Tôi có ba sở thích. Thứ nhất và vẽ truyện tranh, thứ hai là viết truyện người lớn, thứ ba là đi dạo biển với gái xinh. Và giờ tôi đang hưởng thụ sở thích thứ ba, đi dạo biển đêm với cá đông lạnh Băng Ngư.
- Té ra mọi chuyện là như vậy. Trong họa có phúc, xem ra lần này anh đã biết ai là người tốt.
- Đúng vậy, tôi đoán Sĩ già sẽ ra sức giúp tôi hồi phục tinh thần, nhưng không bao giờ đoán nổi chú Toản cô Huệ dám hi sinh hình tượng để lập kế hoạch giúp tôi tìm lại nụ cười. Giờ đây tôi buồn thì ít mà vui thì nhiều. Ở đời đâu hay chữ ngờ.
- Hoạn nạn biết chân tình, sau lần này anh nên quý trọng bản thân hơn một chút, đừng để người khác phải lo lắng vì bản thân.
- Ưm, tôi nhớ rồi. Cá nè, chỗ tiền karaoke hôm nay tháng sau tôi trả nhe.
- Không cần. Tôi chỉ coi đó như một viên sỏi nhỏ thôi.
- Với tôi đó là hai tạ gạch đó.
- Anh thật biết nói đùa.
- Ế, cô cười rất xinh đó. Cười lại lần nữa đi.
- Người ta đang nhìn mình kìa, cười tiếp có kẻ kêu điên đó.
- Có sao đâu, đôi lúc phải hâm hâm cho đời nó thanh thản, và nhiều lúc nên nói nhảm cho đời thêm vui, ha ha ha.
- Anh thiệt là, ở bên anh tui khùng luôn quá.
- Đó, chịu cười rồi sao, tôi chọc cho cô cười tiếp nhé hehehe.
- Á! Tôi có máu buồn đó nha.
- Cá đông lạnh, chạy đâu cho thoát, keke.
Hai đứa tôi rượt nhau chạy vòng quanh quảng trường 2-4, mấy người đứng ngoài hiếu kỳ ngó vô đều tấm tắc.
Mấy cha xe ôm thì ghen tị.
- Thằng nhỏ quê mùa mà tán được ghệ xinh ghê ghớm.
Mấy chị trẻ trung thì ôm ngực nuối tiếc.
- Con nhỏ tốt phước thiệt, kiếm được thằng bồ mặt mày sáng sủa, con nhà tử tế. Tôi nhìn tôi còn kết huống chi con nhỏ.
Chỉ có người khôn ngoan là gật gù:
- Hai đứa này đúng là...thừa cơm. Chạy hoài không mệt sao tụi bây?
- Ai da, mệt quá, phù phù.
- Rượt tôi chạy cho cố rồi lăn ra kêu mệt.
- Keke, tí hồi sức rượt tiếp. Cá nè, nhìn biển đêm đẹp không?
- Đẹp, rất đẹp. Ế làm gì đó...
Tôi vừa vung tay định ném chiếc lắc bạc thì Băng Ngư đưa tay cản lại.
- Chiếc lắc đẹp vậy tại sao lại muốn vứt đi.
- Hàng chợ, tôi tặng cho Nhung mà Nhung không chịu. Giờ không quăng thì giữ lại làm gì?
- Vậy tặng tôi đi.
- Có nghe nhầm không, cô coi 4tr6 như hòn sỏi nhỏ mà còn thèm thứ này sao?
- Kệ tôi.
- Ờ thôi tặng cô đó.
- Yeah! Cám ơn nha nhân quả đào.
- Đừng có ôm tôi cá đông lạnh. Cặp ngực của cô sẽ đè chết tôi đó. À mà nè, năm nay cô nhiêu tuổi rồi.
- 28, sang tháng sinh nhật là 29.
- Hơn tôi những bốn tuổi sao? Nhìn cô giống gái mới hăm hai thôi.
- Còn anh mới 24 nhưng nhìn như 50 vậy ha ha.
- Thất vọng vậy sao. Cá đông lạnh, hôm nay tôi mới ăn có một bữa thôi, đói quá. Ra mua cho tôi cái bánh đi. Hết đạn rồi.
- Okêy nhân quả đào. Tôi sẽ mua cho anh hai cái bánh xe bò.
- Yá bóp vú long trảo thủ.
....
Sáng hôm sau...
- Anh Toản chị Huệ nhìn coi. Thằng Đào sáng nay dậy sớm hơn cả tôi, đun nước trà, xếp ly dọn bàn ghế đều do một tay nó làm.
- Không uổng công tôi và ông xã tái xuất giang hồ. Thằng Đào đã lấy lại phong độ rồi.
o0o
Thpt NewC
Vẫn chiếc áo đó, vẫn chiếc quần đó, nhưng vết rách đã được ba nó thức cả đêm vá lại. Khoác lên mình bộ đồng phục mới toanh, nó ngửng cao đầu cất bước bước vào cổng trường. Nó nghèo, đúng, nhưng nó không có tội. Nó là thằng ăn hại, đúng, nhưng nó không phải thằng phá hoại.
Tiết kiểm tra 15p đột xuất khiến cả lớp nhốn nháo mở sách với hi vọng nhớ được một số kiến thức gỡ gạc. Lâm thì khác, tối qua ba nó thức trắng đêm khâu cho nó bộ đồng phục, còn nó thì ngồi cạnh ba thức trắng học bài.
Cuối tiết học....
- Cô phát luôn bài kiểm tra, chất lượng bài làm hôm nay quá tệ, ngoài Đỗ Văn Lâm 8 điểm tất cả đều dưới 6. Mong các em lần sau cố gắng hơn, vì danh tiếng ngôi trường chúng ta được khẳng định bởi chất lượng học lực các em chứ không phải tài chính phụ huynh.
Cô giáo vừa bước ra cửa lũ học sinh nhốn nháo bu lấy thằng Lâm và bài kiểm tra của nó. Một thằng to cao túm áo thằng Lâm để xả giận, nhưng hai thằng to con xăm hình đã đứng ra bênh vực thằng Lâm.
Hai thằng đó là Vinh và Đông, hai thằng đều có ba làm thuyền trưởng ở Hải Quân Trường Sa.
- Cám ơn hai anh nha.
Thằng Lâm cúi đầu lí nhí.
Hai đứa Vinh Đông cười cười khoác vai thằng Lâm thủ thỉ như anh em thân thiết.
- Cứ xưng ông tôi đi. Lâm nè, lần sau giúp đỡ bọn này trong giờ kiểm tra nhe.
- Ừm, tui sẽ cố gắng.
- Tuyệt, trường này tôi với thằng Đông không ngán ai, có gì cứ gọi, từ giờ ba đứa mình là anh em tốt. Chịu không?
- Được...được chứ
- Cứ mạnh dạn nói chuyện, bọn này không có khái niệm phân chia giàu nghèo như lũ chó kia. Bọn này chỉ phân chia huynh đệ và kẻ thù thôi. Đông, mày gọi mấy em trong đội văn nghệ ra chào anh Lâm coi.
Trời sinh voi ắt sinh cỏ.
Không có đường cụt, chỉ có kẻ không biết vuợt qua chướng ngại.
Sống một đời đạm bạc tránh xa bon chen hay khoác lên mình chiếc áo thành đạt và bước lên đỉnh cao xã hội...
Đó là lựa chọn của bạn.
Nhưng....
Bạn tôi ơi! Bạn hãy nhớ...
....luôn mỉm cười...
Vì cuộc đời có lắm niềm vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...