Tác giả: Hiên Viên Huyền
Thể loại: Đam Mỹ
Nguồn: winglessangel1317.wordpress.com
Trạng thái: Full
Số chương: 10
Tần suất cập nhật: 5 ngày/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Thể Loại: Đam Mỹ
Editor: Tố Tố (Cụt điên) =))
Tiểu Diệp thật sự khóc không được mà cười cũng không xong. Đứa nhỏ trong lớp của cô lại khóc nữa rồi, vì hay khóc nên mọi người dường như đều quên mất tên cậu nhóc, mà chỉ gọi Mít Ướt, có điều là người dẫn dắt lớp học nên cô cũng vẫn nhớ rõ tên của cậu nhóc là Lâm Hoài.
Cha mẹ Lâm Hoài đều là phần tử trí thức, cha là giáo sư kiến trúc vùng D, du học ở Pháp, Thành S có những bảo tàng kiến trúc đứng đầu nào cũng đều là do ông thiết kế, mẹ là bác sỹ hướng dẫn tại bệnh viện lớn khu D, là chuyên gia ngoại khoa nổi tiếng thế giới.
Có cha mẹ như vậy, Lâm Hoài hẳn là vô cùng xuất sắc.
Chính xác mà nói thì cậu bé rất đẹp, da dẻ trắng nõn nà, hai má như đánh phấn, lông mi rất dài, ánh mắt đen nháy, sống mũi xinh xinh, khi cười lên đôi môi cong thành vòng cung trông rất đẹp. So với những đứa trẻ 13 tuổi nghịch ngợm không nghe lời bình thường khác thì thật sự rất đáng yêu.
Lúc vừa đến trường, cậu bé đều được tất cả mọi người yêu mến, bất kể là giáo viên hay là bạn học.
Thế nhưng, mới hai ngày, mọi người dường như đã phát hiện, cậu thích khóc, vô cùng thích khóc. Tần suất khóc đạt đến ba, bốn lần mỗi ngày, thậm chí còn nhiều hơn, mỗi lần khóc đều khiến lòng người ta như muốn rách ra. Thế nhưng ai khuyên cũng vô dụng cả.
Lâm Hoài cứ khóc mãi, khóc mãi như thế thôi.
Tác giả : Hiên Viên Huyền
Thể loại: Đam Mỹ
Nguồn: winglessangel1317.wordpress.com
Trạng thái: Full
Số chương: 10
Tần suất cập nhật: 5 ngày/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Thể Loại: Đam Mỹ
Editor: Tố Tố (Cụt điên) =))
Tiểu Diệp thật sự khóc không được mà cười cũng không xong. Đứa nhỏ trong lớp của cô lại khóc nữa rồi, vì hay khóc nên mọi người dường như đều quên mất tên cậu nhóc, mà chỉ gọi Mít Ướt, có điều... thân là người dẫn dắt lớp học nên cô cũng vẫn nhớ rõ tên của cậu nhóc là Lâm Hoài.
Cha mẹ Lâm Hoài đều là phần tử trí thức, cha là giáo sư kiến trúc vùng D, du học ở Pháp, Thành S có những bảo tàng kiến trúc đứng đầu nào cũng đều là do ông thiết kế, mẹ là bác sỹ hướng dẫn tại bệnh viện lớn khu D, là chuyên gia ngoại khoa nổi tiếng thế giới.
Có cha mẹ như vậy, Lâm Hoài hẳn là vô cùng xuất sắc.
Chính xác mà nói thì cậu bé rất đẹp, da dẻ trắng nõn nà, hai má như đánh phấn, lông mi rất dài, ánh mắt đen nháy, sống mũi xinh xinh, khi cười lên đôi môi cong thành vòng cung trông rất đẹp. So với những đứa trẻ 13 tuổi nghịch ngợm không nghe lời bình thường khác thì thật sự rất đáng yêu.
Lúc vừa đến trường, cậu bé đều được tất cả mọi người yêu mến, bất kể là giáo viên hay là bạn học.
Thế nhưng, mới hai ngày, mọi người dường như đã phát hiện, cậu thích khóc, vô cùng thích khóc. Tần suất khóc đạt đến ba, bốn lần mỗi ngày, thậm chí còn nhiều hơn, mỗi lần khóc đều khiến lòng người ta như muốn rách ra. Thế nhưng ai khuyên cũng vô dụng cả.
Lâm Hoài cứ khóc mãi, khóc mãi như thế thôi.