Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

06/11/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Hai tháng sau.

"Gia Gia, chị đã hỏi hộ em rồi, người ta không cho phép."

"Nhưng bọn nó ngoan lắm mà."

"Chị biết chứ. Nhưng chắc buổi tiệc phát sóng trực tiếp, bên chủ trì sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên..."

"Vâng, em biết rồi."

Triệu Tình nói thêm một lúc nữa, xong mới cúp máy, Hề Gia Vận quay lại nhìn, Phó Tư Diễn vẫn còn đang đọc văn kiện, cậu đau đầu không thôi nói: "Anh Phó, anh Phó, toi đời rồi, người ta không cho dẫn mấy đứa Kỳ Lân đi vào."

Đây là phòng làm việc của Phó Tư Diễn, mà mấy tiếng nữa, lễ trao giải Khổng Tước sẽ diễn ra.

Hề Gia Vận được đề cử cùng một lúc hai hạng mục là diễn viên mới xuất sắc nhất và nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đương nhiên phải có mặt tại hiện trường, kết quả tin này bị mấy đứa Kỳ Lân nghe được, chúng nó lập tức bày tỏ bản thân mình cũng muốn đi cùng, nhưng những trường hợp thế này, làm sao có thể cho động vật nhỏ đi vào được?

Cuộc điện thoại Triệu Tình gọi tới cũng đã xác minh chuyện này.

Phó Tư Diễn mặt không đổi sắc nói: "Vậy không dẫn bọn nó đi."

Hề Gia Vận nghĩ một chút, nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí rất nghe lời, hiểu chuyện, nhưng mà nhóc Phượng Hoàng thì không như vậy, cậu nhíu mày nói: "Bé Phượng Hoàng thể nào cũng cáu kỉnh cho mà xem."

Phó Tư Diễn ngẩng đầu lên, "Để nó tăng ca thì sao?"

Hề Gia Vận do dự hỏi: "Nhưng vậy có phải hơi nhiều quá rồi không?"

Nhóc Phượng Hoàng trước mắt đã làm việc ở Cục cảnh sát được hơn một tháng, chính thức trở thành một cảnh sát chim, mỗi ngày hợp tác uýnh người tình nghi phạm tội, tìm được ý nghĩa cho đời chim của mình. Nhưng là một bé chim làm công ăn lương, nhóc Phượng Hoàng thỉnh thoảng cũng cảm thấy phiền não.

——Tăng ca.

Đúng, cuộc đời cuối cùng cũng hạ độc thủ với nhóc Phượng Hoàng rồi.

Nó có thể cứ thế bay về, nhưng mà tiền công làm tăng ca của Cục cảnh sát thực sự quá nhiều, nhóc Phượng Hoàng một lòng một dạ muốn kiếm tiền, đương nhiên không thể làm gì khác hơn là tăng ca trong nước mắt.

Nhưng mà nhóc Phượng Hoàng không biết, chả có ai phát điên mà đè đầu một con chim bắt nó tăng ca cả, tiền tăng ca của nó đều là tiền túi trong nhà tự trả, hơn nữa, tất cả những cái đó đều là một âm mưu ——

Hề Gia Vận buổi tối muốn đi hẹn hò.

Nhóc Phượng Hoàng ban ngày phải đi làm, chỉ có buổi tối có thời gian rảnh để dính Hề Gia Vận, nhưng thỉnh thoảng Hề Gia Vận muốn cùng Phó Tư Diễn ra ngoài, không tiện dẫn theo nhóc con này.

Tuần trước mới để nhóc Phượng Hoàng tăng ca một hôm xong, giờ lại tăng ca nữa, Hề Gia Vận thấy có hơi chột dạ: "Hai lần cách nhau gần như vậy, nhớ nó phát hiện ra thì sao?"

Phó Tư Diễn ung dung thong thả nói: "Nó không phát hiện đâu."

Nhóc Phượng Hoàng không hay để ý, trừ khi Hề Gia Vận tự mình nói lộ ra, bằng không nó thực sự sẽ không phát hiện ra chân tướng, nhưng Hề Gia Vận nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy như thế không ổn lắm, cậu lắc đầu, "Vẫn thôi đi vậy."

Mấy lần để nhóc Phượng Hoàng làm thêm giờ là vì thực sự không còn cách nào khác. Phó Tư Diễn hẹn cậu, Hề Gia Vận cố hết sức để sắp xếp thời gian vào ban ngày, hơn nữa quan hệ của hai người rất ổn định, người lớn trong nhà cũng đã gặp, lại ở cùng trong một khu, Hề Gia Vận mỗi ngày đều sẽ dẫn mấy nhóc Kỳ Lân chúng nó qua nhà Phó Tư Diễn ăn cơm, nhưng thỉnh thoảng hai người họ cũng cần có không gian riêng, chỉ tội nhóc Phượng Hoàng thực sự quá dính người.

Hẹn hò mà không dẫn theo nó, nó sẽ lăn ra đất gào khóc ăn vạ, dẫn theo nó thì lại không thể để nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí ở nhà được, cuối cùng sẽ từ hẹn hò hai người biến thành cả nhà ra ngoài tản bộ, bầu không khí rất không đúng.

Chờ lát nữa, vẫn nên nói rõ cho nhóc Phượng Hoàng đi.

Nếu Hề Gia Vận đã quyết định rồi, Phó Tư Diễn đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa, anh chỉ hơi nhướng mày hỏi: "Vậy sao lần trước em lại đồng ý?"

Hề Gia Vận liếc anh một cái, "Còn không phải do bị tình yêu che mắt sao?"

Phó Tư Diễn nghe vậy, thấp giọng cười một tiếng.

Hề Gia Vận lướt ghi chép cuộc trò chuyện để xem lại.

Đây là lần đầu tiên cậu góp mặt trong một trường hợp chính thức như này, Triệu Tình bèn gửi cho Hề Gia Vận một bảng danh sách nhưng điều cần chú ý, để lúc rảnh rỗi cậu xem một chút.

Trên đó có nói trước bảy rưỡi phải có mặt ở địa điểm tổ chức chương trình, giờ còn chưa tới năm giờ, thời gian còn sớm, nhưng Hề Gia Vận còn phải đi đón mấy đứa Kỳ Lân tan làm, thuận tiện báo tin xấu, chúng nó không thể cùng đi vào hội trường với mình.

Nghĩ một chút, Hề Gia Vận hỏi Phó Tư Diễn: "Anh còn bận lâu nữa không?"

Phó Tư Diễn cũng nhận được giấy mời tham dự. Nếu là trước đây, anh hoàn toàn không có hứng thú với mấy hoạt động kiểu này, nhưng giờ có Hề Gia Vận, anh đương nhiên sẽ tới tham dự, cho nên mới bảo tài xế đưa Hề Gia Vận đến đây trước.

"Không lâu nữa đâu." Phó Tư Diễn đáp, "Em muốn đi sớm một chút à?"

Hề Gia Vận nói thật, "Vâng, em sợ trên đường sẽ bị chậm trễ."

Trên đường chậm trễ còn không phải vì mấy nhóc con kia cáu kỉnh sao, Hề Gia Vận phải an ủi từng đứa một nữa, Phó Tư Diễn thấy những văn kiện cần gấp đã xử lý xong rồi, hơi gật đầu, "Biết rồi."

Anh ký nốt một hồ sơ cuối cùng, gọi điện thoại báo tài xế ra cửa chờ, sau đó cài lại áo vest, "Đi thôi."

Hề Gia Vận ngẩn ra, "Không phải vẫn còn văn kiện chưa xử lý ạ?"

Phó Tư Diễn thờ ơ nói: "Mấy cái đó không cần gấp."

Hề Gia Vận không hiểu việc kinh doanh, thấy Phó Tư Diễn nói không gấp, cậu bèn gật đầu, hai người đang muốn ra khỏi văn phòng, Hề Gia Vận lại đột nhiên kéo Phó Tư Diễn lại, "Chờ một chút."

Phó Tư Diễn nhìn cậu, dùng ánh mắt dò hỏi.

Hề Gia Vận giơ tay lên, giúp anh chỉnh lại cổ áo, "Chỗ này bị nhăn."

Lông mi của Hề Gia Vạn hơi rũ xuống, cậu lấy tay vuốt phẳng áo sơ mi cho Phó Tư Diễn, sau đó lại giúp anh chỉnh cà vạt, nhưng có vẻ vị trí kéo không đúng lắm, kết quả là càng chỉnh càng thấy lệch, Hề Gia Vận nói với Phó Tư Diễn: "Em cảm thấy nó tự có suy nghĩ của mình."

Nói xong cậu lại chỉnh chỉnh thêm một chút, cà vạt vẫn lệnh, Hề Gia Vận nhăn mày, phó Tư Diễn thấy thế, nói: "Để tôi làm."

Anh đang muốn tự mình chỉnh lại, Hề Gia Vận lại đột nhiên nắm cà vạt của anh kéo xuống, nhanh chóng hôn lên môi Phó Tư Diễn một cái rồi lùi lại, cậu híp mắt, cười gian vô cùng, nhưng một giây sau, chỗ eo đã bị đối phương túm lấy, Phó Tư Diễn bất chợt kéo cậu vào trong ngực, "Lâu vậy rồi mà sao kỹ thuật hôn của em vẫn kém thế?"

Hề Gia Vận: "..."

Câu hỏi hay đấy, cậu cũng đang tự hỏi đây.


Nghĩ một chút, Hề Gia Vận hỏi Phó Tư Diễn nghi vấn trong mình: "Đây là chuyện mà anh nên lấy ra để chất vấn bạn trai của mình sao?"

Phó Tư Diễn dường như nghĩ ra gì đó, nói: "Có lý lắm, tôi không nên hỏi, dù sao kỹ thuật hôn của em không tốt cũng là lỗi của tôi."

Hề Gia Vận còn chưa kịp phản ứng lại, Phó Tư Diễn đã hôn xuống.

Nụ hôn này vô cùng mãnh liệt, tràn đầy cảm giác xâm lược, răng Hề Gia Vận bị cạy ra, môi lưỡi quấn quýt, Hề Gia Vận chỉ cảm thấy mỗi phân mỗi tấc trên người Phó Tư Diễn đều vô cùng nóng bỏng, mà điều này cậu cũng đã được trải nghiệm vô số lần.

Một lúc lâu sau, Phó Tư Diễn mới khàn giọng hỏi cậu: "Học được chưa?"

Hề Gia Vận: "..."

Này là muốn cậu trả lời kiểu gì?

Cậu không nói gì, đôi môi vừa bị người hôn mút đỏ mọng, vành tai cũng ửng hồng, vẻ mặt Phó Tư Diễn hơi đổi, đang muốn hôn thêm nữa thì cửa phòng làm việc lại đột ngột bị đẩy ra.

"Giám đốc Phó, tối nay anh sẽ tham gia lễ trao giải Khổng Tước..."

Thư ký đi vào nhắc nhở lịch trình kế tiếp, không ngờ vừa mở cửa đã gặp trúng cảnh này, cô kinh ngạc trợn to hai mắt, giọng nói cũng im bặt đi.

Tay Hề Gia Vận vẫn còn đang nắm ca vạt của Phó Tư Diễn lôi kéo, dáng vẻ của Phó Tư Diễn thì rõ ràng là ăn rồi vẫn chưa hết thèm, mà vì tư thế này, nhìn lướt qua giống như Hề Gia Vận cố ý kéo người tới gần để cưỡng hôn vậy, thư ký nhìn thấy xong, mặt cũng nghẹn đỏ ——

Áu áu.

Giám đốc Phó bị cưỡng hôn! ?

Hiện trường Gia Gia cưỡng hôn giám đốc Phó kìa! ?

Thiệt, là , kích, thích!

Hơn nữa động tác Gia Gia túm cà vạt của giám đốc Phó trông cũng chơi bời quá đi.

Gút chóp!

Gút chóp ơ mây ding!

Trong đầu thư ký không ngừng có âm thanh gào thét, thiếu chút nữa đã biến thành một con gà la hét luôn rồi.

Phải biết, trong fanfic, Hề Gia Vận luôn được miêu tả là có chút ngây thơ, thậm chí còn trong sáng đến độ hơi thẳng quá mức, cho nên luôn bị Phó Tư Diễn ấn xuống chỗ nào đó như này rồi như kia, thư ký bị fanfic tẩy não đã hoàn toàn lún sâu vào cái thiết lập tính cách này.

Quả nhiên, fanfic mãi mãi chỉ là fanfic, hoàn toàn không giống thật.

Thực ra Gia Gia cũng không ngây thơ như mọi người viết nha!

Cậu ấy còn có thể đè giám đốc Phó ra cưỡng hôn kia kìa!

Nhưng mà thực sự thì, Hề Gia Vận quả thực quá oan uổng, cô thư kỳ nhìn chán rồi, nghĩ chán rồi mới vội vàng dùng tập tài liệu cầm theo che mặt, vừa lui về sau, vừa làm hết phận sự, nhắc: "Giám đốc Phó, buổi tối cần tới tham dự lễ trao giải Khổng Tước, xe đã chuẩn bị xong rồi đấy ạ."

Phó Tư Diễn khẽ gật đầu, "Tôi biết rồi."

Thư ký vội vã quay đầu đi, còn không quên đóng kín cửa giúp hai người, lúc này Hề Gia Vận mới phản ứng lại, cậu buông tay ra, khẽ cục trán lên vai Phó Tư Diễn mấy cái, rất có dáng vẻ muốn tự chôn sống mính, "Tại anh hết, bị người ta nhìn thấy rồi."

Phó Tư Diễn cười khẽ, "Ừ, lỗi tại tôi."

Anh thẳng thắn nhận sai như vậy, Hề Gia Vận đương nhiên chỉ có thể lựa chọn tha thứ, cậu làm bộ làm tịch nhéo Phó Tư Diễn mấy phát, xong mới nói: "Phải đi thôi."

Phó Tư Diễn thuận thế nắm tay cậu, ngón tay khẽ vuốt lên chiếc nhẫn Hề Gia Vận đang đeo, ý cười trong mắt dần sâu hơn, "Đi thôi."

Tài xế đã lái xe đến chờ trước cửa từ nãy.

Ngồi lên xe rồi, tái xế quay lại hỏi: "Cậu Hề, giờ chúng ta đến sân vận động à?"

Sân vận động chính là địa điểm tổ chức nghi lễ trao giải. Mặc cho ông chủ của mình lúc này cũng đang có mặt trên xe, tài xế vẫn không chút do dự hỏi Hề Gia Vận, anh ta đã biết bây giờ quyền lên tiếng là do ai nắm giữ từ khuya rồi, tình yêu làm mù con mắt mà, định luật này cũng khiến giám đốc Phó oai hùng một cõi trở thành một thành viên trong hội đội vợ lên đầu.

Nói tóm lại, có nóc nhà nó phải khác.

Giám đốc Phó đã không còn tiếng nói gì nữa rồi.

——Anh lái xe nịnh sai người không biết bao nhiêu lần, bị trừ sạch tiền thưởng, giờ đã rút ra được bài học kinh nghiệm xương máu, nói.

"Đến thành phố điện ảnh trước đã ạ." Hề Gia Vận nói, "Giống như mọi khi."

Cậu vừa nói thế là tài xế đã biết, đây là định đi đón mấy nhóc lông xù kia tan làm trước đây mà, "Tôi còn nghĩ sao lại xuất phát sớm như vậy chứ."

Hề Gia Vận mỉm cười, "Đón chúng nó là phải đi đủ một vòng, còn phải đưa về nhà nữa, cho nên mới đi sớm như vậy."

Tài xế cài lại chỉ đường trên xe, "Được, tôi biết rồi."

Xe bắt đầu lăn bánh, Phó Tư Diễn lấy điện thoại ra, tùy ý xem, một giây sau, dường như đọc được cái gì đó, anh khẽ chậc một tiếng, Hề Gia Vận tò mò ngó sáng nhìn, "Cái gì thế ạ?"

Phó Tư Diễn quay màn hình sang cho Hề Gia Vận xem.

[ Bà Tiết: Màu nước, cục cưng nhỏ chọn thuốc màu. (Video) ]

[ Bà Tiết: Ra ngoài đi dạo phố, cục cưng giúp chọn son môi (Video) ]

[ Bà Tiết: Cần chồng con mà làm cái gì, không bằng nuôi một cục cưng bảo bối còn hơn (Video) ]

Hề Gia Vận: "..."

Bà Tiết này chính là mẹ Phó.

Còn về mấy video được đăng lên, nhân vật chính trong đó đều là nhóc Nhai Tí.

Video đầu tiên, nắp tuýp thuốc màu đã được vặn ra, đặt lên bảng pha màu, nhóc hamster nhỏ loạng chà loạng choạng bò lên, sau đó liên tục nhảy nhảy mấy cái, cuối cùng cũng nặn được màu trong tuýp ra, mẹ Phó khích lệ nói: "Bé Nhai Tí giỏi quá!"

Video thứ hai, quay một ngăn kéo đang được mở ra, bên trong là đủ loại son môi, mẹ Phó hỏi nhóc hamster đang nằm nhoài trên bàn nhìn có xung quanh: "Bé Nhai Tí, con thấy màu son nào đẹp nào?"

Nhóc hamster quơ quơ móng vuốt, không chạm tới, vì thế bò về phía trước một chút, lại bò thêm một chút nữa, kết quả bò quá lố, lộn mèo một vòng ngã vào trong ngăn kéo, mẹ Phó không nhịn được cười mãi không ngừng, mà nhóc hamster vẫn còn đang vô cùng nghiêm túc chọn son môi cho bà, cuối cùng ôm lấy một thỏi, "Chít!"

Mẹ Phó cầm lên nhìn, "Con thích màu này hả, bà cũng thích màu này lắm."


Video thứ ba, mẹ Phó mở túi xách của mình ra, nhóc hamster đang cuộn người nằm ngủ ngon làn bên trong, trông đáng yêu kinh khủng.

Hề Gia Vận xem hết video xong, dở khóc dở cười nói: "Cô thực sự rất thích nhóc Nhai Tí."

Nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng đều có công việc, nhóc Nhai Tí đương nhiên cũng phải có, nó bây giờ đã trở thành quản gia nhỏ trong nhà rồi —— không chỉ ở nhà mình, mà ban ngày còn có thể sang biệt thự bên cạnh làm thêm.

Phạm vi công việc bao gồm, giúp mẹ Phó tìm đồ trang sức, chọn trang phục, thỉnh thoảng còn phải ra ngoài công tác, chính là cùng mẹ Phó đi dạo phố. Còn về thù lao, mẹ Phó thực sự là phú bà giàu có chân chính, lúc đang vui, bà tiện tay cho nhóc một miếng ngọc bích nhỏ, nghe nói trị giá mấy trăm ngàn, nhóc con này được phú bà yêu chiều nay đã là một nhóc hamster cao quý, quỹ riêng nghe đâu đều là bảo bối.

Nghe Hề Gia Vận nói vậy, Phó Tư Diễn cất điện thoại vào, nói với cậu: "Đương nhiên là thích rồi, mấy hôm trước mẹ còn dạy nhóc Nhai Tí gọi mình là bà nội kìa."

Hề Gia Vận: "... Vậy không tốt lắm đâu."

Cũng không phải cậu sợ mẹ Phó tốn công tốn sức mà không làm được, Hề Gia Vận thuần túy là sợ bà bị dọa thôi, Phó Tư Diễn đương nhiên hiểu ý của cậu, khẽ cười mấy tiếng.

Tập đoàn Trì Viễn cách Cục cảnh sát rất gần, cho nên không lâu lắm xe đã đi tới nơi, Hề Gia Vận bấm số, không lâu sau, cửa sổ xe bị gõ vang "Tóc tóc tóc", Hề Gia Vận nhìn lại, cục bông nhỏ tròn vo đang ở bên ngoài gọi cậu: "Chíp!"

Mở cửa! Cho chim vào với!

Hề Gia Vận không nhịn được cười, cậu hạ cửa sổ xe xuống, để nhóc Phượng Hoàng bay vào.

Nhóc Phượng Hoàng vô cùng vui vẻ phạch cánh lao qua.

——Tan làm rồi! Nhớ Gia Gia ơi là nhớ!

Nhóc Phượng Hoàng vĩnh viễn không có khái niệm về vấn đề cân nặng của mình, nó vừa lao tới một phát như vậy, hai mắt Hề Gia Vận cũng tối sầm lại, Phó Tư Diễn thấy thế, nhanh tay nhanh chân nhấc nhóc Phượng Hoàng lên, nhóc con này còn không hài lòng, nó hung hăng trừng Phó Tư Diễn: "Chíp chíp chíp!"

Buông tay!

Còn không buông tay là khép vào tội đánh lén nhân viên công vụ, mổ chú nhốt vào đồn cảnh sát nha!

Hề Gia Vận chậm rãi hỏi nhóc Phượng Hoàng: "Con quên mất là mình không chỉ có thể đậu sụp cành cây mà còn ngồi vỡ được màn hình điện thoại à? Con đụng chú như vậy, hiệu quả không khác gì viên gạch từ trên trời rơi xuống đâu."

Nhóc Phượng Hoàng vừa nghe thế, lập tức xù lông phản bác: "Chíp!"

Làm gì có chuyện đó!

Bịa đặt! Gia Gia đáng ghét nói điêu!

Nhóc Phượng Hoàng không thừa nhận, Hề Gia Vận cũng sớm biết nó nhất định sẽ ăn vạ cho nên không thèm để ý, cậu nhận lại nhóc con này trong tay Phó Tư Diễn, bạc má đuôi dài tròn xoe, quả thực chính là kẹo bông thành tinh, nhìn thôi cũng thấy sờ lên chắc chắn rất thích rồi, Hề Gia Vận không nhịn được xoa nắn nó từ trên xuống dưới một lượt, nhóc Phượng Hoàng không vui kêu lớn: "Chíp chíp chíp!"

Không được xoa như vậy!

Hỏng hết tạo hình của bé rồi! ! !

Nhóc Phượng Hoàng từng có thời gian bị hói vô cùng yêu quý lông vũ của mình, bây giờ ngoài Hề Gia Vận có thể vuốt ve nó, những người khác đừng hòng có cơ hội, bằng không nhóc Phượng Hoàng thực sự có thể mổ rớt đầu mấy tên muốn chết, cố tình sờ nó. Hề Gia Vận vuốt cho đã thèm xong, lại ấn mấy cọng lông chim bị vểnh tứ tung xuống cho nhóc Phượng Hoàng, nhóc con này không biết lôi từ đâu ra một cái nơ, chỉ huy Hề Gia Vận: "Chíp."

Buộc lên cho bé đi!

Hề Gia Vận ngây ra, nhận lấy, đây là một cái nơ bướm được thắt rất đẹp, cậu vừa muốn hỏi nhóc Phượng Hoàng là nơ này từ đâu ra, thì đột nhiên phát hiện đoạn dây buộc phía sau đứt một một khúc, rõ ràng là từng bị nhóc chim này dùng bạo lực giựt xuống.

Hề Gia Vận: "... Con cướp được cái nơ này ở đâu thế?"

Nhóc Phượng Hoàng trợn ngược mắt lên, "Chíp!"

Cái gì mà cướp, đấy gọi là trưng dụng!

Tạm thời trưng dụng thôi!

Hề Gia Vận còn không hiểu tính cách của nhóc Phượng Hoàng nữa hay sao? Cậu cạn lời chỉ vào chỗ đoạn dây bị đứt, "Trưng dụng ấy hả?"

Nhóc Phượng Hoàng nhìn trời ngắm mây, "Chíp chíp chíp."

Hề Gia Vận thở dài, nhéo gáy nó lắc lắc mấy cái, cậu quá rõ phong cách hành xử của nhóc con này rồi, nó ở bên ngoài lúc nào cũng trưng ra vẻ cao quý lạnh lùng, hành vi trấn lột kiểu này chỉ nhằm vào một vài người có quen biết thôi, nghĩ cũng biết là cướp của đồng nghiệp nào đấy rồi.

Hề Gia Vận đau đầu, cậu quay lại hỏi Phó Tư Diễn: "Làm sao bây giờ, người ta đường đường là cảnh sát nhân dân, vậy mà cả ngày lại bị nhóc Phượng Hoàng bắt nạt."

Phó Tư Diễn an ủi cậu: "Không sao."

Ngừng một chút, Phó Tư Diễn lại thản nhiên nói: "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, đánh đòn một trận là được, lại quay video lại cho bọn họ hả giận."

Hề Gia Vận còn chưa kịp nói gì, nhóc Phượng Hoàng đã nhảy dựng lên.

Nói trợn mắt về phía Phó Tư Diễn, "Chíp chíp chíp!"

Đồ độc ác!

Bé biết ngay Phó Thế Hiển không phải người tốt mà!

Vậy mà lại dám cổ vũ Gia Gia đánh bé! ! !

Nhóc Phượng Hoàng hận không thể nhảy cao ba mét, lập tức muốn nhào sang uýnh nhau, Hề Gia Vận vội đè nó lại, bó tay hỏi Phó Tư Diễn: "Anh trêu nó làm gì?"

Phó Tư Diễn chỉ cười, mấy giây sau mới nói: "Em không cần lo lắng."

Hề Gia Vận: "Hả?"

Phó Tư Diễn: "Tuần trước tôi mời Cục trưởng Cục cảnh sát đi ăn, có hỏi qua tình hình ở cục, cũng không tệ lắm. Ông ấy nói bây giờ ở cục rất náo nhiệt, bé Phượng Hoàng hiệp trợ bắt nghi phạm cũng rất khá, còn mấy lần lập công."

Cái đoạn này nhóc Phượng Hoàng thích nghe này, nó lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực.

Phó Tư Diễn dừng một chút, lại nói tiếp, "Tôi cũng đã nói với nhà hàng đối diện rồi, để họ đưa bữa khuya cho những cảnh sát ở lại trực ca đêm ở đó, hơn nữa tự bản thân nó cũng có chừng mực."

Nhóc Phượng Hoàng có cư xử đúng mực hay không, Hề Gia Vận không chắc lắm, nhưng cậu thực sự không biết Phó Tư Diễn lại âm thầm ở phía sau làm nhiều như vậy, đã thế lại không nhắc đến một chữ nào với cậu, Hề Gia Vận do dự nói: "Anh..."

Phó Tư Diễn dường như đoán được cậu muốn nói gì, thản nhiên như không tiếp tục: "Em không có kinh nghiệm trong những chuyện như này, để tôi làm cũng giống nhau cả thôi."


Hề Gia Vận kinh ngạc nhìn anh, Phó Tư Diễn nói thêm: "Huống hồ nó cũng chỉ là trẻ con nghịch ngợm thôi, công việc cảnh điểu làm rất tốt mà, không ai đi so đo với một con chim đâu, có khi như vậy còn cảm thấy nó đáng yêu không chừng."

Hề Gia Vận nghĩ một chút, gật đầu nói, "Vâng, em biết rồi."

Khen ngợi kết thúc, nhóc Phượng Hoàng vẫn cảm thấy chưa đã thèm, nhưng mà có còn có chuyện còn gấp hơn đây, nhóc Phượng hoàng quơ quơ cái nơ, "Chíp."

Hề Gia Vận hiểu là nó đang thúc giục, bèn buộc nơ lên cho nó, nhóc Phượng hoàng đậy lên trên vai Hề Gia Vận, đầu tiên là soi chính diện lên cửa sổ xe mấy lần, sau đó lại nghiêng người đi soi thêm mấy lượt, cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, Hề Gia Vận buồn cười không thôi, hỏi nó: "Con đeo nơ làm gì thế? Sao trịnh trọng vậy?"

Nhóc Phượng Hoàng nhìn cậu một cái, sau đó lôi thư mời tham dự lễ trao giải của Khổng Tước trong túi Hề Gia Vận ra, ý tứ rất rõ ràng ——

Tham dự lễ trao giải nha!

Hề Gia Vận: "."

Có lẽ là thấy không im lặng không nói gì, nhóc Phượng Hoàng cảm thấy không đúng lắm, nó nghi ngờ hỏi Hề Gia Vận: "Chíp?"

Làm sao thế?

Hề Gia Vận cắn răng nói: "Hay là, không đi nữa?"

Cậu vừa nói như vậy, nhóc Phượng Hoàng lập tức cảnh giác, "Chíp chíp chíp?"

Sao lại không đi nữa?

Muốn đi muốn đi muốn đi cơ!

Nhóc Phượng Hoàng nhìn chằm chằm Hề Gia Vận, chất vấn hỏi: "Chíp chíp chíp chích!"

Có phải chú ở bên ngoài có chim khác rồi đúng không?

Có phải chú chỉ định dẫn theo Kỳ Lân thối? Nhai Tí thối không?

Không được! Bé không cho phép!

Nhóc Phượng Hoàng không vui, nó không ngừng lên án: ""Chíp chíp chíp."

"Chíp chíp chíp chíp!"

"Chíp chíp chíp chíp chíp chíp."

Nhóc con này thực sự quá dễ đoán, cho dù không biết tiếng chim, Hề Gia Vận cũng biết nhóc con này đang kêu cái gì, dù sao tới tới lui lui nó cũng chỉ có mấy câu như vậy thôi, Hề Gia Vận giải thích: "Không phải chú không muốn dẫn mấy đứa đi, mà bên phía tổ chức chương trình, họ không cho phép mang thú cưng vào."

Nhóc Phượng Hoàng miễn cưỡng ngừng kêu, "Chíp?"

Trên mặt nó gần như đã viết luôn hai chữ nghi ngờ lên rồi, Hề Gia Vận nhìn mà buồn cười không thôi, cậu nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhóc con này, hỏi nó: "Chú lừa con làm cái gì?"

Hình như cũng không cần phải lừa nó thật, nhóc Phượng Hoàng trầm tư mấy giây, cuối cùng cũng không làm ầm ĩ nữa.

Nhưng mà nó cùng không yên tĩnh được bao lâu, bởi vì nhóc Phượng Hoàng phát hiện ra một vấn đề mới, nó lập tức lại tức xù lông.

Đồ độc ác! Mấy con người hai chân đó thế mà lại dám ghét bỏ nó!

Bọn họ không cho nó tới tham gia!

Nhóc Phượng Hoàng "Chíp" một tiếng, đang muốn nhảy dựng lên, khéo một nỗi, đúng lúc đó điện thoại của Hề Gia Vận lại rung lên, có thông báo mới.

Hề Gia Vận không nghĩ nhiều, cứ tưởng là Triệu Tình có việc gì cần căn dặn thêm nên gửi tin nhắn, cậu lấy điện thoại ra xem, kết quả vừa mở khóa màn hình, bên trên đã hiện lên liền một lúc mấy cái thông báo.

[ Bé Kỳ Lân, Phượng Hoàng và Nhai Tí đều đang không ở nhà, Thao Thiết hỏi liệu bây giờ nó có thể chọn phục vụ món ăn không.]

[ Thao Thiết muốn ăn thịt ba chỉ cuốn kim chi cải thảo, bánh chả bò nhân pho mai, gà nướng giòn da, súp kem nấm, mì ý xào dầu tôm... tự tay bạn làm]

Nhờ ơn trình độ kỹ thuật khoa học của siêu hack Sơn Hải Cảnh, tên món ăn được thông báo còn đang không ngừng dài ra, nhóc Phượng Hoàng cũng cúi đầu xuống nhìn, cơn giận này của nó không thể kiềm chế được nữa rồi ——

Sao lại là con Thao Thiết đáng ghét này nữa!

Cái gì mà Phượng Hoàng không có nhà?

Lúc bé không có nhà chẳng nhẽ cái tên này luôn chầu chực sẵn ngoài cửa rình mò à!?

Loại hành vi này thực sự không thể chấp nhận được!

Vốn đã đang tức giận thì chớ, nhìn thấy mấy thông báo này nhóc Phượng Hoàng lại càng khó chịu hơn, không chút nghĩ ngợi đã giật lấy tang chứng vật chứng —— Điện thoại của Hề Gia Vận, sau đó dùng sức phạch cánh chui ra ngoài cửa sổ, muốn đi liều mạng với con Thao Thiết có ý đồ quyến rũ nhân viên chăm sóc của nó.

Cũng trong lúc này, xe đã tới gần thành phố điện ảnh, mỗi ngày, nhóc Kỳ Lân quay phim xong là sẽ tự động ra phía ngoài cổng chờ xe, hôm nay cũng không ngoại lệ, từ thật xa nó đã nhận ra xe nhà mình, nhóc Kỳ Lân lập tức vui vẻ vẫy vẫy đuôi, kết quả xe còn chưa kịp dừng lại, đã thấy nhóc Phượng Hoàng lao về phía nó, kêu to: "Chíp."

Nhóc Kỳ Lân: "Gấu?"

Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp chíp chíp chích chích!"

Hai nhóc động vật nhỏ hệ thống ngôn ngữ bất đồng, cứ thế giao lưu với nhau, sau đó nhóc Phượng Hoàng còn cho nhóc Kỳ Lân xem thông báo trên điện thoại, sau khi đã xác thực việc này, nhóc Kỳ Lân lập tức đạt thành nhất trí với nhóc Phượng Hoàng.

——Thao Thiết này lại muốn ăn đòn rồi!

Đừng tưởng chúng nó không có ở Sơn Hải cảnh là muốn làm gì thì làm!

Dám mơ ước nhân viên chăm sóc, xa cũng phải đánh!

Trong vòng mấy giây, hòa bình thế giới đã được thành lập, nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng lập tức đứng chung chiến tuyến, tất cả là nhờ ơn Thao Thiết, bọn nó chuẩn bị đi uýnh hội đồng, nhưng mà nhóc Phượng Hoàng đảo mắt một cái, cảm thấy chỉ có hai đứa nó đi đánh thì không đủ, vẫn thiếu mất Nhai Tí đáng ghét nữa, uýnh nhau phải có hội, như thế tên Thao Thiết kia mới ngoan ngoãn được!

Nhóc Phượng Hoàng lập tức đổi hướng, "Chíp chíp chíp!"

Nhóc Kỳ lân rõ ràng hiểu ý của nó: "Gâu!"

Tài xế ngây ra một lúc, vốn đã đến nơi rồi, nên dừng xe, nhưng bậy giờ anh ta cũng không chắc mình nên làm gì nữa, vẫn là Phó Tư Diễn phải ứng nhanh, "Là hai đứa chúng nó đấy, đuổi theo đi."

Tài xế bèn tiếp tục đi về phía trước, nhưng không được bao lâu, xe gặp ngay đèn đỏ, không thể không dừng lại, nhóc Phượng Hoàng và nhóc Nhai Tí một con bay trên trời, một con chạy dưới đất, chả mấy chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn, tài xế vội vàng quay lại hỏi: "Không thấy chúng nó nữa rồi, giám đốc Phó, cậu Hề, làm sao bây giờ?"

Cậu Hề bày tỏ mình cũng rất đau đầu.

Cũng tại cậu, biết Thao Thiết vẫn luôn thèm ăn đồ mình làm, mà mấy nhóc Phượng Hoàng lại sống chết không chịu đồng ý, chỉ sợ Thao Thiết lại dính lấy Hề Gia Vận, đối mặt với sự canh phòng nghiêm ngặt của mấy nhóc con này, lại xét thấy Thao Thiết bị đánh quá nhiều lần cũng thực tội nghiệp, Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn là cam đoan với nó, chờ lần tới mấy nhóc Kỳ Lân đều không có nhà, thì sẽ lén làm một tí đồ ăn cho nó, kết quả chờ mãi mấy hôm không thấy Thao Thiết xuất hiện, hôm nay vừa ló mặt ra thì lại chọc trúng họng súng.

Nhóc Phượng Hoàng trong cơn tức giận tay dắt tay nhóc Kỳ Lân chạy đi, cậu cũng không biết nên lo lắng cái gì trước, nhưng mà Hề Gia Vận để ý thấy phương hướng hai nhóc con kia chạy đi, nghĩ một chút bèn nói: "Đi về nhà trước đã, có thể chúng nó chạy về tìm bé Nhai Tí."

Tài xế đáp: "Được."

Hề Gia Vận thở dài, Phó Tư Diễn vươn tay ôm cậu vào lòng, "Không có chuyện gì đâu."

"Em biết sẽ không có chuyện gì, chỉ là..." Hề Gia Vận nhíu mày nói, "Làm cha mẹ thật là khó, thật sự quá khó."

Phó Tư Diễn cười nhẹ, "Em đã làm rất tốt rồi."

Hề Gia Vận không lên tiếng, chỉ tựa đầu lên vai anh, mà tay Phó Tư Diễn đang vòng qua người cậu cùng dịch dần xuống, cuối cùng nắm lấy tay Hề Gia Vận.

Lúc lái xe về đến nhà, đã là nửa tiếng sau.

Hề Gia Vận đoán không nhầm, nhóc Phượng Hoàng và nhóc Kỳ Lân đúng là đảo qua nhà một chuyến, thấy Hề Gia Vận cùng Phó Tư Diễn cùng về, mẹ Phó hơi ngẩn ra một chút: "Sao giờ này hai đứa lại về nhà? Không phải nói muốn đi tham gia lễ trao giải à?"


Hề Gia Vận đang muốn giải thích, Phó Tư Diễn đã lên tiếng hỏi trước: "Bé Nhai Tí có đây không mẹ?"

Mẹ Phó lấy làm lạ nói: "Đi rồi, mới vừa nãy bị bé Kỳ Lân tha đi, không phải hai đứa để nó qua đón bé Nhai Tí về hả?"

Hai nhà cách nhau rất gần, thỉnh thoảng Hề Gia Vận sẽ để nhóc Kỳ Lân hoặc là nhóc Phượng Hoảng qua đây gọi nhóc Nhai Tí về, cho nên lần này mẹ Phó cũng không nghĩ nhiều. Bà dừng một chút, lại hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Sợ mẹ Phó lo lắng, Hề Gia Vận lắc đầu một cái, "Không có gì ạ. Cháu tưởng bọn nó vẫn đang chơi ở bên này."

Phó Tư Diễn cũng vâng một tiếng, "Bọn con đi đón chúng nó."

Mẹ Phó không thấy có gì bất thường, "Được, hai đưa nhanh đi đi, đừng để Gia Gia bị muộn lễ trao giải."

Hề Gia Vận cười cười, cùng Phó Tư Diễn rời đi. Lấy hiểu biết của cậu với nhóc Phượng Hoàng, nhóc con này đang tức giận như vậy, chắc lắc là quay về lôi kéo hai đứa Kỳ Lân và Nhai Tí cùng về Sơn Hải Cảnh uýnh nhau, nhưng cậu vẫn muốn quay về nhà một chuyến cho chắc.

Quả nhiên là mấy đứa nhỏ không có đây.

Hề Gia Vận càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Điện thoại của cậu bị nhóc Phượng Hoàng lấy mất rồi, Sơn Hải Cảnh cậu cũng không đi được, cho dù biết ba đứa nhóc chuẩn bị tới đó gây sự, cậu cũng không thể ngăn hành động này của ba đứa lại được.

Nghĩ đến đây, Hề Gia Vận hỏi Phó Tư Diễn: "Anh nói, nhỡ chúng nó mất khống chế, Thao Thiết không chống đỡ được, xảy ra chuyện gì, em đi đâu kiếm ra một con Thao Thiết khác bồi thường cho Sơn Hải Cảnh bây giờ?"

Phó Tư Diễn nghĩ một chút, hỏi Hề Gia Vận: "Trước đây bọn nó có từng đánh nhau chưa?"

Hề Gia Vận gật đầu: "Đánh mấy lần rồi, nhất là nhóc Phượng Hoàng, nó còn vì thế mà bị phạt không ít bận kìa."

Phó Tư Diễn bèn nói: "Vậy em lo lắng cái gì?"

Hề Gia Vận chớp chớp mắt, lập tức phản ứng lại.

Cậu không ở, không phải còn có Sơn Hải Cảnh sao?

... Chắc là, có lẽ, miễn cưỡng cũng có thể kiềm chế bọn nhỏ một chút?

Hề Gia Vận không chắc lắm.

Nhưng cũng không tới lượt cậu nghĩ nhiều, đi đi lại lại một vòng như vậy, thời gian đã không còn sớm nữa, Hề Gia Vận phải nhanh chóng đến địa điểm tổ chức trao giải, cậu bồn chồn ngồi trên xe, chỉ có thể cầu khẩn trong lòng là mấy nhóc Phượng Hoàng đừng uýnh dữ quá.

Nhưng mà chuyện này gần như là không thể.

Hề Gia Vận không hề biết, điện thoại của mình đang không ngừng hiện lên thông báo mới.

[ Thao Thiết đau khổ bị bé Kỳ Lân uýnh cho một trận!]

[ Thao Thiết đau khổ bị bé Phượng Hoàng uýnh cho một trận!]

[ Thao Thiết đau khổ bị bé Nhai Tí uýnh cho một trận!]

...

[ Trên người Thao Thiết rơi xuống trái cây +1!

*Lưu ý: Trái cây này có thể giúp bé thần thú biến thành hình người trong vòng 24 giờ.]

Nhóc Kỳ Lân & nhóc Phượng & Hoàng & nhóc Nhai Tí: !

Uýnh Thao Thiết mà còn có đồ rơi ra nữa hả, mấy đứa nó đồng loạt trợn to hai mắt.

Trái cây?

Có thể biến thành hình người!?

Mấy đứa nhóc Kỳ Lân lập tức thấy phấn chấn hẳn lên, cùng có một suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Thao Thiết.

——Lễ trao giải không cho mang thú cưng vào, nhưng chúng nó chỉ cần biến thành người là có thể cùng Gia Gia đi vào tham gia lễ trao giải nha!

Thần thú vui buồn chính là thất thường như vậy đấy, thấy mọi chuyện có khả năng thay đổi, nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng và nhóc Nhai Tí lập tức phấn khởi, nội tâm Thao Thiết lại càng thấy bất an.

Đúng như dự đoán, một giây sau, nhóc Phượng Hoàng chíp một tiếng, lao về phía Thao Thiết.

Nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí cũng theo sát phía sau, tiếp tục vòng uýnh hội đồng thứ hai.

Mục tiêu của chúng nó rất rõ ràng!

Đánh cho đến khi Thao Thiết không dám sớ rớ đến nhân viên chăm sóc nữa, đánh đến khi Thao Thiết làm rơi trái cây!

Không lâu sau, điện thoại của Hề Gia Vận lại tiếp tục hiện ra thông báo mới:

[ Thao Thiết một lần nữa đau khổ bị bé Kỳ Lân, bé Phượng Hoàng, bé Nhai Tí uýnh hội đồng!]

[ Thao Thiết làm rơi trái cây +2]

[ Thao Thiết tiếp tục đau khổ bị bé Kỳ Lân, bé Phượng Hoàng, bé Nhai Tí uýnh hội đồng!]

[ Thao Thiết làm rơi trái cây +3]

Đương nhiên trong số đó có không ít thông báo kêu cứu của Thao Thiết:

[ Cứu! Mạng!]

[ S.O.S!]

[ Hiện trường bắt nạt tại Sơn Hải Cảnh! Thần thú bảo vệ cấp độ một bị thú khác đánh hội đồng! Sơn Hải Cảnh có còn vương pháp nữa hay không a a a a!?]

Nhóc Phượng Hoàng đạp chân nhỏ lên mặt Thao Thiết, lạnh lùng cho đáp án.

——Không có.

Nhân viên chăm sóc không có ở đây, chúng nó chính là trùm!

Ai bảo mi không có đạo đức làm thú!

Ai bảo mi dám mơ mộng nhân viên chăm sóc nhà người ta!

Chính là muốn đánh mi đó!

________________________

Súp kem nấm

Mì ý xào dầu tôm

Thịt ba chỉ cuốn kim chi cải thảo

Bánh chả bò nhân pho mai

Gà la hét (Nay tìm ảnh đọc được chỗ nào đó đây là đồ chơi chó mèo. Tôi sẽ không nói là tôi từng mua cho cháu tôi chơi con này đâu 🤣🤣🤣)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận