Mỗi Bước Đi Đều Là Em


" Ngụy Kiệt, cậu có bị dị ứng với thứ gì, hoặc là thích ăn món ăn gì không ?" Tần Húc bước trên lầu xuống, anh thấy Ngụy Kiệt đang nằm ngủ trên sofa liền bước tới gọi.

" Này, Nguỵ Kiệt à, giờ tôi đi mua nguyên liệu nấu bữa tối, cậu ăn gì ?" Tần Húc lay nhẹ người Ngụy Kiệt.

Có lẽ, do việc ba cậu gần đây khiến Ngụy Kiệt cảm thấy rất buồn, cơ thể cũng bị suy nhược hơn vậy nên mới ngủ say như vậy.

Tần Húc thở dài, đứng lên định rời đi, rồi lại suy nghĩ thêm gì, liền cởi áo khoác ra mà đắp lên người cho Ngụy Kiệt.

Anh ngắm gương mặt khi đang ngủ của Nguỵ Kiệt, thật sự lúc này anh mới có thể nhìn kỹ ngũ quan của cậu.

Bình thường do anh luôn không dám nhìn thẳng vào cậu nên không phát hiện ra, Ngụy Kiệt thật sự là một mỹ nam hiếm có.

" Da trắng, mũi cao, môi hồng, lông mi cũng dài như vậy,! Cậu mà là con gái, đảm bảo không thằng con trai nào không say mê cậu đâu.


" Tần Húc phán xét.

" Được rồi, nếu cậu mệt thì ngủ đi, tôi sẽ đi mua thức ăn về, nấu những món ăn ngon phục vụ cậu.

"
•••
" Ha, Tần Húc, sống với cậu thiếu gia kia thế nào ?" Ở khu chợ, mấy cậu học sinh vừa đi vừa cười đùa.

" Tạm thời vẫn rất ổn.

Mà Dư Huy, cậu nói xem, tôi nên nấu món gì cho Ngụy Kiệt ăn bữa tối nhỉ?" Tần Húc rủ thêm Dư Huy đi mua đồ ăn cùng với mình, anh cười.

" Cậu thiếu gia đó, ừm! có vẻ khá khó tính đó.

" Dư Huy gãi đầu.

" Haha, thật ra thì Ngụy Kiệt cũng không làm khó tôi, sống trong căn nhà của Ngụy Kiệt, tôi cũng thấy thoải mái lắm.

"
Dù rằng Ngụy Kiệt dặn anh không được cho ai biết về việc hai người đang ở chung, nhưng những người bạn ở ký túc xá cũ đều là bạn tốt, có thể tin tưởng vậy nên Tần Húc mới quyết định nói với họ việc này.

Đồng thời, để khiến cho một cậu thiếu gia tính khí thất thường như Ngụy Kiệt hài lòng, tuyệt đối không thể thiếu đi được những lời khuyên của bọn họ.

Tần Húc mua thịt, rau, thêm cả một vài loại hoa quả và sữa tươi,! đều là những thứ Ngụy Kiệt có vẻ thích.

" Anh trai của Ngụy Kiệt đã gửi một số tiền không nhỏ cho tôi, nói tôi cứ việc tiêu xài, miễn là chăm sóc cậu ấy cẩn thận, tôi không thể làm anh ấy thất vọng.


" Tần Húc xách hai túi đồ trên tay, anh cũng tâm sự.

Tần Húc nhìn đồng hồ, sau đó nói với Dư Huy :
" Xin lỗi nhé, bây giờ tôi phải về rồi, nếu không Ngụy Kiệt hẳn sẽ không vui.

"
Tần Húc là một người làm việc rất có trách nhiệm, có nguyên tắc với chính bản thân mình.

Anh hiểu rằng chỉ là Ngụy Kiệt nghe lời anh trai nên mới miễn cưỡng để cho anh ở lại căn nhà này, cậu có thể đá anh ra đi bất cứ lúc nào.

Vậy nên, Tần Húc đã luôn có suy nghĩ, cho dù thế nào, anh cũng sẽ phải lấy lòng cậu bằng tất cả các cách anh có thể nghĩ ra được.

Tần Húc trở về nhà, bên trong phòng không thấy Ngụy Kiệt đang nằm ngủ nữa, chiếc áo khoác của anh cũng đã được treo giá cẩn thận.

Anh bước vào trong phòng bếp, đặt những túi đồ ăn xuống, đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói của Ngụy Kiệt vang lên sau lưng :
" Này, cậu có đủ tiền mua thức ăn không ? Đừng cho tôi ăn mấy thứ như mấy tên học sinh nghèo hay ăn tại nhà ăn của trường nhé ?"
" Yên tâm đi, anh trai cậu đưa tiền, tôi không dám tiêu bớt đồng nào.


" Tần Húc quay lại, nhìn thấy Ngụy Kiệt thoáng chốc liền đỏ mặt.

Ngụy Kiệt vừa bước ra từ nhà tắm, cậu chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, để lộ phần ngực, mái tóc còn ướt được vuốt ngược ra phía sau, cùng với biểu cảm luôn vô tri của Ngụy Kiệt khiến cho cậu lúc này có sự thu hút đặc biệt đối với Tần Húc.

Tần Húc ý thức được bản thân mình đang có hành động không đúng, vội vã quay người đi chỗ khác, mãi mới dám nói :
" Cậu nên mặc đồ vào đi, thời tiết hôm nay khá lạnh, cậu sẽ bị cảm đấy.

"
" Không sao, trong nhà có máy sưởi mà, đảm bảo sẽ không lạnh.

" Ngụy Kiệt nói.

" Mà cái biểu cảm đó của cậu là sao ? Cậu chưa thấy một thằng con trai tắm bao giờ à !".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận