Sau khi chào hỏi xong, mọi người mới chính thức ngồi xuống gọi món. Rượu quá ba tuần, bầu không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt. Trong bầu không khí ấy, đột nhiên có một người đàn ông uống đến đỏ mặt, mắt không có tiêu cự lên tiếng.
“À, họa sĩ Tô à, Cam Đường cũng về nước đấy, cậu biết không?”
Tuy rằng sau khi thi đại học xong, mọi người đường ai nấy đi nhưng chuyện Tô Hàng và Cam Đường yêu nhau thì lớp họ ai cũng biết, thậm chí các lớp khác cũng biết luôn. Lúc trước khi tin hai người họ chia tay truyền ra, ai cũng thổn thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người này vừa dứt lời, các bạn học trong phòng lập tức chia thành hai nửa. Đa phần nhìn về phía người vừa nói chuyện và Tô Hàng, còn lại một vài người khác thì nhìn về phía Triệu Thanh Nghiên và Đoàn Thương Dữ đang ngồi, bọn họ là nhân viên của tập đoàn Đoàn thị.
Những người này không biết quan hệ của Cam Đường và ông chủ ư? Sao bọn họ không biết chứ? Khi nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của ông chủ nhà mình, tim bọn họ tụt lên tới cổ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Thế nhưng các bạn học uống say vẫn hứng khởi nhào lên phi vào họng súng.
“Đúng rồi, bây giờ Cam Đường là nhiếp ảnh gia riêng của một tòa soạn, giỏi lắm ấy!”
“Bây giờ hai người đều về nước rồi, có muốn nối lại tình xưa không?”
“Ê, nói nghe cũng có lý đấy, lúc trước Cam Đường thích Tô Hàng thế mà.”
“Họa sĩ trẻ tuổi và nhiếp ảnh gia thời trang, nghề bọn họ cũng xứng cơ.”
Tô Hàng nhìn các bạn nhiệt tình mỗi người một câu, lập tức nhìn về phía Đoàn Thương Dữ theo bản năng. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, thoáng cái, tầm mắt Tô Hàng đã dừng trên chiếc nhẫn ở ngón áp út của Đoàn Thương Dữ, đôi mày anh ta nhíu lại.
Mấy người nhân viên của tập đoàn Đoàn thị cũng khóa chặt vào ông chủ nhà mình và Tô Hàng, đột nhiên nhìn thấy Triệu Thanh Nghiên ngồi cạnh đưa mắt ra hiệu với bọn họ. Trình Công ngẩn ra một giây, nháy mắt đã hiểu ý. Vì vậy anh ta cắn răng đứng lên, giọng nam cao rất có tính xuyên thấu.
“Tôi bảo này, mọi người đừng có gán ghép linh tinh. Các cậu không nghe nói chuyện cô Cam kết hôn rồi à?”
Trình Công vừa dứt lời, tiếng cãi cọ trong phòng lập tức biến mất. Bất kể là uống nhiều hay uống ít, tầm mắt bọn họ đều nhìn về phía Trình Công. Yên lặng được ba giây, tiếng nói chuyện lại nối gót ùa tới, thậm chí còn ồn hơn.
“Ôi móa! Trình Công, cậu không đùa đấy chứ?”
“Sao có thể? Cam Đường kết hôn ư? Lúc nào?”
“Trình Công, ông lấy tin ở đâu ra thế?”
“Trời ạ, thật hay giả vậy?”
“…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong tiếng kinh ngạc của mọi người, Tô Hàng suýt làm rơi chén rượu trong tay, khớp xương trên ngón tay cầm ly rượu cũng gồng lên. Anh ta nhìn chằm chằm về phía Đoàn Thương Dữ, sự bất an trong lòng điên cuồng lan tỏa.
“Chồng cô ấy là ai?”
Sau khi câu đó được nói ra, Đoàn Thương Dữ đứng dậy. Anh nhìn mọi người xung quanh một vòng, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Tô Hàng.
“Chồng của Cam Đường là tôi.”
Đoàn Thương Dữ không cố ý lên giọng, nhưng những lời này không hiểu sao lại truyền hết vào tai các bạn trong phòng. Mấy người gán ghép mạnh nhất lúc nãy lập tức như bị bóp cổ, không phun được nửa câu. Gán ghép linh tinh lại còn gán ghép trước mặt chồng người ta nữa!
Đoàn Thương Dữ sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út, cười nhẹ rồi nói tiếp: “Chúng tôi vẫn chưa nói với mọi người. Thật ra đầu năm nay tôi và Cam Đường đã lấy đăng kí kết hôn rồi. Việc trước đây đã qua, con người phải nhìn về phía trước.” Nói xong, anh giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ tôi có chút việc cần đi trước, mọi người cứ ăn uống vui vẻ nhé, chi phí hôm nay tôi bao. Trình Công, việc này phải nhờ anh rồi.”
Khóe miệng Trình Công lập tức nhếch lên: “Không có vấn đề gì đâu giám đốc Đoàn.”
Sau khi Đoàn Thương Dữ và Triệu Thanh Nghiên rời khỏi phòng, cả phòng ngây ra. Lúc này mọi người mới ý thức được, tiếng hét chói tai vang khắp phòng.
Vương Minh Du cũng ý thức được, cậu ta quay ra nhìn Tô Hàng ngồi cạnh mình. Tuy vẻ mặt anh ta không có gì thay đổi, nhưng ngón tay Tô Hàng đang đặt trên bàn lại run rất mạnh.
…
Sau khi ra khỏi phòng, Đoàn Thương Dữ lập tức gọi điện cho Cao Trình, bảo anh ta mua một vé máy bay đến thành phố G thời gian gần nhất. Cúp điện thoại, anh nhẹ nhàng vỗ vai Triệu Thanh Nghiên, nói: “Tôi đi trước đây.”
Triệu Thanh Nghiên biết hôm nay Cam Đường sang thành phố G công tác, lập tức gật đầu.
Bên phía thành phố G, hoạt động thương hiệu của Lục Chi Bái cũng kết thúc, công việc của Cam Đường ngày hôm nay hoàn thành thuận lợi. Lúc này, cô và Kim Hiểu Hiểu đang liên hoan cùng ekip của Lục Chi Bái. Trong buổi liên hoan, hiển nhiên đề tài không thể thiếu là hot search liên quan đến hoạt động thương hiệu hôm nay.
“Chị Bái, chị lên top 1 hot search rồi!”
“Cư dân mạng đều khen tạo hình hôm nay của chị đẹp!”
“Trạng thái làm việc cũng tốt.”
“À còn nữa, fans nhà chúng ta thích ảnh cô Cam chụp lắm, đều xin chúng ta hợp tác nhiều hơn nữa!”
Nghe được câu này, Lục Chi Bái cười với Cam Đường: “Cô Cam, sau này chúng ta hợp tác nhiều hơn nhé.”
Cam Đường cũng mỉm cười: “Tôi cũng mong đợi lần hợp tác tiếp theo của chúng ta.”
Trong bầu không khí liên hoan náo nhiệt, điện thoại của Cam Đường đôt nhiên rung lên. Cô vươn tay lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy tên người gọi thì ngẩn người. Trên màn hình của cô bây giờ đang hiển thị cuộc gọi đến từ Đoàn Thương Dữ, cô nhìn màn hình vài giây, cuối cùng cũng nói với Lục Chi Bái một tiếng, sau đó ra khỏi phòng tiếp điện thoại.
Tín hiệu điện thoại kết nối, giọng nói hơi trầm kèm thêm chút vội vàng của anh truyền qua tai nghe.
“A lô, Đường Đường à, giờ em có ở khách sạn không?”
Cam Đường ồ lên, Đoàn Thương Dữ hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh tới thành phố G ư? Nghĩ đến đây, Cam Đường vô thức siết chặt điện thoại, dùng giọng điệu khá bình tĩnh trả lời: “Không, giờ em đang liên hoan với ekip của cô Lục.”
Bên phía đầu dây bên kia, Đoàn Thương Dữ hỏi tiếp: “Vậy, tầm mấy giờ em về?”
Lúc này Cam Đường đã chắc chắn là anh tới thành phố G, thậm chí còn ở chung khách sạn với cô, nhưng cô vẫn hỏi: “Giờ anh đang ở đâu?”
Cúp điện thoại, Cam Đường quay về phòng chào tạm biệt đoàn của Lục Chi Bái, đưa Kim Hiểu Hiểu rời đi trước.
Cam Đường nói với Kim Hiểu Hiểu: “Chưa ăn no đúng không? Lát nữa em ra ngoài ăn thêm chút gì hoặc gọi cơm hộp nhé, tôi trả tiền cho.”
Kim Hiểu Hiểu sờ bụng cười nói: “Em ăn no rồi.”
Cam Đường cùng cười: “Thế ngày mai tôi đưa em đi mua sắm.”
Kim Hiểu Hiểu: “!!!”
“Thôi cứ để em gọi cơm hộp nhé?”
Cam Đường giải quyết dứt khoát: “Quyết định vậy đi, ngày mai đi mua sắm.”
