Mệnh Sắc Thủ


Lâm Vũ xếp hàng đứng sau Ninh Nghênh.

Trong lúc vô ý liếc mắt lên phía trên, trên mặt hắn liền hiện vẻ đặc sắc.Xếp hàng phía trên cách hắn chín người, là thanh niên Tần Phong bất hạnh bị hắn cho một Định Thân Phù đứng bất động, phải giương mắt nhìn hắn địt Miêu Nhược Thanh một trận tơi bời lần trước.Thật có duyên!"A..." Ninh Nghênh chợt thốt lên, ngữ khí kinh ngạc."Làm sao?" Lâm Vũ hỏi."Lão công Tần Khang của ta ở phía kia." Ninh Nghênh chỉ tay về phía trước.Lâm Vũ nhìn theo hướng nàng chỉ, chính là thanh niên đứng phía trước Tần Phong, cả hai có khuôn mặt hao hao giống nhau, đang cúi đầu thấp giọng nghị luận gì đó."Thanh niên đứng sau hắn là ai vậy?" Lâm Vũ lập tức hỏi."Đó là Tần Phong, hai người bọn hắn là thân huynh đệ.

Hừ, đều háo sắc ham đánh bạc, đê tiện hèn mọn như nhau." Vẻ mặt Ninh Nghênh chán ghét nói.Trên mặt Lâm Vũ hiện lên một tia đặc sắc.

Hai người này là huynh đệ ruột thịt, vợ bọn hắn đều bị Lâm Vũ địt ầm ầm, quả thực nói không có duyên là nói dối."Ngươi có tin vào duyên số không?"Lâm Vũ cười nhếch môi hỏi Ninh Nghênh."Duyên số? Tại sao ngươi bỗng hỏi như vậy?"Ninh Nghênh không hiểu ngớ người ra."Bởi vì vợ Tần Phong, Miêu Nhược Thanh cũng đã bị ta..." Lâm Vũ cười hắc hắc."A..." Ninh Nghênh trợn mắt há mồm.

Tiểu tử này cũng đã từng đè vị tỷ tỷ kia ra?Nàng không khỏi quan sát kỹ Lâm Vũ thêm vài lần.

Tiểu tử này thật có bản lĩnh, không ngờ hắn đã chơi hai con dâu của Tần gia.

Đúng là có duyên số thật.


Hắn mới mười tuổi a.Cũng không biết hắn làm sao đưa tỷ tỷ kia lên giường.

Theo nàng biết, tỷ tỷ kia cũng không...!phóng khoáng như nàng đi."Nàng ta tự nguyện như ta...!hay là ngươi cưỡng hiếp?" Ninh Nghênh không nhịn được liền hỏi.Lâm Vũ giơ hai tay ra vẻ bất đắc dĩ: "Đương nhiên là nàng ta tự tuyện.

Nhưng nàng ta cũng giống ngươi, chán ghét Tần gia, sau đó bỏ về nhà cha mẹ đẻ rồi."Hắn nói vậy cũng không sai.

Ban đầu không tự nguyện, nhưng sau khi bị Tình Yêu Cung bắn trúng, Miêu Nhược Thanh liền tự nguyện quỳ xuống dạng háng ra..."Nàng ta tự nguyện?" Ninh Nghênh vẻ không thể tin.

Không ngờ Miêu Nhược Thanh ngày thường đoan trang thục nữ cũng giống nàng chơi nam nhân bên ngoài cho phu quân đội nón xanh.Lúc này phía trên bình đài, người đầu tiên tiến lên kiểm trắc là một thanh niên dung mạo tuấn tú, tướng mạo đường hoàng, bộ dáng thư sinh cầm một chiếc quạt phe phẩy.Thành chủ tự mình chủ trì quá trình kiểm trắc, đây là việc các tiên sư giao cho, hắn không thể yên tâm giao cho thuộc hạ thực hiện.

Lỡ may xảy ra sơ suất gì, hắn chính là người gánh tội."Người kiểm trắc cần đi qua cánh cửa này, nếu không đi qua được thì không có linh căn.

Còn nếu có thể đi qua thì ngược lại, đồng thời trên đạo hoa văn này sẽ sáng lên, tùy theo màu sắc và số lượng màu sắc mà biểu thị tư chất linh căn."Thành chủ chỉ vào cánh cửa bạc to lớn được dựng giữa bình đài, cùng hoa văn phức tạp tại chính giữa phía trên đỉnh cánh cửa.Thanh niên tuấn tú quay xuống nở một nụ cười tự cho là đẹp trai với toàn trường, sau đó tự tin vừa phe phẩy chiếc quạt vừa chậm rãi đi tới ngân môn."Phụp!"Khi hắn muốn bước qua, chạm tay lên màn sáng lung linh màu trắng giữa cánh cửa, liền bị màn sáng co lại một chút rồi đẩy ra.Thanh niên tuấn tú thấy vậy sững sờ, muốn tiếp tục bước qua thì thành chủ bên cạnh lên tiếng:"Lui lại, ngươi không có linh căn, người tiếp theo!"Thanh niên tuấn tú ảo não thất vọng bước xuống bình đài, vừa rồi hắn đã cố ý bày bộ dáng tiêu sái để các tiên sư để mắt, cố ý bày ra phương thức ra sân đẹp mắt nhất, cuối cùng kết cục thảm hại.Lúc này một thiếu niên béo mập núc ních, khuôn mặt đầy mụn tàn nhan hớn hở vẻ ngô nghê bước tới phía ngân môn.

Thấy vậy thanh niên tuấn tú cười lạnh, xem tên này bộ dáng ngu như vậy, cũng sẽ phải đi xuống mà thôi.Nhưng phải làm hắn thất vọng là, thiếu niên béo bước qua bên kia cánh cửa mà không bị màn sáng ngăn trở chút nào.


Đồng thời đạo hoa văn phía trên cánh cửa sáng lên năm màu trắng, vàng, lục, đỏ, lam xen kẽ."Có linh căn, ngươi đứng sang một bên chờ đợi." Thành chủ thấy cảnh này mặt loé lên vẻ ghen tỵ.

Mười năm trước nhi tử hắn cũng đã đến kiểm trắc mà không có.

Con mẹ nó sao đám ngu dân bần tiện này lại nhiều người sở hữu linh căn như vậy."A, ta có linh căn ta có linh căn." Thiếu niên béo mập vui vẻ nhảy cẫng lên, đứng sang một bên chờ đợi hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.Thanh niên tuấn tú phẫn uất nhịn không được lớn tiếng: "Sao ta tuấn tú đẹp trai, cầm kỳ thi hoạ mỗi thứ tinh thông...!một chút mà không có linh căn.

Sao tên béo chết tiệt này lại có?"Thành chủ nhàn nhạt đáp: "Có linh căn hay không không liên quan tới việc đẹp trai."Mọi người đương trường nghe vậy liền ồ lên cười lớn, thanh niên tuấn tú xấu hổ đỏ mặt không chịu được vội phẩy tay áo bỏ về.

Không còn chút bộ dáng nho nhã tiêu sái.Thời điểm thiếu niên kia bước qua ngân môn, Lâm Vũ quan sát tỉ mỉ thấy mặt năm vị tu sĩ đang ngồi trên hàng ghế chủ toạ kia không nhếch mày một cái.

Xem ra tư chất ngũ linh căn hạ đẳng của thiếu niên béo không hợp pháp nhãn người nào.Không biết với tư chất tứ linh căn của hắn sẽ ra sao...Rất nhanh sau đó đến lượt Tần Phong và Tần Khang.Tần Phong vậy mà có tư chất tam linh căn thuộc tính kim thổ hoả.

Còn Tần Khang thì không.Lâm Vũ có chút bất ngờ.


Xem ra một chút nữa lựa chọn bái nhập tiên môn, hắn cần tránh tông môn Tần Phong lựa chọn ra.

Nếu không với mối thù địt vợ, Tần Phong nhất định sẽ tìm mọi cách hãm hại hắn.

Đây là tử thù a.Lần lượt mọi người tiến lên kiểm trắc, cho đến khi đến lượt Lâm Vũ và Ninh Nghênh, vẫn chưa xuất hiện thêm người nào có linh căn.Nhìn thấy hai người xuất hiện, Tần Phong và Tần Khang vừa sửng sốt vừa bất ngờ."Ngươi..." Tần Phong căm tức nhìn chằm chằm Lâm Vũ, thái dương nổi lên gân xanh vì tức giận.

Nhớ lại hình ảnh tên nhóc mười tuổi này địt vợ hắn trước mặt hắn, một cảm giác nhục nhã xen lẫn xúc cảm kỳ lạ liền xông lên não và hạ thân."Ca ca, ta với ngươi có quen nhau à?" Lâm Vũ chớp chớp đôi mắt "ngây thơ" hỏi."Không có gì, ta nhận nhầm người!" Tần Phong cắn răng khoát tay.

Giữa lúc này làm ầm lên lộ ra thì bể chuyện.

Mọi người toàn thành sẽ biết hắn bị một đứa trẻ mười tuổi cho đội nón xanh, thật nhục nhã.Lâm Vũ cười hắc hắc, không thèm để ý bộ dáng giận đến phát run lên của Tần Phong."Tiện nhân, ngươi..." Tần Khang nhìn thấy Ninh Nghênh, run run tức giận chỉ tay vào mặt nàng.Nữ nhân này bỏ nhà đi, còn để lại thư từ biệt ly dị, ngoài ra còn sỉ nhục hắn, chửi bới tổ tông Tần gia một tràng...Ninh Nghênh không liếc mắt một cái, không thèm để ý đến hắn mà đi tới ngân môn.Nàng đi qua dễ dàng, hoa văn sáng lên hai màu vàng lam."Nhị linh căn thuộc tính thổ thủy!"Nhìn thấy cảnh này, năm tu sĩ lười biếng ngồi ở vị trí chủ toạ lập tức nhổm người dậy."Không ngờ lần này lại xuất hiện một hạt giống tốt như vậy.

Chỉ tiếc không phải thiên linh căn." Đạo sĩ Chân Đạo Môn cảm thán."Hừ, đạo sĩ thối ngươi nghĩ thiên linh căn là hàng chợ, có thể xuất hiện là xuất hiện à?" Tiên tử Thiên Quỷ Môn không khách khí nói."Bộ dáng nữ nhân này xuất vân phiêu vũ, có vẻ rất phù hợp với Hoàng Vân Tông bọn ta." Thanh niên Hoàng Vân Tông bắt đầu mở lời chọn hàng."Khụ khụ, ta nghĩ vẫn nên dựa theo ước định của ban đầu, quyền quyết định lựa chọn tông môn nào là của nữ nhân này a!" Thấy bắt đầu có dấu hiệu nổi lên phong ba tranh chấp, trung niên Vạn Thú Sơn ho nhẹ nhắc nhở."Ta tất nhiên là biết." Thanh niên Hoàng Vân Tông mỉm cười ngượng ngùng."Tại thành trì này xuất hiện một hạt giống tốt, không biết các nơi khác như thế nào..." Tiên tử Minh Nguyệt Tông lên tiếng.

Nàng càng nhìn Ninh Nghênh càng thuận mắt, tiểu nữ này rất xinh, gia nhập Minh Nguyệt Tông rất phù hợp...Các tông môn vào thời điểm tuyển đồ, sẽ phân phó đệ tử đến tuyển ở nhiều địa điểm khác nhau.Bọn họ mang về đệ tử tư chất càng tốt, càng được khen thưởng nhiều."Tư chất thiên linh căn và nhị linh căn tuy hiếm, nhưng không phải sẽ không xuất hiện...""Lời này của ngươi có phần hơi gượng gạo, nhị linh căn còn có thể có, nhưng thiên linh căn sẽ khó mà xuất thế."...Tần Khang dưới sân ngước lên bình đài trợn mắt nhìn cô vợ bị hắn ghẻ lạnh ruồng bỏ đối xử độc ác nhiều năm đứng sang một bên chờ đợi, lòng vô cùng ghen tỵ.Tiện nhân này vậy mà có linh căn? Sao không phải bậc đại trượng phu Tần Khang ta? Ông trời thật bất công.Lúc này Lâm Vũ cũng đã bước qua ngân môn dễ dàng.


Hoa văn hiện bốn màu trắng vàng đỏ lục.Tứ linh căn thiếu thủy.Tần Phong nhìn Lâm Vũ bước tới đứng cạnh Ninh Nghênh thì thầm nghiến răng, thầm thề sẽ có ngày băm nát tiểu tử này.Hắn định bụng sẽ đợi Lâm Vũ chọn tông môn nào, hắn sẽ chọn tông môn đó để dễ bề ám hại.Nhưng mỗi khi đối mặt tiểu tử mười tuổi này, Tần Phong không nhịn được mà có cảm giác nhục nhã, xen lẫn một chút...!kích thích?Tần Phong không khỏi thầm phỉ nhổ chính mình.

Thật máu chó, chính mình bị làm sao vậy, nghĩ tới cảnh côn thịt to lớn của tiểu tử kia đút vào hạ thân thê tử mà thấy kích thích?Lúc này Lâm Vũ liếc mắt nhìn tới người bước lên bình đài tiếp theo mà ngạc nhiên vô cùng, Miêu Nhược Thanh, nàng vậy mà cũng tới?Trong lòng hắn liền âm thầm cầu nguyện cho nàng có linh căn.

Đồng thời hướng về nàng mỉm cười thân thiện.Tần Phong cũng phát hiện ra vợ của mình, lại thấy Lâm Vũ mỉm cười với vợ mình thì đỉnh đầu muốn bốc khói.

A...!thật muốn điên...!Giận đến phát điên a...!a...Nhưng giờ hắn phải cố nhịn xuống, nếu làm náo loạn ầm lên, toàn trường sẽ biết hắn bị vợ cho đội nón xanh, gian dâm với một tiểu tử mười tuổi.

Đến lúc đó không có chỗ dấu mặt mất.Hắn liền hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, có điều hai chân vẫn run lên vì giận."Ngươi còn mặt mũi nào mà tới đây sao?" Tần Phong gằn giọng nhìn Miêu Nhược Thanh.Miêu Nhược Thanh không đáp lại nụ cười của Lâm Vũ, quay đầu không thèm để ý, thấy Tần Phong chất vấn mình thì lạnh lùng: "Trước đây ta vốn bị cưỡng ép gả cho ngươi.

Ta và ngươi vốn không liên quan gì đến nhau cả.

Ngươi đã từng đối xử rất độc ác tệ bạc đối với ta, như vậy chúng ta không ai nợ ai cả.

Từ giờ ngươi đừng dây dưa với ta nữa!"Nói xong, nàng không để ý vẻ mặt muốn phun lửa của Tần Phong mà bước đến ngân môn.Qua cửa.Tam linh mạch thủy mộc hoả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận