trên tay là một túi đựng bánh bao và sữa đậu nành :" Tôi có mua đồ ăn sáng đây, cậu ăn không ?"
" Không cần đâu.
" Ngụy Kiệt từ chối.
" Vào nhà cất đồ đi, phòng của cậu ở cạnh phòng của tôi.
" Cậu bước vào trong nhà, mặc kệ Tần Húc đang loay hoay với đống hành lý của mình.
Tần Húc bước vào trong căn phòng được Ngụy Kiệt chuẩn bị mà xắp xếp đồ đạc.
Thật ra xét tới cùng, có được cơ hội làm việc cho Ngụy Kiệt anh thấy cực kỳ tốt, căn phòng anh được ở bây giờ nội thất đều được sửa sang lại, một không gian hoàn hảo cho việc sinh hoạt và học tập, không như ký túc xá cũ.
Tần Húc dọn qua căn phòng, sau đó bước ra ngoài, nhìn thấy Ngụy Kiệt đang xem TV ở phòng khách, vẫn là tiến tới ngồi xuống cạnh cậu.
Anh nói :
" Ngụy Kiệt à, cảm ơn cậu nhiều.
Nếu không có cậu, tôi sẽ không có được cơ hội tốt như vậy.
"
" Đừng để ý nhiều như vậy.
Tôi chẳng qua chỉ thấy anh tội nghiệp, muốn thu nhận thêm người hầu nên không phản đối việc anh trai tôi bảo anh đến đây thôi.
"
Suy nghĩ gì đó, Ngụy Kiệt lục lọi ở trong ngăn kéo tủ, ném vào người Tần Húc một chùm chìa khóa, sau đó cậu mới tiếp tục nói :
" Sau này cậu ở đây rồi, cậu cũng nên có chìa khóa của căn nhà này.
"
" Với cả, dù sao căn nhà này tôi ở một mình cũng khá nhàm chán.
Cậu ở đây cũng được, có thể dùng bất cứ thứ gì, nhưng tôi có vài yêu cầu nhỏ, được chứ ?".
" Thứ nhất, mọi việc nấu ăn, chăm sóc nhà cửa, tất cả mọi thứ cậu đều phải làm hết.
"
" Thứ hai, ở trên trường học, tốt nhất cậu đừng cho ai biết chúng ta đang ở cùng nhau.
"
" Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, tuyệt đối không được có ý nghĩ xấu xa gì với tôi.
" Ngụy Kiệt nói.
" Đó là điều đương nhiên rồi, tôi hứa mà.
" Tần Húc chỉ cười nhẹ nhàng, anh nói.
Ngày hôm nay ở trường học cho phép học sinh được nghỉ, vì vậy thời gian của cả hai cũng đã rảnh rỗi hơn rất nhiều.
Ngụy Kiệt nằm dài trên sofa chơi game, cậu rất tùy tiện mà sai vặt Tần Húc, dù cho đó là những việc đơn giản nhất.
" Này, Tần Húc, tôi muốn uống sữa tươi.
"
" Tần Húc, nhanh đi gọt hoa quả đi, tôi đói.
"
" Này, tên chậm chạp nhà cậu, rốt cuộc cậu có thể có ích hơn tý không ?"
" Tần Húc.
.
"
Tần Húc đặt đĩa hoa quả đã được gọt vỏ, bên cạnh là một ly sữa tươi, anh nhìn Tần Húc, dáng vẻ thật sự có chút bối rối mà nói :
" Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ cố gắng nhanh nhẹn hơn.
"
Việc Tần Húc không hề khó chịu đã nằm ngoài dự tính của Ngụy Kiệt, cậu vốn định làm cho Tần Húc nổi giận, chịu không nổi mà bỏ đi, như vậy cậu sẽ không bị quản thúc nữa, nhưng ai ngờ Tần Húc lại kiên nhẫn như vậy.
Ngụy Kiệt xiên một miếng táo bỏ vào miệng, suy nghĩ đôi chút rồi cũng nói với Tần Húc :
" Cậu không bực mình sao ? Tính ra tôi đối xử với cậu cũng chẳng khá hơn đám bắt kia đâu.
"
" Không, thật là tôi không thấy khó chịu.
" Tần Húc vội khẳng định.
" Cậu thật sự không giống mấy kẻ hay bắt nạt tôi, phục vụ cho cậu, tôi thấy cũng rất đáng.
"
" Ừm! " Ngụy Kiệt cúi đầu.
" Cậu có thể làm việc của mình được rồi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...