Sau khi xe taxi dừng lại, Cam Đường mở cửa xuống xe. Vừa bước vào sạch khách sạn, cô đã thấy Đoàn Thương Dữ ngồi trên ghế sô pha rồi. Đoàn Thương Dữ cũng nhìn thấy cô ngay, lập tức đi về phía Cam Đường.
“Đường Đường.”
Cam Đường nhìn anh, nói: “Qua đăng kí trước đi.”
Sau khi đăng ký xong, Cam Đường dẫn Đoàn Thương Dữ lên tầng. Kim Hiểu Hiểu cũng đi sau hai người họ, tầm mắt của cô ấy đảo qua hai người. Trực giác nói cho cô biết, hai người này có chỗ nào đó sai sai, vì thế nên khi đến tầng, cửa thang máy vừa mở ra, Kim Hiểu Hiểu bỏ lại một câu rồi chạy mất.
Đoàn Thương Dữ đi theo Cam Đường vào phòng khách sạn.
“Anh muốn uống nước không?” Cô thản nhiên hỏi.
Đoàn Thương Dữ lắc đầu.
Bầu không khí xấu hổ ngập tràn, Cam Đường hỏi anh: “Anh đến đây làm gì?”
Cõi lòng thấp thỏm của anh lúc này đã lên đến tận cổ. Thật ra trong lúc đi đường, anh đã thầm nghĩ trong đầu rất nhiều, xin lỗi trước sau đó giải thích, nhưng lúc này nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, kịch bản soạn sẵn trong đầu bay biến hết, chỉ đành trả lời theo câu hỏi: “Đến thăm em.”
Cam Đường nhìn anh, mím môi hỏi: “Có gì hay mà thăm?”
Đoàn Thương Dữ há miệng thở dốc, môi mấp máy như muốn nói gì đó mà lại không nói ra, thế nhưng anh không ngờ vẻ mặt của anh lại khiến Cam Đường đang bình tĩnh lập tức bùng nổ. Cô bật dậy khỏi sô pha: “Giờ xem xong chưa? Không có gì để nói chứ gì? Thế anh đi về đi.”
Đoàn Thương Dữ bị phản ứng của cô dọa sợ. Vẻ mặt và giọng nói của cô lúc này lạnh hơn lần trước rất nhiều, cánh tay đặt bên cạnh cũng siết chặt, như cố nén cảm xúc khó khống chế nào đó. Anh cũng đứng dậy khỏi sô pha, vươn tay định nắm tay cô, kết quả là vừa chạm vào đã bị Cam Đường vùng ra. Cô nhìn anh lo lắng không yên, dáng vẻ không biết làm sao, cảm xúc dồn nén trong khoảng thời gian này lập tức bùng nổ.
“Nói chuyện với em khiến anh khó mở lời thế à? Rốt cuộc em đã làm sai cái gì mà anh lại đối xử với em như vậy?”
Gương mặt Cam Đường đỏ ửng, đuôi mắt cũng phiếm hồng. Cô nhìn anh chằm chằm, câu ban nãy lên giọng hơi quá nên giờ nói tiếp lại nghẹn ngào: “Chuyện của anh anh không muốn nói với em, em có thể tôn trọng, hiểu cho anh. Ai cũng là người trưởng thành, có bí mật riêng của mình. Thế nhưng chuyện này có liên quan tới em đúng không? Anh dám nói không không? Rốt cuộc anh đang giấu cái gì? Dù có là em sai thì anh cũng phải nói chứ. Anh không nói làm sao em biết được.”
Đoàn Thương Dữ bước thêm một bước lại gần cô. Anh lắc đầu, giọng cực kỳ kiên định: “Không, việc này không phải lỗi của em.”
Cam Đường dùng đôi mắt phiếm hồng thấm sương nhìn anh, giọng nói khàn khàn nhẹ đi một chút: “Không phải lỗi của em ư?”
Đoàn Thương Dữ vươn tay nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô: “Không, em không làm sai gì cả, người sai là anh. Xin lỗi em, Đường Đường, anh xin lỗi…”
Ngay lúc Đoàn Thương Dữ định ôm cô vào lòng, Cam Đường đột nhiên dùng hết sức đẩy anh ra: “Nếu không phải lỗi tại em, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh không cảm thấy hành vi của mình trong thời gian này như đang bạo lực lạnh với em à? Không đúng, không phải giống, nó chính là bạo lực lạnh!”
Con tim Đoàn Thương Dữ như rơi xuống hố sâu không đáy, mồ hôi lạnh ứa ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...