Mệnh Sắc Thủ


Miêu Nhược Thanh sau khi kiểm trắc linh căn xong đứng ra một phía chờ đợi, giữ khoảng cách với đám người Lâm Vũ, Tần Phong, cũng không nói với bọn hắn một lời nào.Tần Phong thấy con vợ tiện nhân của hắn cũng có linh căn thì sắc mặt đen lại.

Sao hai kẻ dâm nam dâm nữ tiểu tử mười tuổi kia và vợ hắn đều có linh căn a? Ông trời đang muốn hắn tức chết?Cảm giác được Miêu Nhược Thanh giữ khoảng cách với mình, Lâm Vũ không biểu hiện gì.

Thậm chí còn đối với Tần Phong cười nhếch mép trêu chọc.Tần Phong thì quay mặt sang chỗ khác làm ngơ.

Tuy bề ngoài hắn không biểu hiện gì, nhưng thực chất đang đau khổ đè nén tức giận.Ninh Nghênh nhìn bầu không khí đao kiếm này thì thầm cảm thấy vui vẻ, quan hệ những người này thật thú vị a...Năm tu sĩ chủ trì nhìn thấy liên tiếp xuất hiện ba người có linh căn thì hơi chút bất ngờ.

Những lần trước phải qua nhiều người, trong một đám phàm nhân khó khăn lắm mới lòi ra một người có linh căn a.

Sao bây giờ lại liên tiếp xuất hiện ba người?Chẳng lẽ linh căn đã trở thành hàng chợ, ai cũng có thể sở hữu rồi?Nhưng không phải thế, sau năm canh giờ kiểm tra, đám người đông đảo phía sau đó cũng chỉ xuất hiện thêm một người có ngũ linh căn, là một thanh niên da mặt vàng.Thấy cảnh này năm tu sĩ chủ trì mới gật gật đầu, đây mới đúng là lẽ thường a.Sau cùng, người có linh căn có tất cả sáu người: Lâm Vũ tứ linh căn, Ninh Nghênh nhị linh căn, Miêu Nhược Thanh tam linh căn, thanh niên béo và thanh niên da vàng ngũ linh căn, Tần Phong tam linh căn.Năm tu sĩ nghiêng đầu thương thảo, có sáu người có linh căn, bọn hắn có năm môn phái, quả thực có chút khó phân chia.Sau cùng quyết định để đám người Lâm Vũ tự lựa chọn môn phái gia nhập, quyền quyết định tùy thuộc vào bọn hắn, như vậy sẽ không khiến năm môn phái nảy sinh mâu thuẫn.Và tất nhiên, Ninh Nghênh là người có nhị linh căn quý hiếm, người nào cũng muốn lôi kéo.

Nếu mang một đệ tử tư chất cao ngút trời này về, tông môn chắc chắn ban thưởng rất lớn."Nữ hài, ngươi tên là gì, có hứng thú gia nhập Minh Nguyệt Tông của ta hay không, ngươi có nhan sắc xinh đẹp, tư chất không tệ, rất phù hợp khí chất tiên tử a." Tiên tử Minh Nguyệt Tông dụ dỗ.Được một tiên tử khí chất cao quý mời gia nhập, Ninh Nghênh vui vẻ không gì sánh được, lập tức cười vui vẻ mở miệng đáp: "Tiểu nữ tên là Ninh Nghênh..."Chưa đợi nàng nói dứt lời, thanh niên Hoàng Vân Tông đã cắt ngang:"Hoàng Vân Tông của chúng ta đạo pháp vô vàn thiên hạ, nếu ngươi gia nhập, có thể muốn gì học nấy."Tiên tử Minh Nguyệt Tông lập tức dùng ánh mắt sắc bén lườm hắn một cái.

Tên chó này, bề ngoài trông hiền lành thân thiện nhưng thực chất xảo quyệt vô cùng.


Nếu hắn không lên tiếng ngắt lời đúng thời điểm nhạy cảm, lời sau của nữ hài này đã đồng ý gia nhập Minh Nguyệt Tông rồi a."Đạo pháp vô vàn không bằng nói là tạp nham đi, ngươi nên gia nhập Vạn Thú Sơn chúng ta, hàng ngày đạp rồng cưỡi phượng mới hoàn toàn bộc lộ được tư khí cùng tài năng của ngươi." Trung niên áo xanh nhếch miệng châm chọc."Rồng phượng? Ngươi xem ngươi cũng mới chỉ thuần phục được một con chim ghẻ, có tư cách gì ngồi đấy vẽ mộng rồng phượng cho người ta? Không có tiền đồ!" Thanh niên Hoàng Vân Tông không yếu thế, chỉ con chim xanh đang đậu trên nóc một đài các phía xa phản bác lại.Chim xanh: ".

.

."Các ngươi đang chửi nhau, cớ gì lại xúc phạm ta?"Ngươi...!Lục Vũ Điểu của ta chính là yêu thú đẳng cấp cao..."..."Khụ khụ, các vị, chúng ta cần giữ phong phạm, không nên làm trò cười cho các tiểu bối a!" Đạo sĩ già Chân Đạo Môn tằng hắng mấy cái lên tiếng.Thanh niên Hoàng Vân Tông và trung niên Vạn Thú Sơn đang mặt đỏ bừng cãi nhau phun nước bọt tứ tung, chỉ thiếu xắn tay áo động thủ.

Nghe đạo sĩ Chân Đạo Môn nhắc nhở, quay lại thì thấy đám người Ninh Nghênh đang chăm chú nhìn các "tiên sư" cãi nhau.

Cũng không còn hứng thú khẩu chiến, đồng loạt phẩy tay áo hừ lạnh quay đi hướng khác không thèm nhìn mặt đối phương."Cô nương, cô nương có muốn gia nhập Chân Đạo Môn chúng ta? Chân giáo ta là nơi thanh tu liêm bạch, không có sự ồn ào của thế tục, dễ dàng có được yên tĩnh tu luyện.

Chân Đạo Môn phân làm hai giáo nhánh, một cho nam, một cho nữ..." Đạo sĩ già giới thiệu...Mọi người: ".

.

."Bọn hắn thái dương nổi gân mất mặt tranh giành với nhau, cuối cùng là làm nền cho Chân Đạo Môn a.


Đạo sĩ thối! Thật biết cách chớp cơ hội.Ninh Nghênh lúc này cũng vô cùng bất ngờ, nàng chỉ mong may mắn được bái nhập một tiên môn mà thôi, không ngờ chính mình lại bị các tiên môn tranh giành, muốn vào môn phái nào cũng được.Nàng không khỏi ném cho Lâm Vũ ánh mắt cảm kích, may mắn nàng gặp hắn.

Nếu không lúc này có lẽ vẫn đang vùi mình chán nản trong khuê phòng ảm đạm.Cứ nhìn Tần Khang chồng của nàng là biết...!không, là chồng cũ.

Hôm nay hắn đến khảo trắc linh căn mà chỉ đi một mình, các thê thiếp không được hắn cùng mang theo để thử tiên duyên.

Thật ích kỷ, xem thường nữ nhân a.

Đoán chừng lúc này các nàng vẫn đang đau đầu đấu đá để tranh sủng đi.

May mà mình dứt ra sớm.Giữa lúc bầu không khí tràn đầy tia lửa cùng băng tuyết, một giọng nói thanh lãnh lạnh lẽo vang lên:"Tiểu tử, muốn gia nhập Thiên Quỷ Môn không?"Mọi người đồng loạt nhìn lại thì bất ngờ.

Người nói là tiên tử mặt xám trắng Thiên Quỷ Môn.


Mà tiểu tử trong miệng nàng chính là người nàng đang nhìn hỏi, Lâm Vũ."Đệ tử nguyện gia nhập Thiên Quỷ Môn, dốc sức vì tông môn!"Lâm Vũ mừng rỡ vội bái tạ đồng ý.

Hắn cứ tưởng sau Ninh Nghênh, đến lượt hai người tam linh căn là Miêu Nhược Thanh và Tần Phong được lựa chọn, còn lâu mới đến lượt hắn.

Không ngờ chính hắn lại là người thứ hai được mời gọi.Tuy không hiểu lý do trong đó, nhưng hắn không có lý do để không đồng ý."Tốt!"Tiên tử Thiên Quỷ Môn nghe vậy gật đầu nói một chữ tốt, rồi lại mang vẻ mặt lạnh lùng không nói gì nữa."Nhạc cô nương tại sao lại..." Đạo sĩ Chân Đạo Môn không nhịn được nghi hoặc.Không chỉ riêng hắn, tất cả mọi người thấy tiên tử họ Nhạc chủ yếu lựa chọn một người có tư chất tứ linh căn thì đều mang vẻ mặt không ngờ tới.

Phía trước còn hai người tứ linh căn a."Người này nhỏ tuổi nhất, thể chất và tư chất có chút đặc thù phù hợp với công pháp Thiên Quỷ Môn bọn ta.

Nếu bồi dưỡng từ nhỏ sau khi trưởng thành sẽ có thực lực không tầm thường.

Các ngươi tiếp tục đi, việc của tại hạ ở đây đã hết, cáo từ."Nhạc tiên tử lạnh lùng đáp lại, sau đó nhanh chóng bấm pháp quyết, dưới chân hiện ra một đám mây xám.

Nàng vung lên một trảo, thân hình Lâm Vũ liền bị một cỗ lực lượng vô hình hút tới đứng cạnh nàng.

Sau đó cả hai cùng bay vút đi.Lâm Vũ không kịp phản ứng gì, trong lúc vội vã chỉ có thể ném cho Ninh Nghênh và Miêu Nhược Thanh ánh mắt cáo từ.

Ninh Nghênh khẽ mỉm cười đáp lại, còn vẻ mặt Miêu Nhược Thanh vẫn vô cùng lạnh lẽo, chỉ là lông mày hơi động một chút.Năm tu sĩ đối với phong cách hành sự nhanh chóng của Nhạc tiên tử cũng không có gì bất ngờ.


Nàng xưa nay lạnh lùng, hành động không theo phép tắc.

Còn về phần tiểu tử nhỏ tuổi tứ linh căn kia, Thiên Quỷ Môn là tông môn chuyên khu quỷ, nếu hắn có tư chất đặc biệt gì thì cũng chỉ phù hợp Thiên Quỷ Môn mà thôi, với tứ linh căn thấp kém, không đáng để bọn hắn ra mặt đuổi theo giành lại.

Dù gì bọn hắn một người đã chọn, một người đồng ý rồi.Chính vì vậy, bốn người còn lại tiếp tục việc tranh giành đệ tử, phải mất một khoảng thời gian rất lâu sau mới có thể thống nhất....Lâm Vũ tuy đã từng dùng Chong Chóng Trúc bay lên bầu trời, nhưng lần đầu cưỡi mây lại là một cảm giác khác hẳn.

Hắn chưa thích ứng được, Nhạc tiên tử lại bay rất nhanh, khiến hắn vì bất ngờ mà lảo đảo nghiêng trái nghiêng phải, không cẩn thận mà té dựa người vào Nhạc tiên tử.Bản thân hắn cao đến mông nàng, vì vậy trong lúc sơ ý, hai tay vô thức bám lấy cái gì đó để làm điểm tựa, nên đã vô tình nắm lấy cặp mông của nàng."Vãn bối sơ ý, xin tiền bối thứ lỗi!" Hắn lập tức buông ra khẩn khoản xin lỗi.

Bề ngoài trông có vẻ hối hận, nhưng nội tâm không nhịn được thầm khen, mông nàng thật mềm và co dãn.Nhạc tiên tử trông Lâm Vũ chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi, nên không có tức giận.

Chỉ hơi nhíu mày một cái, tay khẽ phất, một đạo linh lực vô hình liền bao lấy thân thể Lâm Vũ để hắn có thể đứng vững:"Ngươi cứ gọi ta là Nhạc sư cô!""Đúng, Nhạc sư cô!" Lâm Vũ ngoan ngoãn gật đầu."Tu vi của ngươi đã là Luyện Khí Trung Kỳ? Trước đây ngươi từng tu luyện từ khi nào? Phụ mẫu ngươi đâu? Ai dạy ngươi tu luyện?"Nhạc tiên tử hỏi liền một loạt vấn đề.Lâm Vũ hô hấp, do đứng sát gần nên cảm thấy từ thân thể nàng toả ra một mùi hương thanh nhã mê người.

Hắn vừa tận hưởng vừa đáp:"Vãn bối là cô nhi.

Ba năm trước đây từng có cơ duyên nhặt được một môn công pháp vô danh, tự tu luyện cho đến bây giờ.""Ba năm...!tăng một cảnh giới..." Nhạc tiên tử lẩm bẩm.

Nàng cảm thấy điều này cũng vô cùng bình thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận