Khi Vân Nhật Sam tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Đối diện hơi thở quen thuộc khiến cô dù đã quen nhưng vẫn không khỏi tránh việc giật mình.
Cả người đau nhức, nhắc nhở lại chuyện đêm qua.
Với việc bị nam nhân xa lạ chạm vào, vậy mà lúc Nguỵ Kính Dụ giúp cô, bản thân lại không hề né tránh.
Lúc đó tâm trí Vân Nhật Sam thật sự hoảng rồi.
Vân Nhật Sam chống tay ngồi dậy, lại nhận ra bàn tay đặt từ phía sau lưng cô đang ngăn chặn việc cô rời đi. Nguỵ Kính Dụ đã tỉnh, hơn thế còn chăm chú nhìn cô.
Khoảnh khắc Vân Nhật Sam chống tay, tấm chăn trên người cũng rớt xuống, cô không định hình được cơ thể vậy mà không có mặc đồ, lộ đầy trên cơ thể dấu vết của việc hôm qua.
Nguỵ Kính Dụ chăm chăm nhìn người trước mặt, toàn bộ đều phơi bày trước mặt. Lần nữa liền đảo mắt sang hướng khác.
Dục vọng sâu kín nhất thời bị khơi mào trong phút chốc.
Vân Nhật Sam không biết nên nói gì, lại nhớ đến việc hôm qua. Cô lần nữa nằm xuống, lấy chăn che lên cơ thể.
“Hôm qua vì số tiền đó, tôi nếu không trả hết được, nguyện vì anh làm trâu làm ngựa.”
Ngụy Kính Dụ nhìn cô gái nằm bên dưới, tấm chăn che lại cơ thể chỉ để lộ gương mặt nhỏ. Hắn bất giác yêu cầu đề nghị.
“Hôn tôi.”
Vân Nhật Sam khó hiểu nhưng vẫn không trái lời. Chậm rãi ngồi dậy, bàn tay giữ chặt tấm chăn tránh việc lại rớt xuống.
Nhẹ nhàng đặt lên môi Nguỵ Kính Dụ rồi buông ra, nhưng ngay khoảnh khắc buông, một tay người đàn ông đã giữ chặt gáy kéo cô lại.
Nguỵ Kính Dụ lưng dựa vách giường, để hai chân Vân Nhật Sam dễ dàng ngồi trên người hắn. Khẽ kéo môi cô lại. Trực tiếp bắt cô đối diện với nụ hôn sâu.
Bàn tay Vân Nhật Sam không thể phản ứng kịp, chỉ biết đặt trước lồng ngực rắn chắc của Nguỵ Kính Dụ ngăn cách, lại vừa hay nhận ra Nguỵ Kính Dụ cũng không hề mặc quần áo.
Bản thân ngồi trên người Nguỵ Kính Dụ, cảm nhận ra có thứ gì ấm nóng bên dưới muốn trồi lên.
Nụ hôn từ môi, dần dần dời sự tiếp xúc xuống vùng cổ. Một tay bị Nguỵ Kính Dụ bắt lấy, tấm chăn mỏng rớt xuống. Bàn tay người đàn ông trực tiếp luồn vào cơ thể nhỏ vuốt ve lên xuống như thể chiêm ngưỡng đường nét trên cơ thể cô.
Nhìn toàn bộ hành động, Vân Nhật Sam đêm qua bị hành đến mệt thì trở nên hoảng sợ. Vội vàng bất lực mà đẩy ra, ánh mắt lưng tròng nhìn hắn.
Nguỵ Kính Dụ lúc này mới nhận ra hắn quá lố mà lập tức ngưng lại. Trông ánh mắt Vân Nhật Sam nhìn hắn đến đáng thương thì có chút chột dạ.
“Tôi không làm gì em nữa, đừng sợ.”
Nguỵ Kính Dụ hắn vậy mà lên tiếng an ủi cô.
“Nụ hôn ban nãy, coi như đã trả xong số tiền hôm qua em nợ tôi rồi.”
Nguỵ Kính Dụ lúng túng buông cô ra. Hắn thì buông thả bước xuống giường. Vân Nhật Sam nhìn theo, cả người Nguỵ Kính Dụ hoàn toàn không hề mặc gì trần như nhộng mà đi thẳng vào nhà tắm. Khiến gương mặt cô theo đó đỏ lên khi đối diện với tình huống trước mặt.
Nguỵ Kính Dụ vừa bước vào nhà tắm đã đóng sầm cửa lại, nhìn xuống vật đang nhô cao không khỏi vò đầu. Không được, hắn phải để Vân Nhật Sam thích nghi. Sao mà có thể dồn dập cô như thế được chứ.
Sau đó là từng đợt xả nước lạnh vang lên, miễn cưỡng kiềm chế được.
Vân Nhật Sam vùi trong chăn. Không lâu sau trông Nguỵ Kính Dụ lúng túng bước ra với tấm chăn che đi vùng kín, nước rỏ từng giọt trên nền sàn. Người đàn ông thay đồ ngay lập tức rồi trở xuống.
Khi này Vân Nhật Sam mới dám bước xuống giường, vội vàng thay đồ.
Trời đã sáng hẳn, mặt trời dần lên cao. Cô chậm rãi bước xuống, vừa hay nghe tiếng xe rời đi.
Hành động trốn tránh của Nguỵ Kính Dụ, khiến Vân Nhật Sam nghi ngờ liệu bản thân có đang làm gì sai hay không.
Vân Nhật Sam cũng muốn trở đến tập đoàn làm việc. Nhưng lập tức đã có người nhắc nhở cô dùng bữa.
Sự việc đêm qua diễn ra, khiến Vân Nhật Sam hiện lên suy nghĩ là dùng thuốc. Trên đường di chuyển đến tập đoàn, cô liền yêu cầu tài xế thay đổi hướng khi mà lái qua tiệm thuốc.
Tài xế lúc này nghi hoặc, vội vàng lén gửi tin nhắn cho Nguỵ Kính Dụ.
Nguỵ Kính Dụ vốn đang họp, nhận được thông báo thì hiểu được Vân Nhật Sam muốn làm gì tiếp theo, gương mặt người đàn ông không khỏi sa sầm. Liền trực tiếp nhắn một câu.
“Bất kì chỗ nào bán loại thuốc Vân Nhật Sam yêu cầu. Trực tiếp không cần giữ nhà thuốc đó nữa.”
Nòi giống của Nguỵ Kính Dụ hắn bị thứ thuốc đó phá mấy đêm liền rồi. Lần này muốn đem cô về nhà, hiển nhiên không thể sử dụng nữa.
Căn bản phải tạo thành quả mới có lý do đem Vân Nhật Sam về nhà chứ.
Cuộc họp bị ngưng gián đoạn giữa chừng. Những người đầu tư không ai dám mạo muội phán đoán cảm xúc của người đàn ông.
Chỉ là khi vừa bắt đầu cuộc họp, tâm tình Nguỵ Kính Dụ rất tốt. Vậy mà chỉ vì một cú tin nhắn điện thoại, bầu không khí liền trở nên khó xử khi mà nét mặt chủ tịch rất khó coi.
Hôm đó khi Vân Nhật Sam mua thuốc không được, cô thay đổi liên tục các nhà thuốc. Kết quả họ đều bảo không bán. Bất quá một nhà thuốc vì lừa Vân Nhật Sam tránh việc cô lại đi thay đổi địa điểm mua thuốc, liền đưa đến một viên kẹo. Nhưng bao bì gói nhãn lại là thuốc tránh thai.
Từ đó trong túi Vân Nhật Sam khá nhiều viên kẹo thiết kế theo dạng đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...