Mị Cốt Chi Tư

Gió đêm mát lạnh, hoa tươi nở rộ, hương thơm ngào ngạt.

Chu Minh Dương ngửi thấy, trừ hương hoa thơm, mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ, còn có chút mùi máu tươi như có như không.

Chu Minh Dương cúi đầu xuống, rồi lại chậm rãi ngẩng lên, đầu ngón tay gạt
cổ áo Bạch Đào ra, nhưng không đi vào, chỉ xẹt qua lồng ngực Bạch Đào,
sau đó kề lên mũi hít ngửi, nghiên cứu một hồi, hắn đột nhiên cười “phì” ra một tiếng: “Là máu mũi?”

Chuyện này mà đồn đến tai công chúa, chắc hắn xấu hổ mất hai năm là ít. Có hôm Chu Tư sai nhà bếp hầm một tô canh đại bổ, không may bị bê nhầm đến phòng hắn, hắn uống xong, tối đó, một hầu gái ăn mặc hơi mát mẻ vào phòng hắn dọn dẹp, hắn chưa kịp làm
gì đã chảy máu mũi. Đối với sự kiện đấy, hắn vẫn âm thầm tức giận. Đối
với chuyện chảy máu mũi, ký ức của hắn vẫn còn rất mới mẻ.

Kỳ
thật, hắn không ham hố Công chúa chút nào. Dựa vào năng lực và gia thế
của hắn, thật sự không cần Công chúa đến dệt hoa trên gấm (làm chuyện
thừa thãi). Huống hồ, Công chúa điêu ngoa tùy hứng, không dễ hầu hạ. Có
điều Thái hậu và Hoàng hậu lộ ra ý tứ đó, hắn biết cự tuyệt thế nào? Có
lẽ, nên nghĩ cách đẩy Công chúa đến với người khác. Nghe nói công chúa
thích mỹ nam tử, có lẽ, nên để công chúa trông thấy em trai ruột Chu Tư, hoặc là Liễu Trạng nguyên, nếu không thì trông thấy Tô Trọng Tinh. Ba
kiểu mỹ nam, tất sẽ có một người lọt mắt xanh của Công chúa!

“Bỏ
đi, bị kẻ khác sờ qua rồi, cũng chẳng quý báu gì.” Chu Minh Dương nhấc
tay ra, dùng ngón tay dính máu đỏ sậm, bôi lên môi Bạch Đào, giống như
thoa son. Thấy môi Bạch Đào đỏ màu máu, càng thêm kiều diễm, hắn mới
đứng lên phẩy phẩy y phục, xoay người đi.

Chu Minh Dương mới đi
khỏi, tên sai vặt của hắn đã tìm tới, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đại thiếu gia chuyển mấy chậu hoa, sao lại lâu như thế?”

Gã sai vặt Sừ Dược
vòng qua vườn hoa, đẩy bụi hoa ra hai bên, dụi mắt, nhất thời hai chân
tê dại. Cô gái nằm dưới đất áo ngoài xộc xệch, áo lót đã mở một nửa, bộ
ngực sữa lộ ra một nửa, môi đỏ như máu, dưới ánh sao, khiến người khác
khó lòng kháng cự. Cô gái này, chính là Bạch Đào tỷ tỷ bên cạnh tiểu thư đây mà!

Bạch Đào tỷ tỷ người cũng như tên, trắng bóc như quả
đào, gã sai vặt to gan nhìn thấy cô ta như thế, nhìn lén một hai lần.
Hắn là gã sai vặt to gan nhất, nếu có cơ hội, đâu chỉ nhìn lén một hai

lần, có nhìn lén ba bốn lần cũng là chuyện bình thường.

Sừ Dược
đi theo Chu Minh Dương, là sai vặt trong phủ, thật ra cũng là hạng một
hạng hai trong bọn người hầu, lòng liền tự cho là mình rất có tư cách ái mộ người hầu thân cận của tiểu thư, Bạch Đào chính là đối tượng hắn ái
mộ. Lần này theo Chu Minh Dương ra ngoài làm việc, Chu Minh Dương có
đồng ý với hắn, hồi phủ sẽ gả một hầu gái cho hắn. Hắn đã âm thầm quyết
định, nhất định phải nghĩ cách để thiếu gia gả Bạch Đào cho hắn.

Lúc này Bạch Đào nằm ngất hớ hênh thế này, Sừ Dược đoán, hẳn là có tên
người hầu nào ăn nhầm gan báo, mang Bạch Đào đến đây định làm chuyện đồi bại, nhưng chưa kịp làm thì bị hắn kinh động, kết quả bỏ chạy. Thật
đáng giận, đây là vợ tương lai của hắn, thế mà lại bị kẻ khác đưa tới
đây định làm chuyện đồi bại, may là hắn tới kịp.

Sừ Dược xoa xoa
tay, do dự nhiều lần, cuối cùng không cưỡng lại được phần “con” trong
đầu. Hắn nghĩ: Bạch Đào đã bị thế này, mình nhìn thế chứ nhìn nữa cũng
chẳng có gì khác biệt. Nếu dám làm tới, sau này lòng Bạch Đào tỷ tỷ nhất định sẽ hướng về phía mình. A ha, từng nghe nhị thiếu gia nói qua, nói
cái gì mà “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”. Không ngờ một tên sai vặt như hắn, cũng có cơ hội yêu đương vụng trộm!

Hắn
nhìn xung quanh một lượt, sau đó duỗi tay ôm Bạch Đào, kéo đến sau một
bụi hoa khác. Quyết định nhân ngày lành tháng tốt, quyết đoán trộm
hương.

Sừ Dược theo Chu Minh Dương ra ngoài đã lâu, không hề biết chuyện Chu Mẫn Mẫn đã hứa gả Bạch Đào cho một tên sai vặt khác tên Hoa
Thái. Gã Hoa Thái kia, là cháu gọi tổng quản phụ trách thu mua bằng chú, cực kỳ khó đối phó! Bây giờ Sừ Dược dám hớt tay trên Bạch Đào, tương
lai đấu tranh với Hoa Thái, sẽ cực kỳ thê thảm.

Trong nhà cỏ, La
Minh Tú cơ hồ cắn muốn rách môi, sao lại thế này? Tại sao không phải
Liễu Vĩnh và Lâm Mị ở trong nhà, mà lại là Chu Tư và Tô Trọng Tinh? Cô
ta vừa suy nghĩ, vừa giả vờ chân tay luống cuống, vụng về động vào bầu
rượu trên bàn. Bầu rượu rơi đánh “cạch” một cái, bao nhiêu rượu còn lại
ngấm hết xuống đất. Rượu với mị dược là cô ta chuẩn bị, nếu bị tra ra,
mất mặt chỉ còn nước tự tử.

Chu Tư và Tô Trọng Tinh sửa sang lại

áo xống tử tế, ăn rất nhiều dưa chuột, mới tạm khống chế được lửa dục
trong người. Vì trong miệng có mùi rượu, đang muốn rót rượu xem xét kĩ
càng, thì đã thấy La Minh Tú làm đổ bầu rượu, chỉ đành từ bỏ ý định đó.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân không chịu tin tưởng vào lời giải
thích của Chu Tư và Tô Trọng Tinh, giận đến mức không nói được tiếng
nào.

Chu Tư nghi ngờ là Liễu Vĩnh đánh ngất bọn hắn, nhân tiện
quay sang hỏi Tô Trọng Tinh: “Trọng Tinh, cậu có kịp nhìn xem là ai đánh ngất cậu không?”

“Không kịp nhìn, còn cậu?”

“Tôi cũng
không thấy rõ.” Chu Tư nói, cầm đèn lồng đi một vòng, tìm thấy ở góc nhà có một cái mũ rộng vành, vành nón còn bị cắn mất một miếng, không khỏi
“hừ” một tiếng: “Chỉ cần tra xem mũ này là của ai, liền có thể tra rõ
xem ai đã từng đến nhà cỏ tối nay.”

“A, mũ này là của em mà.” Chu Mẫn Mẫn cầm cái mũ, kinh ngạc cực kỳ, “Em chán cái mũ này từ lâu rồi,
quăng vào góc nào cũng chả nhớ, sao lại lạc đến tận đây?”

“Tìm
tiếp, không chừng vẫn còn manh mối khác.” Tô Trọng Tinh cầm đèn lồng đi
ra ngoài nhà cỏ xem xét, cách nhà cỏ không xa, hắn tìm thấy một trái dưa chuột bị cắn dở.

“Thật sự có người hãm hại hai đứa?” Phu nhân
Vĩnh Bình Hầu nổi giận, “Điều tra cho rõ, xem kẻ nào to gan đến vậy.
Được rồi, trời tối rồi, nhanh về sảnh chính, mai cho người tìm.”

Lúc này, cách vườn hoa không xa, Liễu Vĩnh chậm rãi tới gần Lâm Mị, thấy
Lâm Mị vòng tay ôm cây, lồng ngực nhấp nhô, giống như sợ hãi, giống như
yếu ớt, không khỏi dịu dàng nói: “Rất khó chịu phải không? Thả lỏng một
chút, tôi sẽ giúp em xử lý.”

“Ngươi đừng tới đây!” Lâm Mị cho
rằng giọng điệu của mình nhất định là rất kiên quyết, nhưng lọt vào
trong tai Liễu Vĩnh, thanh âm mềm mại pha lẫn tiếng thở dốc đó, thật

giống mời mọc hắn mau nhào tới đi.

Khi hắn uống ly rượu có mị dược là lúc hoàng hôn, giờ trời đã tối đen, sự nhẫn nại của hắn đã đến giới hạn cuối cùng.

Nói thì lâu, nhưng diễn ra thì nhanh, Liễu Vĩnh nhảy chồm về phía trước, ôm lấy Lâm Mị một cách chuẩn xác.

Khí tức đàn ông đập thẳng vào mặt, Lâm Mị bủn rủn chân tay, từ đỉnh đầu đến gót chân, không còn chỗ nào gắng gượng được, mềm nhũn như một khối
bông. Đến cả câu nói khiển trách, cũng tan chảy như nước, như câu tình
ca của con hát ngân nga, khi ngân đến cuối, cổ họng rung rung, khiến
người nghe càng thêm mê mẩn.

Liễu Vĩnh vừa ôm, đã thấy như ôm một khối bông ấm áp, rốt cuộc nhẫn không được, đang định làm tới, lại thấy
Lâm Mị nỉ non như tình nhân: “Ngươi dám cử động, ta liền tự tử, chết một mạng người.”

Thân thể đã yếu mềm, ý chí nhất định phải cứng rắn. Lâm Mị biết, phải nói thật tàn nhẫn, Liễu Vĩnh mới không dám mạo phạm nàng.

Liễu Vĩnh đột ngột bất động, nghĩ buông tay, lại nhận ra cô gái trong lòng
mềm nhũn, căn bản không có cách nào đứng vững, hắn dùng tay trái đỡ eo
nàng, đang định nói chuyện, lại nghe thấy có tiếng bước chân, cũng có
ánh sáng đèn lồng đi đến, rốt cục không dám làm bừa, che miệng Lâm Mị,
nấp sau một cây cổ thụ.

Người cầm đèn lồng, dường như là hai hầu gái. Hai hầu gái đi đến cây cổ thụ Liễu Vĩnh và Lâm Mị nấp thì bắt đầu nói chuyện.

“Tối muộn thế này, các vị phu nhân muốn tìm phu nhân để nói một tiếng cáo
từ, nhưng lật tung cả phủ cũng chẳng thấy bóng dáng phu nhân. Không biết đi đâu rồi?”

“Chắc là phu nhân uống quá chén, tìm chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi một chút!”

“Nhưng đằng kia cũng có người đang tìm, chúng ta không thể lười biếng, đành đi lòng vòng vậy.”

“Nói mới nhớ, chẳng những không tìm thấy phu nhân, còn không tìm thấy nhị thiếu gia và tiểu thư nữa!”

“Ngươi không nói thì thôi, đâu phải chỉ không thấy thiếu gia và tiểu thư, còn
không thấy Liễu Trạng nguyên và Tô thiếu gia nữa kìa!”

“A, ngươi thật là, mới nói đến Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia liền chảy nước miếng.”

“Ngươi mới chảy nước miếng.”

Hai hầu gái đuổi nhau cười chí chóe.

Liễu Vĩnh vừa đề phòng hai hầu gái đuổi đến chỗ mình, vừa cọ sát vào bắp đùi Lâm Mị. Không có cách nào khác, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, có bộ
phận nào đấy đã cứng rắn không chịu sự kiểm soát của hắn, cứ thế hành

động.

Đâm, chọc, ma sát, ngang, dọc …, một cây trường thương dùng đủ kỹ năng trêu đùa nơi mềm mại. Cảm giác thật * *.

Toàn thân dâng lên một cảm giác khác thường, như muốn tan chảy. Lâm Mị xấu
hổ giận dữ cùng lúc, nhưng lại không có khí lực đẩy Liễu Vĩnh ra, miệng
thì bị hắn dùng tay bịt kín, nàng như muốn hết hơi.

Rốt cuộc hai
cô hầu gái cũng trêu nhau xong, cầm đèn lồng đi xa. Liễu Vĩnh cũng đến
giới hạn, liễu lĩnh đâm bừa vào bắp đùi Lâm Mị. Thừa dịp Liễu Vĩnh lỏng
tay, Lâm Mị nhe răng cắn cổ tay hắn, cơ hồ muốn rứt cả thịt. Liễu Vĩnh
lúc này lại không thấy đau, chỉ hung hăng đâm vào bắp đùi mềm mại của
Lâm Mị, hỏa khí kìm nén đã lâu, rốt cục phát tiết ra.

Lâm Mị lệ tràn khóe mi, tuy rằng chưa **, nhưng đã thế này, biết tính thế nào?

Liễu Vĩnh khôi phục lý trí, cúi người hôn lên nước mắt Lâm Mị, không làm gì
nữa, chỉ thầm thì: “Em yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

“Thật không?” Lâm Mị liếm liếm bờ môi, bờ môi có mùi máu tươi, là máu từ cổ
tay Liễu Vĩnh, chắc là cắn sâu lắm. Dấu răng đó, sẽ nhắc nhở hắn, về
những chuyện đã làm hôm nay.

“Buông ta ra đi!” Lâm Mị thấy Liễu
Vĩnh rốt cục cũng cử động cổ tay, dường như lúc này mới biết đau, liền
nói: “Nếu có người tới, không thể thoát thân đâu.” Nàng vừa dứt lời, lại nghe thấy có tiếng đàn ông truyền tới, “Ai trốn ở bên trong đấy?”

Liễu Vĩnh nghe được thanh âm đó, mặt liền biến sắc. Lúc này, quyết không thể để Chu Minh Dương bắt gặp hắn và Lâm Mị. Trước hết cứ tạm tránh mặt một chút. Chu Minh Dương nhìn thấy Lâm Mị, biết là vị hôn thê của Tô Trọng
Tinh, tự nhiên sẽ sai người hộ tống về, hắn cũng yên tâm.

Liễu Vĩnh buông nàng bước đi, Lâm Mị đành trả lời: “Là ta!”

Khí tức đàn ông còn quẩn quanh trước mũi, thanh âm Lâm Mị quyến rũ mê người, trong đêm tối, chẳng khác nào ám hiệu mời mọc.

Chu Minh Dương vừa rồi thấy Bạch Đào hớ hênh, nhất thời hưng phấn, vốn
chẳng có gì để làm, đi dạo một vòng, vẫn không dập được dục hỏa trong
lòng, đang rất buồn bực, giờ nghe thấy thanh âm quyến rũ ngọt ngào này,
cảm thấy rất có hứng thú, hắn hỏi: “Cô là ai?” Vừa nói, hắn vừa tiến về
phía có giọng nói.

Khí tức Liễu Vĩnh vừa tiêu tán, lại gặp phải
khí tức của một nam thanh niên khác. Lâm Mị kiên cường gồng cột sống,
nhưng cột sống cứ mềm nhũn ra, nàng dựa thân cây không ngừng kêu khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui