Sau khi bỏ ra hai mươi lượng bạc thuê một phòng khách điếm ở một đêm, Lâm Vũ nhìn cái túi trống rỗng của mình mà thở dài, hắn thật sự nghèo thấy lá khô.Lâm Vũ lên trên giường ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, hắn đã có kế hoạch kiếm tiền nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp.Theo Thiên Xuân Công ghi chép, mỗi một tầng công pháp ứng với một tiểu cảnh giới.
Ba tầng công pháp ứng với một đại cảnh giới.Mỗi đại cảnh giới gồm ba tiểu cảnh: sơ, trung, hậu kỳ.Tầng đầu tiên của Thiên Xuân Công là hướng dẫn dẫn khí nhập thể, mở ra linh hải trong đan điền để tích trữ pháp lực.Hắn dựa theo pháp quyết trong Thiên Xuân Công, bày ra tư thế nhập định.
Tay bắt quyết, trước tiên phải cảm nhận được linh khí trong thiên địa rồi mới tính đến việc thu nạp nó.Cảm nhận được trong không khí chợt xuất hiện một cỗ khí thanh lương, Lâm Vũ vui mừng, biết bản thân đã đi được một bước đầu tiên.
Hắn hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó từ từ hấp thụ những cỗ khí thanh lương đó vào cơ thể.Nguyên lực các nơi trong cơ thể vốn dĩ yên lặng trì trệ bỗng nhiên điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch, từng vòng từng vòng, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt.Mặc dù trong công pháp có ghi rõ, hắn đã sớm đoán trước được điều này, nhưng Lâm Vũ vẫn cảm thấy thân thể nóng hầm hập, đồng thời kinh mạch trong cơ thể để mặc thiên địa nguyên khí xông bừa, càng truyền đến từng trận đau nhức kịch liệt, toàn thân tê liệt, dường như đang bị vô số tiểu đao sắc bén liên tục đâm chọc, hơn nữa lần sau so với lần trước càng thêm mãnh liệt, lần sau so với lần trước càng thêm cuồng bạo."A...!hừ..."Lâm Vũ rên lên những tiếng đau đớn trầm thấp trong cổ họng.
Nhưng hắn vốn đã tự sống độc lập sinh tồn trong cái thế giới nguy hiểm này từ nhỏ, lại là phường tặc thủ, nên ý chí kiên nghị không khác gì người trưởng thành, cắn răng cố chịu đựng tiếp tục vận chuyển pháp lực tu luyện.Nửa canh giờ trôi qua, pháp lực đã tiến vào đan điền Lâm Vũ với số lượng nhất định không thể dung nạp thêm.
Vào lúc này, cơn đau đớn trong cơ thể hắn dần càng dâng cao, dâng cao, tựa hồ đạt đến đỉnh điểm.
Kinh mạch toàn thân đau đớn như bị một lực đạo vô hình nào đó mạnh mẽ xé toạc ra.
Cơ thể như muốn bạo liệt nổ tung."Hừ, con mẹ nó..." Lâm Vũ tức giận mắng lên, thực sự lúc này hắn đã đạt tới giới hạn."Ngươi ổn sao?" A Thanh lo lắng hỏi.
Nhưng âm thanh nhỏ thấp, vì sợ quấy nhiễu quá trình khai linh khiến hắn tâm loạn, dẫn đến thất bại."Không...!sao..." Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi đáp lại, nhưng lời cuối vừa dứt, hắn liền "khục" một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn rồi đổ người xuống bất tỉnh....Không biết qua bao lâu, Lâm Vũ tỉnh lại.
Cảm giác đau đớn khi tu luyện không còn, chỉ còn lại cảm giác dễ chịu toàn thân.Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vậy mà đã tối rồi sao? Mình đã bất tỉnh bao lâu vậy."Chúc mừng ngươi đã chính thức bước lên con đường tu tiên!" Một âm thanh êm tai vang lên.Lâm Vũ nhìn lại phía đầu giường, thấy A Thanh đang ngồi trên gối vui vẻ chống cằm nhìn hắn."Ta tưởng ngươi đã chết rồi, lại phải đợi một thời gian để túi thần tìm chủ nhân mới.
Không ngờ ngươi lại thành công.
Tựa hồ tư chất ngươi hơi thấp nha.
Chỉ là khai linh đã chật vật như vậy."Lâm Vũ xạm mặt lại:"Ngươi có thể nói lời dễ nghe một chút được hay không? Cho dù tư chất thấp, nhưng tâm trí mới là điều cốt yếu quyết định tất cả."A Thanh cười hì hì:"Được rồi, ta xin lỗi, dù sao khai linh thành công là tốt rồi.
Thiên Xuân Công là công pháp dễ tu luyện, dù ngươi có tư chất thấp thì cũng được bù lại một chút.""Vậy à?" Lâm Vũ vui mừng.
Hắn cẩn thận xem xét tình hình cơ thể.Sau khi chính thức trở thành tu sĩ, hắn phát hiện bản thân có thể đưa thần thức quét ra bên ngoài trong khoảng cách mười trượng.
Trong đan điền, có một luồng thanh khí đang chậm rãi vận chuyển, đây hẳn là pháp lực đi."Ngươi đã trở thành tu sĩ, tu vi đã là Luyện Khí Sơ Kỳ, ngươi có thể khám phá ra bảo bối tiếp theo của túi thần rồi.
Ngươi có thể lấy, thu đồ vật bên trong bằng ý niệm.
Muốn lấy thứ gì chỉ cần nghĩ đến thứ ngươi muốn lấy.
Đồng thời do ngươi là chủ nhân của túi, nên ngươi có thể biết được mọi thông tin của bảo bối thông qua ý niệm."A Thanh nhắc nhở.Nghe vậy, Lâm Vũ đưa tay vào trong túi thần lục lọi.
Tuy bên ngoài cái túi này nhìn nhỏ bé, nhưng không gian bên trong vô cùng rộng lớn.
Hắn cảm thấy hắn đã có thể chạm vào nơi sâu hơn trong túi.Lông mày Lâm Vũ nhíu một cái, lấy ra từ túi một cái đồ vật làm bằng trúc màu xanh, một cái cán dài, bên trên là hai cánh trúc ghép lại như chong chóng.Trong đầu Lâm Vũ hiện ra thông tin, bảo bối này gọi là Chong Chóng Trúc, có thể giúp người dùng bay lên.
Thời gian sử dụng, tốc độ bay tùy thuộc vào pháp lực, tu vi của người sử dụng.Nhìn Chong Chóng Trúc, Lâm Vũ vui mừng, có cái này hắn có thể bay, không như những lần trước mỗi lần lén lút trộm cướp đều phải chạy bộ.Có cái này thì kế hoạch kiếm tiền của hắn càng thêm thuận lợi.Hắn lấy ra Mê Thạch Nón đội lên đầu, A Thanh thấy vậy nghi hoặc:"Ngươi đi đâu vào giờ này?""Ta đói bụng, đi cướp chút ít ngân lượng, nếu không thời gian tiếp theo sẽ khó sống!"A Thanh nghe vậy thì há hốc mồm, bộ dáng như không còn gì để nói:"Ta quên cảnh cáo ngươi, nhưng món bảo bối này ngươi cần sử dụng cẩn thận.
Những người có tu vi cao hơn ngươi một khoảng vừa đủ, hoặc có thần thông, năng lực đặc biệt sẽ không bị bảo bối ảnh hưởng.
Năng lực các bảo bối này đều dựa theo tu vi người dùng.Với lại, ngươi cũng không nên sử dụng bảo bối bừa bãi.
Tỷ như Tình Yêu Cung hay Định Thân Phù những vật có hạn sử dụng, ngày nào đó nói không chừng sẽ cứu mạng ngươi.
Ai...!không ngờ ngươi lại dùng trên thân nữ nhân làm những việc kia..."Lâm Vũ nghe vậy rùng mình gật đầu.
Nhưng hắn cũng chỉ nghe ý trước, câu cuối cùng lọt vào tai bên này rồi lọt ra tai bên kia, bị hắn ném lên chín tầng mây.Sau đó Lâm Vũ đội Mê Thạch Nón tàng hình đi ra khỏi khách điếm.
Hắn cầm Chong Chóng Trúc, pháp lực từ đan điền truyền vào cánh tay rồi truyền vào Chong Chóng Trúc, hai cánh trúc liền theo đó quay vòng, theo ý niệm điều khiển của Lâm Vũ, thân hình hắn dần dần được nâng lên.Lâm Vũ gắn Chong Chóng Trúc lên đầu sung sướng bay lên không trung.
Lần đầu được bay, hắn có một loại cảm giác vui vẻ khó diễn tả.
Tuy vậy, do mới bay lần đầu, đối với Chong Chóng Trúc còn chưa quá quen nên hắn bay loạng choạng ngả trái nghiêng phải, nhưng rất nhanh, không lâu sau đó liền thích nghi.Thương Nguyệt Thành không lớn không nhỏ.
Vào ban đêm, nhiều nơi vẫn còn thắp sáng đèn.
Lâm Vũ quan sát một chút rồi bay về một dinh phủ cỡ trung ở phía Đông thành, một khu vực xung quanh mọi người đã tắt hết đèn chìm vào giấc ngủ.Vì có Mê Thạch Nón tàng hình và Chong Chóng Trúc, Lâm Vũ một mạch bay thẳng vào dinh phủ không chút khó khăn.Dựa theo kinh nghiệm trộm cướp lâu năm của hắn, rất nhanh sau đó đã tìm đến "ngân khố", là một cái tủ thếp vàng trong một căn phòng nhỏ bình thường không có gì lạ.Lâm Vũ cũng rất có lương tâm.
Bạc trong cái tủ này hắn chỉ lấy đi một nửa, vì có túi thần nên vô cùng thuận tiện, hắn có thể chứa bất cứ thứ gì, không phải mang một số bạc lớn ngoài thân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...