Mê Đắm Chí Mạng

Trước đó vài ngày, Nguỵ phu nhân đã phải tự bản thân tìm hiểu làm rõ tin tức. Bà xác thực việc đêm đó có nữ nhân Vân gia lên giường cùng con trai bà là thật.

Vậy mà Nguỵ Kính Dụ lại giấu nhẹm không để lộ gì về cô gái đó.

Không nói đến Nguỵ Kính Dụ, việc có một nữ nhân hưởng lợi từ con trai bà thật không thể chấp nhận. Cái gì cũng phải có qua có lại, đó là quy luật bù trừ. Nữ nhân đó đã ngủ với đứa con trai bà, chắc chắn phải trả lại cái gì đó từ việc hưởng lợi.

Hiển nhiên Dận Hàm Nhi đã kiếm Nguỵ Kính Dụ ngay sau đó. Khi ấy phản ứng bà rất tức giận. Đường đường một gia tộc lớn, không thể để Vân gia nhỏ nhoi dắt mũi chỉ vì một nữ nhân được.

Huống hồ chi Nguỵ Kính Dụ con trai bà làm gì thiếu nữ nhân vây quanh, chỉ vì không tiếp xúc nên bất quá bà mới phải đành dùng đến kế dâng nữ nhân đến thôi. Điều đó không đồng nghĩa với việc Nguỵ gia thiếu thốn con dâu đến mức như thế.

“Con xem mà giải quyết việc cho xong. Để Vân gia dắt mũi, còn để bản thân ngủ không công. Cái gì cũng phải có lẽ chứ. Nếu thật sự không giải quyết được, vài ngày nữa mẹ sẽ tự tay làm cho Vân gia không yên ổn.”

Nguỵ Kính Dụ nhíu mày, nhìn mẹ mình phản ứng còn mạnh mẽ hơn. Thực chất với bản tính của người đàn ông trước đây. Bất cứ kẻ nào dở trò cũng đều sẽ không yên ổn.


Ngay hôm phát hiện bản thân bị lừa, Nguỵ Kính Dụ thật sự rất tức giận. Nhưng rồi qua một đoạn thời gian, người đàn ông cũng cảm thấy không tệ cho lắm khi bên cạnh hắn xuất hiện Vân Nhật Sam.

“Mọi chuyện để con, giờ mẹ ra tay với Vân gia. Làm sao con có thể đem con dâu về được chứ?”

Nguỵ Kính Dụ còn phải dựa vào Vân gia, để Vân Nhật Sam còn biết nhờ vả đến hắn. Giờ tay không khiến Vân gia bại sản, vậy Vân Nhật Sam lúc đó sẽ chẳng phải không cần hắn nữa sao.

Vân Nhật Sam bên cạnh Nguỵ Kính Dụ rất rõ ràng, bởi vì Nguỵ Kính Dụ có gia thế dễ dàng chèn ép được người Vân gia.

Dận Hàm Nhi nghe nói xong câu đó thì hơi cau mày, cái gì mà đem con dâu về chứ.

Bà trầm ngâm một lúc. Cuối cùng bày ra bộ mặt thoả hiệp.

“Sớm sớm đem con dâu về một chút. Tốt nhất dắt cháu về cho xong chuyện. Mẹ già cả rồi, không còn trẻ là bao.”



Đêm hôm đó, Vân Nhật Hạ những tưởng chuyện sẽ không liên quan đến mình. Nhưng khi Trực Kiên bị người của Nguỵ Kính Dụ bắt lại tra khảo. Lập tức lọt đến cái tên Vân Nhật Hạ.

Trực Kiên liên tục bảo oan, không biết Vân Nhật Hạ lẫn Vân Nhật Sam là hai người khác nhau.


Lúc Nguỵ Kính Dụ nhận được tin báo lại từ trợ lý Trạch Vũ, thời điểm đã vào giữa đêm. Thực chất người đàn ông cũng lờ mờ đoán được mọi chuyện do Vân Nhật Hạ gầy dựng nên. Bởi lúc ở phòng đấu giá, hai người đã xuất hiện cùng nhau.

Chỉ có Vân Nhật Hạ vẫn là ngu ngốc, cho rằng bản thân có thể qua mặt được người đàn ông như Nguỵ Kính Dụ để Trực Kiên thế tội.

Đối với Trực Kiên, Nguỵ Kính Dụ không trực tiếp ra tay. Âm thầm ra lệnh gây khó khăn lên gia tộc của tên nam nhân trước. Từ đó đánh vào tâm lý khiên Trực Kiên nổi điên mà trút hoạ qua Vân Nhật Hạ.

Nguỵ Kính Dụ đó giờ không dễ dàng buông tha cho kẻ nào. Cái người đàn ông làm chính là ném đá giấu tay trong âm thầm. Để lũ người đó còn nhìn cho kĩ bản thân đã không biết điều đụng vào người không nên.

Nhìn Vân Nhật Sam ngủ yên trong lòng, Nguỵ Kính Dụ không nhịn được đưa tay mân mê gương mặt. Cúi xuống hôn lên đôi môi cô gái nhỏ.

Khoảnh khắc đêm qua khi Vân Nhật Sam chủ động với hắn, lúc đó Nguỵ Kính Dụ đã biết từ giờ không thể để buông cô ra được nữa.

Ban đầu giữ Vân Nhật Sam lại, Nguỵ Kính Dụ còn cho rằng chỉ muốn cô nhờ vả hắn. Một phần cũng thật sự muốn trừng phạt cô vì đã lừa dối.

Nhưng thực chất chuyện đến tận như bây giờ, việc Vân Nhật Sam làm lẫn hành động của cô đều do bản thân bị người Vân gia ép đến mức đường cùng. Nguỵ Kính Dụ hà cớ gì phải đi so đo với một người mà khả năng chống trả hắn còn không có.


Không thể so đo, sau này đối với Vân Nhật Sam chỉ có thể thuận theo ý cô.

Nguỵ Kính Dụ ôm chặt Vân Nhật Sam, bàn tay thuận thế nắm bàn tay nhỏ mà đan vào lòng bàn tay hắn. Bàn tay cô rất nhỏ lại mềm mịn, khác một trời một vực với bàn tay to lớn của hắn

Vân Nhật Sam rơi vào mê man đến ngủ sâu, chỉ biết được rằng bản thân không khỏi bị quấy nhiễu giấc ngủ. Nhấc thời khẽ phát ra âm điệu bằng giọng mũi, muốn xoay người, trực tiếp gương mặt vùi vào lồng ngực ấm áp.

“Ưm…”

Nguỵ Kính Dụ nhìn cô gái nhỏ vùi vào lòng hắn. Trong lòng dâng lên xúc cảm lạ.

Một người ngủ đến mê man, một người lại vô tình bị mấy hành động nhỏ nhặt mà không kiềm chế được, trằn trọc suốt cả một đêm dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận