Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn


Sau khi chọc cho Ôn Tuệ tức giận bỏ đi, Ôn Diệp mở hộp gấm mà đối phương để lại ra, bên trong là một đôi vòng ngọc cực kỳ oánh nhuận.

Ôn Diệp khẽ hừ một tiếng, hôm nay tâm trạng nàng đang tốt, về phần không thích ai đó, để ngày mai tiếp tục vậy.

Thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh, trước khi mùa đông đến, cuối cùng Ôn Diệp cũng phải xuất giá.

Chỉ là ai có thể nói cho nàng biết, tại sao thành hôn phải dậy sớm như vậy không?
Ôn Diệp mơ mơ màng màng bị mấy tỳ nữ kéo ra khỏi ổ chăn, chưa kịp chuẩn bị gì đã bị ấn vào trong thùng tắm.

Sau khi từ đầu đến chân đều được tẩy rửa sạch sẽ, nàng lập tức bị đẩy tới ngồi trước bàn trang điểm.

Các loại son phấn không ngừng bôi quét lên mặt, không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời đã sáng rồi.

Lúc này, Ôn Diệp đã hồi phục một chút tinh thần, nhìn vào bản thân trong gương đồng rõ ràng đã đẹp hơn bình thường rất nhiều, lập tức tự mình thưởng thức một phen.

Quả nhiên tân nương tử là xinh đẹp nhất.

Lúc này nhóm tỳ nữ mang giá y đến, Ôn Diệp đội một đầu lấp lánh ánh vàng đứng dậy, mở rộng hai tay, giá y có chút phức tạp, mặc lên người tốn hết hai khắc.

Mới sáng sớm Thường di nương đã đến phòng của Ôn Diệp, giờ phút này hai mắt đã sưng đỏ, một nửa là không nỡ một nửa là vui mừng, cuối cùng đều hóa thành lệ trong hốc mắt.


Rõ ràng là Ôn Nhiên đứng ở bên người bà ấy cũng từng khóc qua.

Ôn Diệp nhìn bọn họ mỉm cười: “Được rồi, không phải vẫn luôn hi vọng con gả ra ngoài à? Sao đến lúc này lại không nỡ rồi?”
Thường di nương vừa nghe lời này của nàng, nước mắt lập tức rơi xuống.

Nhìn vào càng khiến người ta thương tiếc.

Ôn Diệp khuyên can mãi mới miễn cưỡng dỗ được bà ấy.

Chỉ trong nháy mắt, giờ lành đã đến rồi.

Kiệu hoa đón dâu đã đến trước cửa, bên ngoài truyền đến tiếng pháo bùm bùm.

Khăn voan đỏ phủ xuống che đi tầm nhìn của Ôn Diệp, nàng nhìn khuôn mặt mơ hồ của thân nhân qua một lớp khăn hỉ đỏ thắm, thản nhiên mỉm cười.

Tỳ nữ cung kính nói: “Tứ cô nương, nên đứng dậy rồi.


Ôn Diệp khẽ ừ một tiếng, cuối cùng nhìn thoáng qua Thường di nương và Ôn Nhiên, sau đó dứt khoát quay người ra khỏi Hoành Vu viện.


Trong Hoành Vu viện, ngoài Vân Chi và Đào Chi ra, những người khác cũng theo Ôn Diệp đến Quốc công phủ.

Đây là yêu cầu của Ôn Diệp, nguyên nhân rất đơn giản, nàng đã dùng quen những người này rồi.

Thẩm thị không nói gì nhiều, còn thưởng cho nàng thêm một ít thị tỳ.

Đào Chi là người cuối cùng rời khỏi Hoành Vu viện, nàng ấy có lời muốn nói với Thường di nương và Ôn Nhiên: “Thường di nương, Ngũ cô nương, cô nương của bọn nô tỳ có đồ để lại cho hai người, đã giao cho Kim Cát tỷ tỷ rồi.


Kim Cát là tỳ nữ của Khê Thúy viện, đã hầu hạ Thường di nương hơn mười năm rồi.

Thường di nương và Ôn Nhiên quay sang nhìn lẫn nhau.

Ôn Diệp để lại cho bọn họ thứ gì vậy?
Mẫu nữ hai người mang theo nghi hoặc trở lại Khê Thúy viện, Thường di nương hỏi Kim Cát: “Đồ mà Đào Chi giao cho ngươi đâu?”
Kim Cát trả lời: “Nô tỳ để trong phòng của người rồi.


Thường di nương vào trong phòng, quả nhiên thấy một rương gỗ nhỏ khá lớn trong góc bàn.

Bà ấy bước qua đó, mở rương gỗ ra, đập vào mi mắt là một phong thư cùng với mấy quyển sách.

Thường di nương và tiểu nữ nhi liếc mắt nhìn nhau, mở phong thư ra, phát hiện bên trong là một trang thực đơn, mặt trên viết phương pháp làm các món ăn hiếm lạ mà Ôn Diệp hay mày mò ngày trước.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận