Mệnh Sắc Thủ


Lâm Vũ bú lồn Miêu Nhược Thanh chán chê, lưỡi hắn tìm đến lỗ hoa cúc hồng hào của nàng, ngoáy ngoáy vào trong.

Một mùi vị hăng hắc tràn vào miệng, mùi vị này...!rất kích thích."Chỗ đấy bẩn lắm, không được...!ưm..." Miêu Nhược Thanh cảm giác được lỗ đít nhồn nhột, thẹn thùng cố đẩy đầu Lâm Vũ ra, nhưng nàng đẩy lấy lệ chứ không có bao nhiêu lực đạo.Lâm Vũ không dừng lại, lưỡi lại càng ngoáy sâu:"Chỗ đáng yêu này đối với ta là sạch sẽ nhất!""Ưm...!ưm..."Miêu Nhược Thanh không tiếp tục phản kháng, rên rỉ trầm thấp trong cổ họng như một con mèo nhỏ, lưng cong lại, lỗ hoa cúc và âm hộ nhíu nhíu lại mỗi khi lưỡi Lâm Vũ đẩy vào sâu bên trong....Tại một nơi vắng vẻ trong một khu rừng ngập đầy lá khô, dưới gốc một cây đại thụ, mặt đất bỗng nhiên chuyển động, một khối vuông đất bỗng mở ra một lối vào.Hai người Lâm Vũ và Miêu Nhược Thanh đi ra, sau đó đóng cửa mật đạo lại.Cách đây không lâu ở trong lối vào mật đạo dưới gầm giường trong Tần gia, Lâm Vũ luân phiên bú liếm đít lồn Miêu Nhược Thanh mãi không dừng, nếu không phải Miêu Nhược Thanh lo sợ có người phát hiện, liên tục cầu xin hắn thì hắn còn bú nàng không biết bao lâu mới dừng lại.Sau khi đóng lại cửa mật đạo như cũ, hai người chạy khỏi nơi ấy một đoạn khá xa mới dừng lại.Miêu Nhược Thanh nhìn Lâm Vũ, giọng nói có chút u sầu:"Hay thiếp không rút mũi tên này ra nữa, cả đời này ở bên chàng?"Lâm Vũ lắc đầu:"Nhưng chẳng lẽ cả đời này nàng đều gắn mũi tên này trên đầu? Thực sự quá bất tiện, với lại, chuyện gì tới cũng phải tới, bây giờ tháo mũi tên này ra là tốt nhất."Hai mắt Miêu Nhược Thanh nổi lên một tầng hơi nước, rưng rưng nước mắt:"Nếu thiếp rút mũi tên này ra, sẽ không còn yêu chàng nữa, thiếp sẽ không còn là thiếp bây giờ nữa."Nàng vừa nói, vừa cúi xuống ôm lấy Lâm Vũ vào lòng khóc lên ô ô.

Lâm Vũ chỉ cao bằng một nửa Miêu Nhược Thanh, nên lọt thỏm hẳn vào người nàng.Hắn vỗ về lưng Miêu Nhược Thanh, vuốt vuốt mải tóc đen mượt như dải hắc hà:"Rút mũi tên ra nàng mới là chính nàng, nàng không thể sống giả dối cả đời được, nếu chúng ta yêu nhau lúc nàng bình thường không phải tốt hơn sao?"Lâm Vũ dù mới mười tuổi, nhưng từ nhỏ đã là cô nhi, sống độc lập phiêu bạt nhiều nơi, tâm trí trải qua rèn luyện đã sớm trưởng thành.Ở trong cái tình cảnh này hắn không nhịn được trong lòng nổi lên một chút xót xa.

Đây là người con gái đầu tiên hắn quan hệ thân mật, nàng và hắn có cảm tình nhau, nhưng rất tiếc điều này lại là do Tình Yêu Cung mang đến.Cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật...Miêu Nhược Thanh nâng khăn tay lau lau nước mắt:"Chàng nói đúng, thiếp nghe chàng.


Bây giờ thiếp sẽ rút mũi tên này ra, nhưng chàng yên tâm, trái tim thiếp sẽ không thay đổi, chỉ yêu chàng mà thôi."Lâm Vũ không nói gì, gật đầu lặng lẽ nhìn nàng.Miêu Nhược Thanh tiến đến, hôn lên môi Lâm Vũ.

Đưa lưỡi vào trong miệng hắn.

Hai người hôn nhau say đắm một hồi lâu, mút nuốt ngọc dịch của đối phương.

Nụ hôn này tựa hồ kéo dài rất lâu, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn tràn đầy tình cảm, tựa như đây là nụ hôn cuối cùng vậy.Sau đó môi rồi môi, Miêu Nhược Thanh sờ lên mũi tên của Tình Yêu Cung gắn trên đầu, do dự một chút rồi rút ra.Lâm Vũ tim đập thình thịch, cẩn thận quan sát biểu hiện của nàng.Thần sắc của Miêu Nhược Thanh vẫn như thường, không có biểu lộ cảm xúc gì.Bất chợt trước mắt Lâm Vũ hoa lên, hắn cảm thấy một cơn đau khủng khiếp ở bụng, thân hình hắn bay ngược về sau, ầm ầm đập vào thân đại thụ gần đấy.Miêu Nhược Thanh thu cước lại, vẻ mặt đỏ bừng giận dữ:"Tiểu tử, ngươi thi triển ma pháp gì với ta?"Nghĩ đến vừa rồi trái tim bản thân vô cùng yêu tên tiểu tử mười tuổi này, còn giao hoan với hắn, bày ra vô số tư thế dâm đãng, nàng thẹn thùng đến nỗi hận không có một cái lỗ dưới đất mà chui vào."Ngươi dám làm ra những chuyện như vậy với bổn cô nương, chết đi!"Miêu Nhược Thanh tức giận, muốn tiến tới chuẩn bị tiếp tục động thủ cước thì Lâm Vũ vội la lên:"Chậm đã, người nào vừa rồi đã nói trái tim không thay đổi, chỉ yêu mình ta? Với lại, ta cũng không lừa dối nàng, đã nói hết sự thật cho nàng còn gì?""Yêu ngươi? Có chó mới yêu tiểu tử ngươi! Ngươi mới mười tuổi, còn ta đã hai mươi tám tuổi rồi!"Càng nghĩ về những lời đường mật của mình nói với hắn, Miêu Nhược Thanh càng xấu hổ không gì sánh được.Không ngờ có ngày nàng nói những lời đó với một đứa trẻ mười tuổi."Có chó mới yêu ta? Không biết vừa rồi người nào còn nằm ra cùng ta...""Không được nói nữa!"Lâm Vũ chưa nói hết, Miêu Nhược Thanh đã lập tức tiến tới đưa ngón tay trắng nõn điểm liên tiếp lên mấy huyệt đạo trên ngực hắn, khiến người hắn chợt bất động.Lâm Vũ hoảng hốt nhưng không loạn, vì hắn cảm thấy nàng không có sát ý, tạm thời hắn vẫn chưa chết."Ngươi nghĩ ta nên xử trí ngươi như thế nào?"Miêu Nhược Thanh nhìn hắn hừ lạnh, ánh mắt tràn đầy lửa giận."Nàng trói ta như vậy không tốt lắm, vừa rồi chúng ta còn thân mật với nhau a.

Nàng yên tâm, sau này vài năm nữa chắc chắn ta sẽ cầu thân cưới nàng."Lâm Vũ đáp."Ngươi muốn thành thân với ta?"Thần sắc Miêu Nhược Thanh hiện lên một tia khác thường, nhưng rất nhanh sau đó tức giận đến cười run rẩy.Nàng nhìn mũi tên của Tình Yêu Cung trong tay, ánh mắt loé lên một tia nguy hiểm:"Không biết vì sao lúc ngươi tiến vào phòng ta, ta lại không phát hiện được khí tức của ngươi.

Tựa hồ như ngươi có phép thuật bỗng nhiên xuất hiện vậy.

Cả mũi tên này cũng thế, thứ này không phải tẩm xuân dược, nếu không mũi tên bắn vào ta, xuân dược sẽ ngấm vào cơ thể.


Cho dù ta rút mũi tên ra, cũng không thể lập tức trở lại như bình thường như thế này!""Nói! Ngươi đã làm cách nào để được như vậy?"Miêu Nhược Thanh tò mò truy vấn.Trong lòng Lâm Vũ run lên.

Thầm nghĩ nữ nhân này thật thông minh.

Chỉ nhìn sơ đã lôi ra được trọng điểm đáng ngờ."Nói rồi nàng có thả ta ra không?" Lâm Vũ hỏi ngược lại nàng."Không nói cũng không sao, dường như bị mũi tên này bắn vào sẽ vô cùng yêu đối phương, nói gì đều ngoan ngoãn tuân theo..."Miêu Nhược Thanh cười lạnh.Lâm Vũ đổ mồ hôi lạnh, thầm hô không ổn, hắn chưa kịp nói gì thì Miêu Nhược Thanh đã lập tức cắm mũi tên vào đầu hắn."Xong..."Lâm Vũ nghĩ thầm.

Hắn cẩn thận cảm thụ cảm giác của bản thân.

Rất nhanh sau đó nghi hoặc, dường như không có gì thay đổi khác thường...Trong đầu hắn chợt vang lên âm thanh của A Thanh:"Mỗi mũi tên chỉ dùng một lần là hết tác dụng, ngươi không cần lo."Nghe vậy trong lòng Lâm Vũ nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt bên ngoài không biểu hiện vui mừng, ngược lại hắn cố tình nhìn Miêu Nhược Thanh say đắm."Ngươi có yêu ta không?"Miêu Nhược Thanh nhìn hắn dò hỏi."Có, ta lúc nào cũng rất yêu nàng, nàng thả ta ra đi!" Lâm Vũ đáp lại.Lời này của hắn tuy trong cảnh giả, nhưng ý thật."Không được, ta thích điểm huyệt khiến ngươi bất động như vậy, ngươi không giận ta chứ?"Miêu Nhược Thanh lắc đầu cười trả lời."Không, ta không giận nàng.


Dù nàng trói ta ở đây mười năm, trăm năm cũng được!"Lâm Vũ dối lòng trả lời, vào lúc này hắn cần phải diễn thật tốt.

Lùi một bước để tiến trăm bước vậy.Nghe Lâm Vũ trả lời vậy, Miêu Nhược Lan liền vui vẻ, nàng nghĩ hắn thực sự đã yêu nàng đến mất thần trí.

Ánh mắt nàng nhìn mũi tên vàng càng trịnh trọng hơn, mũi tên này thật lợi hại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận