Miệng Nhỏ Một Tuổi Manh Bảo Được Tứ Hải Bát Hoang Cưng Chiều


"Loại nghiệt súc này, đương nhiên là phải bán đi!" Hoắc lão thái nhìn chằm chằm đứa nhỏ, mặt không có bất kỳ biểu tình gì: "Nếu có thể bán được hai ba lạng bạc, cũng không uổng công Hoắc gia nuôi dưỡng nó!"

Mọi người lần lượt lên tiếng khuyên can.

"Hoắc gia thẩm, Đại Nha là cốt nhục ruột thịt của ngươi, bán đi thì không tốt lắm nhỉ?"

"Đúng vậy! Con nít làm sai thì phạt một trận là được rồi, không nên bán đi!"

“Chuyện bán thân tôn nữ, nói ra cũng không hay ho gì!"

Hoắc lão thái chống nạnh cười lạnh: "Sao nào? Giữ lại để nàng làm hỏng thanh danh và phong thủy của Hoắc gia à? Sau này Trọng Niên nhà ta còn phải làm cử nhân.

Giữ lại đứa câm điếc này chẳng phải sẽ khiến đồng liêu chê cười sao? Các ngươi chỉ biết đứng nói suông thôi! Ai thương xót nó thì cứ dẫn về nuôi!"

"Cái này..." Mọi người nhìn nhau, im lặng.


Thương xót thì thương xót thật, nhưng dẫn về nuôi thì không thể.

Với tình hình hiện tại, ngay cả người nhà mình còn nuôi không nổi.

"Tôi dẫn!"

Một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi bước ra từ đám đông.

"Ồ! Diệp thị, ngươi xem ai đến kìa?" Hoắc lão thái nói móc: "Không phải nàng không nhận nữ nhi này của ngươi sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi xen vào chuyện của nhà ta?"

Diệp thị cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn phụ nhân kia dù chỉ một cái.

Lạc Thu Nguyệt đi đến trước mặt Hoắc lão thái, đứng lại: "Đứng nhìn vỡ tuồng trước mắt, hôm nay ta coi như được mở mang tầm mắt! Chẳng phải là Hoắc gia muốn bán tôn nữ nhưng lại sĩ diện nên mới diễn một vở kịch lớn như vậy sao! Vở kịch hôm nay, không bằng đặt tên là -- vừa muốn làm gái vừa muốn lập đền thờ, mọi người thấy thế nào?"

"Ha ha ha.S" Đám đông cười ồ lên.


"Lạc thị, ngươi nói gì!" Hoắc lão thái đỏ mặt tía tai.

"Ta nói, nhà ngươi đúng là quỷ treo cổ đánh phấn, không biết xấu hổ! Muốn bán đứa nhỏ nhưng lại sợ người ta chỉ trích nên cố tình đổ tội cho nó.

Nói gì mà mưu hại em trai! Ta khinh.

Nhà ngươi coi người ta là đồ ngốc hết à! Ai mà không nhìn ra cả nhà các ngươi đang giả vờ giả vịt? Bây giờ mọi người đều ở đây, ngươi bảo đứa trẻ đá thử xem? Nó đá kiểu gì? Nó đá trúng bằng cách nào?"

Lý Ngọc Liễu thấy tình hình không ổn liền cúi người chạy vào phòng.

Lạc Thu Nguyệt liếc mắt nhìn: "Lý thị kia! Ngươi đừng đi! Ngươi lại đây nói thử xem, đứa nhỏ còn chưa cao bằng một con chó thì có thể đá vào bụng ngươi thế nào? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi nha.

Người làm việc trời nhìn thấy, nói dối cẩn thận sinh con không có hậu môn!"

Lý Ngọc Liễu dùng ánh mắt cầu cứu Hoắc Trọng Niên.

"Nhạc Mẫu..." Hoắc Trọng Niên cúi người hành lễ.

"Ê ê ê, đừng như vậy, ta không nhận cái lễ này nổi!" Lạc Thu Nguyệt xua tay: "Ta nói ngắn gọn thôi, đứa trẻ này nhà ngươi không cần đúng không? Được, vậy Diệp gia cần!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận