Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Tên tuổi của phu quân tiện nghi lúc cần dùng vẫn phải dùng, Ôn Diệp mặt mày thản nhiên.
“Muội tưởng rằng gả cho Từ Nguyệt Gia là tốt à? Ta nói cho muội biết, cả Thịnh Kinh này cô nương nhớ thương hắn nhiều lắm, ta chống mắt lên xem sau này muội làm thế nào!” Trong lòng Ôn Tuệ không thoải mái, lời nói ra khỏi miệng cũng giảm đi mấy phần mùi thuốc súng, cũng không biết có phải là những lời vừa rồi của Ôn Diệp đã phát huy tác dụng hay không.
Trước khi gả đi, Ôn Tuệ có một người bạn quan hệ không tồi, người đó đã thương nhớ Từ Nguyệt Gia nhiều năm, dù sau này đã gả cho người cũng chưa từng thay đổi.
Sau khi Ôn Tuệ hồi kinh lập tức liên hệ với đối phương, phát hiện nàng ta đã hòa li rồi, người cũng trở nên kỳ kỳ quái quái, nhưng vẫn si tình với Từ Nguyệt Gia như trước, lúc nói chuyện với vị hảo hữu ngày xưa đó còn có thể ngửi thấy mùi chua thoang thoảng.
“Có nhớ thương cũng chịu thôi, người đã sắp là của muội rồi.
” Ôn Diệp hết sờ kim thoa rồi lại nhìn kim bộ diêu.
Lại nói tiếp, nhớ thương thì nhớ thương, cũng sẽ không thiếu một khối thịt.
Ôn Tuệ nói không lại nàng, khó thở nói: “Muội không thể nhường ta một chút à?!”
Ôn Diệp ngay cả đầu cũng không thèm quay lại: “Cho tỷ chút nhan sắc, tỷ liền mở cả phường nhuộm.
”
(/) cho chút nhan sắc liền mở cả phường nhuộm (给点颜色就开染坊): ý chỉ thấy người ta có thái độ tốt liền hành động quá đáng hơn, hoặc là nói mới hơi được cất nhắc một chút đã đắc ý đến mức quên mất bản thân mình là ai.
Ôn Tuệ nghe vậy lập tức giận dữ cầm cái hộp trong tay tỳ nữ ném lên bàn, sau đó hầm hầm rời đi.
Ôn Diệp không hề có ý giữ người ở lại.
Loại người như Ôn Tuệ cần phải có người khác trấn áp, nếu không nhất thời không để ý, nàng ta sẽ điên điên khùng cả ngày.
Năm đó Thẩm thị phải phí rất nhiều thời gian công sức mới có thể tìm được một nhà toàn người thông minh thông thấu như Đỗ gia, chỉ có người nhà như vậy mới có thể tránh cho Ôn Tuệ trở nên giống với Bạch di nương.
Quả nhiên, sau khi thoát khỏi sự tẩy não của Bạch di nương, cả người Ôn Tuệ từ trên xuống dưới chỉ còn lại một chút ngu ngốc đó.
Và tất nhiên, dù vậy thì Ôn Diệp vẫn không thích nàng ta như cũ.
Có lẽ là gen của Ôn phụ đủ mạnh, cuối cùng Ôn Tuệ vẫn không xấu xa triệt để như Bạch di nương.
Bằng không cuộc sống của nàng ta ở Đỗ gia sẽ không suôn sẻ đến vậy, sau khi hồi kinh còn có lòng dạ về Ôn gia tìm nàng cãi nhau.
Về phần chuyện năm đó, một thứ nữ nhỏ nhoi đột nhiên có khả năng trở thành Cửu Vương trắc phi, đổi lại là ai cũng sẽ túm chặt lấy cơ hội đó bò lên trên.
Cộng thêm sự dạy dỗ của Bạch di nương, một tiểu cô nương mười ba tuổi động tâm trước cám dỗ cũng là chuyện khó trách.
Dù sao năm đó gần như tám chín phần mười người ở Thịnh Kinh đều cho rằng Cửu Vương sẽ kế thừa hoàng vị.
Chỉ là sau này hắn thất bại rồi, cho nên bây giờ nhìn lại, gần như đều là Ôn Tuệ sai.
Ôn Diệp chặt đứt chút mầm mống vừa đâm chồi trong lòng Ôn Tuệ, nói dễ nghe chút là vì Ôn gia.
Nhưng thật ra nàng biết bản thân không hề cao thượng như vậy, nguyên nhân phần lớn là vì nàng không muốn cuộc sống cá mặn lúc đó và sau này nhiều thêm bất cứ một nhân tố không ổn định nào.
Dù sao từ trước đến nay hoàng quyền tranh đấu luôn luôn thay đổi trong nháy mắt.
Ôn Tuệ là vì suy nghĩ cho bản thân, nàng cũng vậy.
Kết quả chỉ có thể nói là nàng cược thắng mà thôi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...