Cô dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Tô Trạm, em nhận được điện thoại của chú hai, ông ấy nói bên đó có việc gấp, em phải quay về rồi. Anh chăm sóc bà nội cho tốt nhé.”
Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.
Tô Trạm không yên tâm, anh ta đuổi theo: “Tần Nhã, em nghe anh giải thích đã, anh không biết bà nội sẽ gọi bác sĩ tới, em đừng để ý…”
“Em không để ý, vốn dĩ đây chính là khiếm khuyết của cơ thể em, em có gì mà phải tức giận chứ?”
Cô nhìn Tô Trạm với ánh mắt sắc lạnh: “Khiếm khuyết bị lộ ra trước mắt người khác khiến em rất khó chịu, anh hiểu cảm giác này không?”
Tô Trạm nói: “Anh biết, anh vẫn luôn không nói cho bà nội biết em là Tần Nhã vì anh sợ bà ấy sẽ nói đến chuyện con cái trước mặt em, khiến em áp lực, anh xin lỗi, là anh chưa xử lí ổn thỏa.”
Tần Nhã khịt mũi: “Anh quay về đi, em thật sự phải đi rồi.”
Cô nhịn không để mình rơi nước mắt: “Không giải quyết hoặc là giải quyết không nói thì đều nói qua điện thoại cho em đi, em muốn yên tĩnh một thời gian, tạm thời anh đừng tìm em nữa.”
“Anh xin lỗi…” Thấy cô khó chịu, Tô Trạm cũng khó chịu theo.
Tần Nhã mím môi, quả quyết quay người rời khỏi bệnh viện.
Tô Trạm dùng sức véo mặt mình, có một loại cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Hôm qua anh vẫn còn tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp biết bao.
Trong lòng anh còn thầm nghĩ phải cầu hôn với Tần Nhã như nào cho lãng mạn.
Nhưng hôm nay….
Anh quay người quay về phòng bệnh, nghe thấy lời bà nội nói với bác sĩ kia.
Bà nội kinh ngạc với phản ứng của Tần Nhã, trong lòng bà vừa hiểu lại vừa như không hiểu, phần lớn là bà không muốn tin những lời Tần Nhã nói. Trong lòng bà vẫn còn ôm chút ăn may, bà hy vọng bác sĩ có thể nói ra một đáp án khiến bà hài lòng, để cho bà biết rằng vừa nãy bà chỉ nghe nhầm mà thôi: “Không có tử cung là sao?”
Bác sĩ cho rằng bà cụ thật sự không hiểu nên anh ta trả lời thẳng thừng: “Không có tử cung tức là cô ấy không thể nào mang thai được, không sinh được con.”
Mí mắt bà cụ giật liên hồi, giờ phút này bà cụ mới hiểu tại sao Tô Trạm cứ luôn trốn tránh, nói anh ta không muốn có con, hơn nữa thái độ còn rất kiên quyết, thì ra là vì Tần Nhã căn bản không thể nào sinh con được.
Không có tử cung là bệnh không thể nào chữa được, cũng tức là cả đời này Tần Nhã không thể có con của chính mình, không thể làm mẹ.
“Bà nghỉ ngơi cho khỏe đi, cháu đi trước đây.” Bác sĩ quay người rời phòng phòng bệnh.
Bà cụ hồi hồn, nói: “Cảm ơn anh.”
Bác sĩ cười: “Cháu cũng có giúp được gì đâu.”
Bà cụ thất thần nhìn cửa phòng đóng lại, điều này khiến bà có hơi khó chấp nhận.
Không có con?
Tức là nói nhà họ Tô sẽ tuyệt hậu?
Cả người bà đều hóa đá.
Tô Trạm quay lại, sau khi ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, hai tay anh chống lên đầu gối, cong người lại, không nói câu nào.
Bà cụ cũng trầm mặc.
Thời gian dường như đang tới tiêu hóa tin tức này.
Thành phố C.
Tần Nhã đặt vé máy bay sớm nhất rời khỏi thành phố B, hơn một giờ chiều cô đã đến thành phố C, Thiệu Vân tới đón cô.
Sắc mặt cô tím tái, không chút tơ máu nào, Thiệu Vân nhanh chóng đi tới, thấy cô không mang hành lý gì, chỉ khoác đơn giản một chiếc túi, Thiệu Vân đưa tay ra: “Chú cầm giúp cháu cho.”
Tần Nhã ngẩng đầu nhìn ông: “Chú hai.”
Thiệu vân lo lắng hỏi: “Người không thoải mái hả? Chú thấy sắc mặt cháu không tốt chút nào đâu.”
Tần Nhã lắc đầu: “Không phải cơ thể không thoải mái mà là trong lòng khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...