Mệnh Sắc Thủ


"Ngươi nói cho ta biết, ngươi đã dùng ma pháp gì vậy?"Miêu Nhược Thanh dò hỏi."Nàng có thể đừng xưng hô lạnh lùng với ta như thế được không?" Lâm Vũ lập tức tranh thủ chiếm tiện nghi, hai mắt rưng rưng nhìn nàng."Được rồi...!chàng nói cho thiếp biết đi!"Miêu Nhược Thanh do dự một chút rồi nói.

Tuy vậy mặt nàng cũng đỏ bừng, để nàng xưng hô với một tiểu tử mười tuổi là chàng thiếp thực sự có chút ngượng mồm.Nhưng nghĩ lại trước đó cả hai cái gì cũng đã làm, lúc này cũng không cần giữ lễ vô nghĩa, điều nàng muốn còn quan trọng hơn."Cái này cũng không có gì cả.

Mũi tên này ta nhặt được ở một cổ mộ.

Nếu người bị bắn có duyên phu thê đối với mình, mũi tên này sẽ có tác dụng.

Nếu là ta hoặc nàng bắn vào người khác, sẽ không có biểu hiện như ta và nàng."Lâm Vũ rất "thành thật" đáp."Hai ta có duyên phu thê?"Miêu Nhược Thanh sửng sốt, nghi ngờ nhìn vào mắt Lâm Vũ, chỉ thấy một khoảng bình lặng, dường như không phải hắn nói dối.Trong lòng nàng có chút hỗn loạn.

Nàng có duyên phu thê với Lâm Vũ? Thật khó tin.

Vậy vì sao trước đó nàng lại được gả vào Tần gia? Nàng còn hơn Lâm Vũ tận mười tám tuổi."Vì sao chàng biết thiếp có duyên phu thê với chàng mà tìm đến?"Miêu Nhược Thanh nghi ngờ hỏi.

Nàng có chút nghi hoặc, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lâm Vũ, lời nói tràn đầy sơ hở như thế kia, chẳng kẽ hắn đang giả vờ bị mũi tên ảnh hưởng?Lâm Vũ thầm kêu khổ trong lòng.

Nữ nhân này thật thông minh và nguy hiểm.

Thật khó chơi.


Trong đầu cấp tốc suy chuyển, nói ra:"Khi ta có được mũi tên này, nó tự chỉ hướng cho ta tìm đến."Miêu Nhược Thanh nghe vậy nét nghi ngờ trên mặt giảm bớt một chút.

Trầm ngâm suy nghĩ.Mặc dù lời của Lâm Vũ tràn đầy hoang đường, nhưng thân là người trong cuộc Miêu Nhược Thanh sẽ suy nghĩ vô cùng nhiều.

Mũi tên lại cắm trên đầu Lâm Vũ nên nàng không nghĩ hắn nói dối.Do Miêu Nhược Thanh đứng gần hắn, hương thơm từ trên cơ thể nàng rất nhanh bay đến mũi, khiến Lâm Vũ ngửi thấy có chút say mê."Ọt ọt..."Bỗng nhiên một âm thanh kỳ lạ vang lên, Lâm Vũ nghe thấy trong lòng cảm thấy kích thích.

Âm thanh này phát ra từ phía dưới lồn nàng, hẳn là do dâm dịch bên trong quá nhiều."A...!chảy ra..."Miêu Nhược Thanh xấu hổ nhìn xuống phía dưới.

Cũng may ở đây chỉ có nàng và Lâm Vũ, nếu không thì sẽ xấu hổ chết.Chợt ánh mắt nàng bị thu hút bởi đũng quần cộm lên của Lâm Vũ, vẻ mặt liền lập tức đỏ bừng.

Cái tên này lại thế.Lâm Vũ không ngăn nổi nhục côn mình cương cứng dựng lên trong quần khi bị kích thích bởi âm thanh mê người phát ra từ âm hộ Miêu Nhược Thanh, hắn bày ra vẻ nhìn nàng đắm đuối, mở miệng trêu chọc:"Nàng giải huyệt cho ta đi, ta muốn làm tình với nàng quá!""Không được!"Miêu Nhược Thanh nghe vậy lắc đầu từ chối.

Lúc này nàng không bị mũi tên kia ảnh hưởng, nhất định sẽ không làm chuyện xấu hổ này."Vì sao? A, ta biết! Ta bị mũi tên này làm thay đổi thành một người khác, chỉ có ta yêu nàng, nhưng nàng không yêu ta..."Vẻ mặt Lâm Vũ ảm đạm nói, hai mắt rưng rưng:"Dù sao chúng ta cũng có duyên phu thê, nàng có định sẽ giết chết ta, hoặc không giải huyệt cho ta, để ta chết đói?"Nhìn bộ dạng si tình của hắn, Miêu Nhược Thanh có chút mềm lòng:"Huyệt đạo này hai canh giờ sau sẽ được giải khai, ngươi không cần lo lắng.""Nàng tha cho ta? Xem bộ dáng của nàng, nàng định đi đâu?""Thiếp sẽ trở về nhà phụ mẫu.""Nàng giải huyệt cho ta, để ta đi cùng nàng.

Ta muốn biết nơi nàng ở để sau này đến cầu thân."Lời này của Lâm Vũ là suy nghĩ chân thật của hắn."Phi, thiếp nói sẽ đồng ý thành thân với chàng khi nào.

Hai ta từ nay sẽ đường ai nấy đi.

Cấm chàng đi theo ta."Miêu Nhược Thanh gắt.


Nàng vừa nói vừa đưa tay giải huyệt cho hắn.Được giải huyệt, Lâm Vũ vui mừng, nhưng Miêu Nhược Thanh chợt nói:"Nếu chàng yêu thiếp, chàng hãy tự phế hạ thân của mình đi, sau này không được chạm vào nữ nhân nào nữa."Nàng như cười như không nhìn hắn."Không được, cái này không thể nói chơi như vậy." Lâm Vũ lập tức hoảng hốt từ chối.Nói đùa, ngày hôm nay hắn vừa hưởng thụ cảm giác sung sướng chịch nhau với nữ nhân không thể quên được, bây giờ nói hắn tự phế cặc mình, thà giết hắn còn hơn."Ngươi không bị mũi tên làm thay đổi thần trí!" Miêu Nhược Thanh sầm mặt lại.

Nghĩ tới từ nãy giờ bị Lâm Vũ đùa giỡn, nàng tức giận vô cùng.Miêu Nhược Thanh nhón chân sắp sửa di động thân hình thì Lâm Vũ giơ Định Thân Phù lên hét lớn:"Dừng lại!"Miêu Nhược Thanh quả nhiên dừng lại.

Ấn tượng tờ giấy vàng này nhanh như chớp khiến Tần Phong bất động còn khắc sâu trong tâm trí nàng.

Tốc độ tờ giấy này quá nhanh, nàng không thể không sợ hãi.Nàng thầm hối hận.

Vừa rồi bị chuyện của mũi tên lôi kéo sự chú ý mà quên hỏi về tờ giấy này.Nhưng nghĩ lại có hỏi cũng như không, tên Lâm Vũ này chắc chắn sẽ không nói thật.Lâm Vũ rút mũi tên ra khỏi đầu:"Chuyện duyên phu thê ta nói với nàng là giả.

Với lại mũi tên này chỉ có tác dụng một lần thôi."Hắn nhìn Miêu Nhược Thanh cười vô sỉ:"Ta có nên định thân khiến nàng bất động, sau đó thoải mái chơi nàng không? Giờ ta thực sự rất thèm khát nàng."Vẻ mặt Miêu Nhược Thanh lạnh băng:"Nếu vậy ta sẽ hận ngươi, sau khi khôi phục hành động được sẽ lập tức tự tử để bảo toàn danh tiết."Lâm Vũ nghe vậy giật mình, xem vẻ mặt kiên quyết của nàng, có thể sẽ làm như vậy lắm.

Hắn chán nản thở dài:"Ta chỉ nói vậy thôi, cũng không thực sự sẽ làm vậy.

Nàng cũng không cần giữ lễ như thế a, không phải cách đây không lâu chúng ta còn...""Ngừng lại đừng nói nữa!" Miêu Nhược Thanh lập tức chặn lời hắn nói.

Nội tâm nàng có chút bất ngờ, chợt cảm thấy Lâm Vũ tựa hồ không quá đáng ghét.

Nghe nàng muốn tự tử, hắn liền lập tức hoảng sợ thu tay lại ngay.Miêu Nhược Thanh quay đi: "Ta đi đây, ngươi đừng theo ta.


Ngươi cũng sẽ không ngăn ta lại chứ?"Để cho hắn theo nàng về nhà phụ mẫu, mang theo một tiểu tử mười tuổi cao đến bụng nàng về, có khi bị lầm là con của nàng không chừng.Lâm Vũ trầm mặc không nói.

Lúc này hắn thực sự không có vốn liếng gì để giữ nàng lại.Cứ thế, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn thân ảnh Miêu Nhược Thanh rời đi.Tâm trí của hắn mơ hồ chịu đả kích.Lúc này A Thanh bay ra khỏi túi thần, châm chọc:"Ngươi thật sự yêu nàng ta, hay không muốn nàng ta đi vì không có nơi để giải toả?"Lúc này, cặc Lâm Vũ vẫn đang dựng đứng trong quần."Ngươi nói sao cũng được.

Ta có điều muốn hỏi ngươi, túi thần này là gì vậy, vì sao ngươi lại ở trong túi thần này?"Lâm Vũ xạm mặt lại khoát tay hỏi."Túi thần này là một bảo vật, còn ta là khí linh của túi thần." A Thanh đáp."Khí linh? Chẳng lẽ là linh hồn?""Ngươi cũng có thể hiểu như vậy.

Ta ở trong túi này, một mực chờ đợi túi có tân chủ nhân.

Túi thần này không phải ai cầm lên cũng có thể làm chủ.

Phải là người hữu duyên thì mới có thể được túi thần thừa nhận.

Ngươi là người đó."Lâm Vũ có chút tò mò nhìn vào trong túi:"Ngoài những món đồ này, trong túi còn món thần vật nào nữa không?"Đối với sự thần kỳ của Mê Thạch Nón, Tình Yêu Cung, Định Thân Phù khiến hắn mở mang tầm mắt.

Thường thức của hắn như mở ra một cánh cửa mới.Hắn thò tay vào trong túi, chỉ cảm thấy bên trong là một khoảng không vô tận, không thể sờ thấy bất cứ thứ gì.

Đồng thời cảm nhận được trong hư minh, có thứ gì đó ngăn cản hắn chạm đến thứ sau nó."Không, ngươi phải tu luyện, tu vi càng cao, càng có thể khám phá sâu bên trong túi.""Tu luyện? Tu luyện như thế nào?""Điều này mà ngươi cũng không biết? Được rồi, Thiên Xuân Công là công pháp có thể giúp ngươi tu luyện đấy.

Đại khái chính là tu tiên.

Còn về thường thức giới tu tiên và tất cả những chuyện khác, trong trí nhớ của ta không chứa chút gì.

Ta luôn ngủ say, chỉ khi túi thần có được chủ nhân là ngươi, ta mới thức dậy, hướng dẫn ngươi sử dụng túi thần mà thôi.


Ngươi phải tự thân tu hành lấy!"Lâm Vũ lấy cuốn sách Thiên Xuân Công ra xem, phần giới thiệu có ghi đây là công pháp cấp bậc Hoá Tinh Kỳ."Hoá Tinh Kỳ là cái gì?" Lâm Vũ mờ mịt.A Thanh liền nói:"Cái này ta có thể giảng giải cho ngươi.

Giới tu hành chia làm các cảnh giới: Luyện Khí Cảnh, Ngưng Dịch Cảnh, Hoá Tinh Cảnh, Giả Đan Cảnh, Chân Đan Cảnh.

Ta chỉ biết mỗi thế thôi.

Các cảnh giới về sau ta cũng không rõ."Nội tâm Lâm Vũ kích động, trong lời của A Thanh, hắn có thể tu thành tiên.

Sau này còn có thể mở khoá các bảo bối thần kỳ khác.

Thật có chút mong chờ.Lâm Vũ cẩn thận xem xét nội dung Thiên Xuân Công.

Một lúc sau hắn gấp sách lại trầm ngâm suy nghĩ.Theo như Thiên Xuân Công giảng giải.

Trong thiên địa, các loại công pháp có năm thuộc tính cơ bản, là hoả, mộc, kim, thủy, thổ.

Thiên Xuân Công là công pháp thuộc tính mộc.Thiên Xuân Công có chín tầng.

Tu luyện Thiên Xuân Công giúp tốc độ tu hành tăng nhanh hơn công pháp bình thường, sinh lực dồi dào.Tu luyện ba tầng đầu, sẽ có thần thông hoá ra quang tráo màu xanh thuộc tính mộc bao xung quanh bảo vệ cơ thể.Tu luyện ba tầng sau, khí huyết cơ thể tăng cao ba thành, đồng thời có thể hoá ra một tấm mộc khiên phòng thủ.Tu luyện ba tầng cuối, luyện thành thần thông Hồi Xuân Đại Pháp, có thể thiêu đốt máu huyết để hồi phục pháp lực nhanh chóng.Đối với con đường tu tiên, Lâm Vũ vô cùng háo hức, có chút chờ mong.Không lâu sau đó, hắn rời khỏi khu rừng, đi đến thành Thương Nguyệt của quận Thiểm Châu gần nơi này, tìm một khách điếm nhỏ dừng chân nghỉ ngơi.

Trước tiên cần tìm chỗ trú chân rồi mới tính đến chuyện tu hành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận