Miệng Nhỏ Một Tuổi Manh Bảo Được Tứ Hải Bát Hoang Cưng Chiều
Hoắc lão thái nghe vậy hét lớn vào trong nhà: "Diệp thị, mau lăn ra đây cho lão nương! Ngươi sinh ra đứa câm điếc này gây ra họa lớn như vậy, còn trốn làm rùa rụt cổ để làm gì!"
Một phụ nhân sợ hãi bước ra từ trong nhà.
Phụ nhân này này thậm chí còn không nhìn đứa trẻ sơ sinh lấy một cái, trực tiếp đi đến trước mặt Hoắc lão thái, "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Nương, Ngọc Liễu muội tử có thể vì tướng công khai chi tán diệp, ta mừng còn không hết! Ngày nào ta chẳng hầu hạ tận tình, chỉ sợ có một chút sai sót! Chuyện này thực sự không liên quan đến ta!"
Hoắc Trọng Niên có hai bà vợ.
Diệp thị này là một đóa hoa lạ, năm xưa quấn chặt lấy Hoắc gia không chịu đi.
Sau đó sinh ra Đại Nha, nhưng Đại Nha hơn một tuổi vẫn chưa biết nói, cho nên từ tận đáy lòng Hoắc lão thái cực kỳ ghét bỏ hai mẹ con này.
"Ngươi nói không liên quan là không liên quan sao?" Hoắc lão thái lạnh lùng nói: "Có loại nương nào thì có loại nữ nhi đó! Năm xưa ngươi sống chết không chịu rời khỏi Hoắc gia.
Nhiều năm sau lại chỉ sinh ra thứ đồ bỏ này! Hoắc gia nuôi cái thứ vịt trờ vừa điếc vừa câm, vừa vô dụng như vậy đã là làm việc thiện rồi.
Không ngờ nó lại dám mưu hại đứa em trai chưa chào đời! Hoắc gia không có loại tiểu tiện nhân độc ác này! Hôm nay ta liền trục xuất hai mẹ con các ngươi ra khỏi cửa nhà Hoắc gia ta!"
"Không!" Diệp thị kêu lên một tiếng, bò đến, kéo ống quần của Hoắc lão thái, dập đầu như giã tỏi: "Nương, Đại Nha là Đại Nha, ta là ta! Ta không có sai, nương đừng đuổi ta đi! Tâm ý của ta đối với tướng công có trời đất chứng giám! Từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã quyết định theo chàng, không có chàng ta không thể sống! Xin nương hãy cho ta một con đường sống, để ta tiếp tục ở lại Hoắc gia.
Ta nguyện làm trâu làm ngựa cho Hoắc gia, ta nguyện cả đời hầu hạ các người!"
Đám đông xì xào bàn tán rầm trời.
"Haizz, Diệp thị đúng là mê trai đến mức hết thuốc chữa rồi!"
"Nhìn cái dáng vẻ không đáng tiền của bà ta kìa! Nếu là nhi nữ nhà ta, ta nhất định sẽ nhét nó vào hầm phân dìm chết!"
Hoắc Trọng Niên cúi đầu, che giấu vẻ đắc ý trong mắt: "Được rồi, nói những lời này cũng không sợ chúng hương thân chê cười.
Ngươi muốn ở lại thì được, nhưng chuyện của Đại Nha thì ta không quyết định được!"
Diệp thị thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn tướng công! Đại Nha làm sai, bán hay giết đều tùy theo ý của nương!"
"Trời ơi, đây là lời nói mà mẹ ruột có thể nói sao?"
"Nữ nhân này thật quá tàn nhẫn!"
Đám đông liên tục chỉ trích.
Lê Sanh cười lạnh trong lòng.
Cái này tính là gì! Cha mẹ kiếp trước của cô cũng đối xử với cô như vậy mà, không phải sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...