Mị Cốt Chi Tư

Cuối cùng thì bọn người hầu cũng tìm thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu ở vườn dưa, liền nói đại thiếu gia Chu Minh Dương mới về, các vị phu nhân ở ngoài
kia cũng muốn cáo từ, tìm mãi không thấy phu nhân, thì ra phu nhân ở
vườn dưa! Bọn họ nghĩ chắc phu nhân uống hơi quá chén, đến vườn dưa ăn
dưa chuột giải rượu.

Chuyện khác không nói, vừa nghe con trai lớn Chu Minh Dương về gấp, phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa mừng vừa sợ, vội nói
với Chu Tư: “Nếu lời con nói là thật, nhanh chóng điều tra xem rốt cục
là ai đánh ngất hai đứa!” Trong lòng bà, thật sự không tin lời Chu Tư
cho lắm. Đang yên đang lành, kẻ nào đến hãm hại hai tên đàn ông? Huống
hồ, chỗ này là chỗ nào? Đây là Hầu phủ cơ mà, người lạ nào vào được đến
đây. Cho dù suy luận rằng khách dự tiệc hôm nay bày trò nghịch ngợm,
nhưng dàn cảnh hai tên đàn ông vào phòng kín thì kẻ đó được lợi gì? Nếu
nói là con nhà mình hoang đường thành tính, tự nhiên muốn thử cảm giác
cùng đàn ông thì bà tin tưởng tuyệt đối.

Tô phu nhân cũng bán tín bán nghi, nhưng tới lúc này vẫn không thấy tung tích Lâm Mị, lòng bà
rất bất an, chỉ sợ Lâm Mị gặp phải chuyện gì, hoặc là bị người khác kéo
vào chuyện gì. Bà đang muốn quay về sảnh chính tìm Lâm Mị, lại thấy
người hầu nâng ba kiệu mềm đến, bèn ngồi lên một kiệu. Chu Mẫn Mẫn ngồi
một kiệu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngồi một kiệu, vậy là La Minh Tú hết
phần.

La Minh Tú vốn không vội vã gì, thấy Chu Mẫn Mẫn tỏ ý nhường, tất nhiên là cô ta ra vẻ nhún nhường, nói cô ta đi bộ cũng được.

Trước khi Chu Minh Dương ra ngoài làm việc, có hứa với Chu Mẫn Mẫn, sẽ mang
về cho cô bé mấy món đồ chơi vui lạ, Chu Mẫn Mẫn nghe thấy tin anh trai
trở về, nóng lòng muốn gặp anh, thấy La Minh Tú khiêm nhường, cô ấy cũng không khách khí nữa.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu liền sai mấy người
hầu đi theo hộ tống La Minh Tú. Lại dặn Chu Tư tìm xung quanh một lượt,
xem có kiếm được kẻ hãm hại đang trốn không? Không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng. Tìm được thì áp giải đến quan phủ. Nói xong, người hầu nhấc
kiệu, nha hoàn cầm đèn lồng đi trước, đi về phía sảnh chính.

Khổ
cực lắm mới thiết kế được cái bẫy này, giờ chẳng lẽ trơ mắt nhìn mọi
chuyện đâm vào ngõ cụt? La Minh Tú như kiến bò trên chảo nóng. Qua đêm
nay, chỉ sợ cô ta chỉ còn cách trơ mắt nhìn Tô Trọng Tinh cưới Lâm Mị.
Không được, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể Phá Phủ Trầm Chu (đập nồi dìm thuyền) (*), được ăn cả ngã về không.

Cô ta bảo bọn người
hầu ra ngoài đứng chờ, chậm chạp cầm cái mũ trong tay Chu Tư, ậm à ậm ừ
nói: “Lúc hoàng hôn, em có nhìn thấy Bạch Đào dìu Lâm Mị đi từ phòng
thay quần áo ra, Lâm Mị nói muốn vào vườn dưa tản bộ, nhất thời lại ngại ánh nắng chiều, muốn tìm một cái mũ để che nắng. Không biết Bạch Đào
tìm đâu ra một cái mũ đưa cô ta, em thấy rất giống cái mũ này! Chuyện
này, tìm Bạch Đào hỏi một chút liền biết rõ.” Chỉ cần tìm Bạch Đào đến,

có Bạch Đào làm chứng, Lâm Mị trốn không thoát.

“Nếu nói là Lâm
Mị chờ trong nhà cỏ, cô ấy chẳng qua chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay
mềm, tuyệt đối không đủ sức lực đánh ngất hai bọn ta.” Tô Trọng Tinh nhớ lại tình huống khi ấy, “Kẻ đánh ngất ta, vóc người cao lớn, so với ta
còn cường tráng hơn, hẳn phải là đàn ông.”

“Nếu trong nhà cỏ
không chỉ có một mình Lâm Mị thì sao?” La Minh Tú cắm chặt móng tay vào
lòng bàn tay, giận Tô Trọng Tinh không đứng về phía mình, cô ta đau khổ
cay đắng thiết kế ra cái bẫy này, chỉ muốn để Lâm Mị tự động đề xuất từ
hôn, biểu ca được đấy, không hiểu cũng bỏ qua, còn lên tiếng nói đỡ cho
Lâm Mị?

“Theo cảm giác của tôi, kẻ đánh ngất tôi … có vẻ là Liễu
Vĩnh.” Chu Tư nhớ lại tình hình lúc đó, tuy không có chứng cớ, nhưng có
thể kết luận mơ hồ là Liễu Vĩnh đã đánh ngất hắn.

“Nhưng tại sao
Liễu Vĩnh phải làm thế?” Tô Trọng Tinh buột miệng nói ra, ngay sau đó
mặt biến sắc. Đúng vậy, Liễu Vĩnh và Lâm Mị ở trong phòng yêu đương vụng trộm, nghe thấy tiếng bước chân, liền trốn sau cửa, đánh ngất hắn và
Chu Tư, kéo bọn hắn lên giường, sau đó lại chuốc rượu có mị dược cho bọn hắn, khiến mọi chuyện rối tung lên. Sau đó, Liễu Vĩnh liền cùng Lâm Mị
thần không biết, quỷ không hay lẻn đi. Có tiểu nha đầu bắt gặp ra sảnh
chính bẩm báo, phu nhân Hầu gia và vài người đến bắt gian, kết quả thành bắt quả tang hắn và Chu Tư. Mà Liễu Vĩnh và Lâm Mị, thành công né tránh tai mắt của mọi người, an toàn quay về sảnh chính.

“Lẽ nào lại
như vậy!” Chu Tư cũng nghĩ đến khả năng này, hắn và Tô Trọng Tinh cùng
đưa mắt nhìn nhau, hai người bốn con mắt hừng hực lửa giận: Liễu Vĩnh,
ngươi chết chắc rồi.

Liễu Vĩnh cho là Tô Trọng Tinh và Chu Tư âm
mưu hãm hại hắn và Lâm Mị, thế nên đưa ra kết luận, cho dù Tô Trọng Tinh và Chu Tư có bị hắn cho ăn quả đắng, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm
ngọt, không dám tố cáo hắn. Vấn đề là ở chỗ Tô Trọng Tinh và Chu Tư tuy
có ý, nhưng vẫn chưa làm, bọn hắn chưa làm gì đã bị Liễu Vĩnh đổ oan,
còn bị bẽ mặt trước mắt hai bà mẹ. Thù này không báo không phải quân tử.

Sắc mặt Tô Trọng Tinh càng lúc càng tối sầm. Vị hôn thê và kẻ khác làm ra
chuyện bê bối cỡ này, bất kỳ thằng đàn ông nào cũng không thể chịu đựng
được. Lúc này, hắn quên hết ý đồ muốn Lâm Mị mất mặt rồi tự động từ hôn
lúc trước. Nghiến răng nói: “Một đôi cẩu nam nữ.”

Chu Tư vặn vẹo
hai tay, nghĩ về Lâm Mị, người cũng như tên, thật là kiều mỵ, khiến
người khác nhìn mà thèm chảy nước miếng! Tô Trọng Tinh có ý muốn từ hôn, Lâm Mị rơi vào tình huống đấy, nếu được mình giang tay giúp đỡ, tự

nhiên sẽ lấy thân báo đáp, thêm một mỹ nhân chung giường, thật là thú vị biết bao. Giờ thì hay rồi, chỉ lợi cho Liễu Vĩnh. Đáng giận hơn ở chỗ,
Liễu Vĩnh được mỹ nhân còn hãm hại bằng hữu. Người như thế, không thể
nhân nhượng, nhất định phải cho hắn hiểu rõ, bằng hữu … không thể hãm
hại một cách tùy tiện.

“Khi em đi cùng hai bác đến đây, cũng
không nhìn thấy bóng dáng Liễu Trạng nguyên và Lâm Mị.” La Minh Tú bóng
gió xa gần, hẳn là hai người đó vẫn chưa kịp quay về sảnh chính, chỉ cần nhanh chóng hành động, không chừng có thể tóm được hai người đó ở đâu
đấy. Dù không bắt được, dựa vào Bạch Đào làm nhân chứng, chứng minh Lâm
Mị từng đội cái mũ kia đến vườn dưa, vậy thì, Lâm Mị có nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng không rửa sạch tiếng nhơ.

Tô Trọng Tinh không chờ
La Minh Tú nói xong, đã nhảy dựng lên, giật đèn lồng từ tay người hầu,
phân công: “Minh Tú, em cùng người hầu đi về sảnh chính đi, anh tìm
quanh đây một phen sẽ về.” Vừa dứt lời hắn đã cầm đèn lồng lao ra khỏi
nhà cỏ. Liễu Vĩnh, ngươi dám đụng đến vị hôn thê của ta, ta sẽ cho ngươi biết tay!

Chu Tư cũng không cam tâm bị bỏ lại phía sau, đi theo Tô Trọng Tinh ra ngoài.

Trong vườn hoa, ánh sao xuyên qua tàng cây lá, chiếu lên vạt trường bào màu
trắng của người thanh niên đang tiến đến. Người thanh niên nở nụ cười
tao nhã, thanh âm thân thiết, ai gặp cũng thấy thiện cảm.

Nhìn
cốt cách cao quý của người thanh niên, Lâm Mị phán đoán, người này hẳn
là khách quý của Hầu phủ, bằng trực giác cá nhân, nàng biết người thanh
niên này không phải người xấu, sẽ không làm gì nàng. Nhưng giáp mặt
trong tình cảnh này, thật không biết giải thích thế nào. Nàng nhất thời
ngừng thở, cấp tốc nói: “Ta là vị hôn thê của Tô Trọng Tinh tên Lâm Mị,
khi đang tản bộ, bất ngờ bị rắn cắn, toàn thân tê liệt, không thể động
đậy, thỉnh cầu thiếu gia gọi một nha hoàn tới đây, dìu ta về sảnh
chính.”

Dưới ánh sao, một thiếu nữ dáng người yểu điệu dựa lưng
vào thân cây, tóc tai quần áo xộc xệch, giọng nói quyến rũ, sóng mắt
mênh mông, so vừa con hầu gái ngất ở kia, xinh đẹp hơn cả chục lần. Chu
Minh Dương mỉm cười, “Ah, nơi này trồng nhiều hoa cỏ cây cối, quả thật
từng có rắn xuất hiện. Nếu đã bị rắn cắn, không thể cử động bừa, để
tránh độc chạy vào tim. Việc khẩn cấp trước mắt, là hút độc ra. Nhưng
tôi không biết, tiểu thư bị rắn cắn vào chỗ nào? Nếu tiểu thư tự hút
được, nên hút ngay. Tôi sẽ gọi nha đầu và thỉnh đại phu đến đây.”


“Con rắn đó không phải rắn độc, là ta quá sợ hãi nên bủn rủn chân tay, không tự đi được.” Lâm Mị ưu sầu, phải làm thế nào thì người thanh niên này
mới chịu bỏ đi, gọi nha hoàn đến đây dìu mình, tình thế này về sảnh
chính sớm lúc nào tốt lúc ấy?

Chu Minh Dương thấy thiếu nữ dùng
tay áo che mặt, nửa ẩn nửa hiện càng thêm quyến rũ, sao có thể buông tha dễ dàng? Hắn tiến thêm hai bước, dịu dàng nói: “Dù sao cũng phải nhìn
xem cắn ở đâu, miệng vết thương thế nào đã, mới có thể xác định là con
rắn đó có độc không.”

Chịu áp lực cả buổi tối, Lâm Mị đã mệt mỏi
lắm rồi. Lúc này, khí tức đàn ông càng lúc càng gần, tuy nàng đã bịt
mũi, nhưng hai chân vẫn tự động mềm nhũn, dù có cố gắng thế nào, cũng
đứng không nổi.

Nếu như ngất xỉu, phải chăng vẫn đỡ mất mặt hơn
nhũn người? Lâm Mị cắn môi, khóc không ra nước mắt, nhận ra đến hàm cũng như mềm ra, không cắn môi được. Thôi, dứt khoát ngất xỉu đi cho rồi!
Ngất xỉu rồi không cần nói chuyện, đỡ phải giải thích. Hơn nữa, chuyện
phát sinh trong lúc ngất xỉu mặc nhiên là nàng không hay không biết.
Chuyện phát sinh trước lúc ngất xỉu cũng có thể nói là vì ngất xỉu nên
quên rồi. Tóm lại, muốn đến đâu thì đến!

Chu Minh Dương lại tiến
thêm một bước nữa, kết quả rất ngạc nhiên chứng kiến, thiếu nữ đang dựa
lưng vào thân cây hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, co thành một
khối, ngất xỉu một cách vô cùng hoa lệ.

“Ớ, nhát đến vậy sao? Ta
dọa ngất nàng sao?” Có những thời điểm, Chu Minh Dương rất chính nhân
quân tử, như lúc này đây, hắn cũng không muốn làm gì Lâm Mị. Nhân lúc
lắc đầu, hắn quyết định đi gọi hai nha hoàn đến dìu cô tiểu thư nhút
nhát bị mình dọa ngất.

Chu Minh Dương vừa đi, khí tức dần tiêu
tán, Lâm Mị mở to hai mắt, nhanh chóng đứng lên, chỉnh lại áo xống đầu
tóc một chút, sau đó nhấc váy, cẩn thận dè dặt đi về sảnh chính.

Chỉ cần thuận lợi trôi chảy trở về sảnh chính là được, những chuyện khác, từ từ nghĩ cách giải thích.

Nàng mới đi một đoạn ngắn, phía sau có ánh sáng đèn lồng di chuyển, có người đuổi theo, Tô Trọng Tinh quát lớn: “Lâm Mị, quả nhiên là ngươi! Liễu
Vĩnh đâu?”

“Đúng, Liễu Vĩnh đâu?” Chu Tư cũng lên tiếng.

Hai người đó vừa tới gần. Lâm Mị liền dừng bước, dựa lưng vào thân cây thở
nhẹ. Lại nghe thấy một tiếng thét chói tai cách đấy không xa, thanh âm
có chút quen thuộc. Không đợi nàng có phản ứng, một người nghiêng ngả
lảo đảo chạy sầm sập đến, hét lên: “Ta không muốn sống nữa, không muốn
sống nữa!”

“Bạch Đào!” Tô Trọng Tinh và Chu Tư quay người nhìn
lại, Bạch Đào quần áo xộc xệch, vừa la hét chói tai vừa chạy loạn khắp

nơi, không khỏi quát lên: “Làm cái gì đấy?”

“Liễu trạng nguyên,
Liễu trạng nguyên, hắn sàm sỡ ta, sau đó chạy mất!” Bạch Đào rất chắc
chắn, Liễu Vĩnh đã đánh ngất cô ta, đương nhiên Liễu Vĩnh đã làm tới. Cô ta phải nhanh chóng kêu gào lên, mới có thể bắt được Liễu Vĩnh chịu
trách nhiệm. Bất kể như thế nào, so với việc bị gả cho một gã sai vặt
vẫn tốt hơn nhiều.

“Ngươi nói Liễu Vĩnh? Có bằng chứng gì?” Chu
Tư rất kinh ngạc, con người Liễu Vĩnh như thế, căn bản sẽ không đi giở
trò với một hầu gái, thế này là thế nào?

Tuy bị đối phương bịt
mắt, không nhìn thấy gì. Nhưng Bạch Đào không phải đứa ngốc, đương nhiên sẽ tạo ra ký hiệu. Chỉ cần nói ra, chắc hẳn thiếu gia sẽ đòi công bằng
cho cô ta.

Bạch Đào ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Ta cắn rách môi hắn, ngoài ra, còn cắn cổ tay hắn. Hai vết thương đó, chính là chứng cớ.”

* * *

Phá phủ trầm chu (Chữ Phủ là chỉ nồi, còn chữ Chu là chỉ thuyền). Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và đục thủng thuyền.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”. Vào những năm
cuối triều nhà Tần, nước Tần xuất binh tấn công nước Triệu. Nước Triệu
bị thất bại bèn lui về cố thủ ở Cự Lộc (Tức phíia tây nam Bình Hương
tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bị quân Tần bao vây chặt. Bấy giờ, Sở Hoài
Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứứu viện nước Triệu.

Nhưng khi Tống
Nghĩa đưa quân đến An Dương thì dừng lại không đi nữa và nán lại ở đó
những 46 ngày. Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, ông nhiều lần yêu cầu
Tống Nghĩa đưa quân bắc tiến cùng quân Triệu hợp sức, trong đánh ra,
ngoài đánh vào thì quân Tần tất bị thất bại. Nhưng Tống Nghĩa lại muốn
chờ cho tới khi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh thì
ngư ông đắc lợi, nên ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ không ai được tùy ý hành động. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, mặc cho đám
quân lính chịu đói khát.

Hạng Vũ không thể nhịn được nữa, bèn bày mưu hạ sát Tống Nghĩa, các tướng sĩ liền bầu Hạng Vũ lên làm chủ tướng. Sau đó, Hạng Vũ lệnh cho hai vị tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang
giải cứu Cự Lộc trước. Sau khi đánh thắng vài trận nhỏ, Hạng Vũ liền ra
lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu viện nước Triệu.

Sau khi
quân đội đã qua sông, Hạng Vũ đã áp dụng một loạt hành động quả quyết,
đục thủng hết chiến thuyền, đập vỡ hết nồi nấu cơm, đốt hết doanh trại,
chỉ đem theo ba ngày lương khô, nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến
cùng, ngoài ra không còn lối thoát nào khác. Cho nên toàn quân sau khi
đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng vây chặt quân Tần, qua 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.

Hiện nay, người ta vẫn thường
dùng câu thành ngữ này để ví về lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, anh
dũng tiến lên, quyết một trận tử chiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận