Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

05/11/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Hề Gia Vận so sánh với bức ảnh trên điện thoại, cuối cùng tìm thấy một chiếc hộp nhung màu xanh trên bàn trà ngoài đài quan sát.

Cậu không nghĩ nhiều, trực tiếp mở hộp ra, "Tìm được ——"

Lời còn chưa nói hết, Hề Gia Vận bất ngờ phát hiện chiếc hộp hoàn toàn trống rỗng.

Nhẫn không có trong này.

Hề Gia Vận sửng sốt, anh quay lại hỏi VJ đi cùng với mình: "Đây là một vòng khác nữa à? Bọn tôi lại phải tìm thêm manh mối sao?"

Nhưng chuyện lần này thực sự không phải do ê kíp chương trình sắp xếp, đạo diễn nhìn mà cũng choáng luôn, anh ta hỏi nhân viên: "Chuyện gì vậy? Chiếc nhẫn đâu? Không phải lúc trước đã đặt ở đây rồi à?"

Nhân viên phụ trách bố trí đạo cụ càng mờ mịt hơn, "Tôi để cả hộp ở đây từ sáng mà, không động đến tí nào."

Mấy người mờ mịt nhìn nhau, đạo diễn hoảng hốt nói: "Nhanh, nhanh đi tìm."

Chương trình xảy ra sai sót chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng chiếc nhẫn đó là của giám đốc Phó kìa.

Kiểu đại gia này, tùy tiện một chiếc đồng hồ thôi đã có giá trên trời rồi, huống chi là đồ trang sức, đã thế chiếc nhẫn này còn là đồ thiết kế riêng, anh ta mà làm mất nó thì có bán cả tổ tiết mục này đi cũng không đủ tiền mà đền.

Nhân viên chương trình cũng nghĩ đến chuyện này, mọi người vội vàng tìm kiếm khắp nơi, các thành viên và khách mời thấy thế cũng tới tìm giúp.

Hề Gia Vận tìm cùng mọi người mọi lát, mãi vẫn không thấy, bèn quay sang hỏi Phó Tư Diễn: "Chiếc nhẫn này quan trọng lắm ạ?"

Phó Tư Diễn nhìn cậu, "Ừ" một tiếng, "Rất quan trọng."

Vậy còn biết làm sao được nữa? Tiếp tục tìm thôi.

Hề Gia Vận lục tung tùng phèo, nhóc Nhai Tí ủ ở trong túi cậu thò đầu, lộ ra hai con mắt đen lay láy, tò mò nhìn xung quanh, Hề Gia Vận thấy nó như vậy bèn giải thích: "Nhẫn mất rồi, bọn chú đang đi tìm."

Ồ, tìm đồ à.

Nó có thể giúp một tay nha!

Nhóc Nhai Tí vội vã bò ra bên ngoài, nhưng mà bò bò một lúc, nó đột nhiên mở to hai mắt.

Nhẫn á? Hình như nó biết nhẫn ở đâu nha.

Nhóc Nhai Tí cẩn thận nhớ lại, mà Hề Gia Vận thấy nó động tác của nó, đoán là nhóc con này muốn ra ngoài, bèn đặt nó xuống đất, nhóc Nhai Tí lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi, thẳng đến chỗ bát để thức ăn cho mèo, nó dùng móng vuốt gạt gạt hạt mèo ra, phía dưới quả nhiên có một vật sáng lấp lánh.

Nhóc Nhai Tí nhặt lấy nó, quay đầu đi về đường cũ.

Hề Gia Vận vẫn còn đang tìm nhẫn, nhóc Nhai Tí chạy tới, "Chít."

Hề Gia Vận dừng tay, cúi xuống hỏi nó: "Sao vậy?"

Nhóc Nhai Tí duỗi móng vuốt nhỏ về phía cậu, ra hiệu cho Hề Gia Vận ôm nó lắc lư một chút, Hề Gia Vận cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là nhóc Nhai Tí đang làm nũng với mình thôi, bèn nhẹ nhàng nhấc nó lên, lắc lắc ——

"Keng."

Nhẫn rơi xuống.

Hai mắt nhóc Nhai Tí sáng lấp lánh, "Chít chít chít."

Con tìm được nó nha!

Hề Gia Vận hơi ngẩn ra, cúi người nhặt chiếc nhẫn lên, cậu quay lại hỏi Phó Tư Diễn: "Là chiếc nhẫn này ạ?"

Phó Tư Diễn nhìn sang, gật đầu, "Đúng là nó."

Hề Gia Vận bèn vội vàng nói cho những người khác: "Tìm được rồi."

Đạo diễn vừa nghe thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, anh ta đã nghĩ chiếc nhẫn này mất thật rồi, còn đang không biết phải giải quyết thế nào đây.

Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có suốt đêm chạy đi trộm sổ hộ khẩu của Hề Gia Vận, dâng cho giám đốc Phó đi lấy giấy đăng ký để bồi tội thôi.

May mắn, cuối cùng cũng tìm được.

Đạo diễn hỏi Hề Gia Vận: "Tiểu Gia, cậu tìm được nó ở đâu vậy?"

Hề Gia Vận nhấc nhóc Nhai Tí lên, quơ quơ: "Không phải tôi, là nó tìm giúp đấy."

Đạo diễn trợn ngược mắt lên, một lúc lâu sau mới lắp bắp thốt lên: "Hamster nhà cậu thực sự là... Giống như là đồ gì để đâu nó cũng biết vậy, để nó làm quản gia được đấy, so với người còn cẩn thận hơn."

Hề Gia Vận: "..."

Người nói vô tình, người nghe có ý, lời này của đạo diễn ngược lại nhắc tỉnh Hề Gia Vận.

Nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng đều có việc của mình rồi, nhưng mà nhóc Nhai Tí vẫn còn chưa có đâu. Hơn nữa nhóc con này có hơi tự kỷ, sợ xã hội, mặc dù gần đây đã đỡ nhiều rồi, nhưng vẫn phải có mặt cậu mới được, để nhóc Nhai Tí làm quản gia, ý kiến này nghe có vẻ cũng không tồi.

Nhóc Nhai Tí cũng nghĩ đến cái này!

Nó ngẩng đầu lên hai mắt hấp háy nhìn Hề Gia Vận, Hề Gia Vận cũng hiểu rõ ý của nó, nhưng ngại lúc này vẫn còn nhiều người, chỉ có thể nháy mắt với nó.

Nhóc Nhai Tí lập tức hiểu ý của Hề Gia Vận.

——Nó cũng sắp có việc làm rồi nha!

Có thể giúp được nhân viên chăm sóc, có thể làm quản gia nhỏ cho nhân viên chăm sóc, quan trọng hơn nữa là ngày nào có cũng được ở cùng với chú ý!

Nhóc Nhai Tí chỉ mới nghĩ thôi mà đã sướng đến độ muốn bay lên.

Hề Gia Vận khẽ bật cười, xoa xoa đầu nó.

Về phần những người khác, bọn họ trái lại không chú ý đến động tác mắt đi mày lại của Hề Gia Vận và nhóc Nhai Tí, bọn họ hãy còn đang bận chú ý đến chiếc nhẫn vừa tìm thấy.

Kiểu dáng của chiếc nhẫn được thiết kết đơn giản, trang nhã, màu trắng bạc, bên trên có khảm một vòng màu đen tinh xảo, có cảm giác rất độc đáo.

Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng mà nhìn một hồi, mọi người lại có một câu hỏi.

Không phải nói đây là nhẫn thiết kế riêng à? Vậy mà không phải kiểu đính kim cương to như trứng bồ câu?


"Là một chiếc nhẫn bạch kim à?" Thiệu Cù cười toe toét hỏi, "Nghe thấy bảo mất nhẫn, tôi còn đang sợ hết cả hồn đây, tưởng là nhẫn gì, may mắn, chiếc nhẫn này chắc không quá đắt, nếu mà mất thật, ê kíp chương trình vẫn đền được."

Đạo diễn đồng cảm nhìn anh ta.

Nhưng mà nhẫn đã tìm được rồi, buổi ghi hình cũng kết thúc. Đạo diễn cười nói: "Hai ngày nay mọi người đã vất vả nhiều rồi."

Các khách mời đều vội lắc đầu, vất vả thì cũng không vất vả gì, trái lại còn họ còn chơi rất vui vẻ nữa là đằng khác, nhưng có vui đến đâu thì cũng không được tự do thoải mái như ở nhà mình. Mạnh Sanh nói: "Thu dọn đồ đạc thôi, buổi chiều là chúng ta có thể về nhà rồi!"

"Go go!"

Mọi người lập tức giải tán, ê kíp chương trình vẫn còn nhiều chuyện phải làm, phải cắt nối biên tập, xử lý hậu kỳ, đuổi kịp thời gian trước khi "Khổng tước ngủ trên gác cao" công chiếu vào tối nay để tuyên truyền cho bộ phim, cũng nhân thể giúp chương trình có thể cọ một ít nhiệt độ từ bộ phim này nữa.

Cứ như vậy, mọi người ai bận việc của người đó, chỉ để lại hai người Hề Gia Vận và Phó Tư Diễn.

"Em có muốn..."

"Chiếc nhẫn đó là chuẩn bị cho em à?"

Hai người mở miệng cùng một lúc. Hề Gia Vận cúi đầu, ngón tay khẽ đụng lên chiếc nhẫn, Phó Tư Diễn hơi ngừng một chút, không phủ nhận: "Làm sao em biết?"

"Rất dễ đoán." Hề Gia Vận cong mắt cười, cậu co co ngón tay, chiếc nhẫn lồng vào ngón tay cậu, Hề Gia Vận nhấc tay trái lên, "Là size ngón áp út của em. Hơn nữa, anh sẽ không vô duyên vô cớ nói cái gì mà, tôi yêu em."

Phó Tư Diễn: "Biết đâu là vì hiệu quả chương trình."

Hề Gia Vận khẳng định nói: "Không, ê kíp chương trình sẽ không sắp xếp như thế."

Phó Tư Diễn nhìn cậu, khẽ nhướng mày: "Biết mà em còn dám đeo bừa lên như vậy à?"

Hề Gia Vận cười híp mắt nói: "Vậy bây giờ em tháo xuống trả cho anh nhé?"

Ngón tay của cậu vừa mới đụng đến chiếc nhẫn, tay của Phó Tư Diễn đúng lúc cũng đưa tới. Ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp mắt, anh giữ bàn tay muốn tháo nhẫn Hề Gia Vận lại, giúp cậu đeo vào như cũ, sau đó mới nói: "Đeo vào rồi, thì không được tháo ra nữa."

Hề Gia Vận: "Sao vô lý thế?"

Phó Tư Diễn gật đầu, anh nắm chặt bàn tay đeo nhẫn của Hề Gia Vận, đặt lên môi hôn một cái, "Tôi còn có thể càng vô lý hơn nữa."

Hề Gia Vận cuộn tay lại, "... Ví dụ như?"

Phó Tư Diễn: "Nếu em đã nhận nhẫn đính hôn rồi thì bây giờ nên cùng tôi đi đăng ký kết hôn thôi."

Hề Gia Vận nghĩ một chút, "Hay thôi em cứ trả lại cho anh thì tốt hơn."

Phó Tư Diễn cười khẽ một tiếng, anh hỏi Hề Gia Vận: "Em có biết đây là cái gì không?"

Anh nhẹ tay vuốt qua vòng màu đen trên chiếc nhẫn, Hề Gia Vận cúi đầu, cẩn thận ngắm nghía một lúc lâu, đoán: "Là ngọc ạ? Hình như không giống lắm, ngọc thì phải trong hơn."

Cậu lại đoán thêm mấy lần nữa, nhưng mà cảm thấy cái nào cũng không đúng, bèn hỏi thẳng Phó Tư Diễn: "Là cái gì vậy ạ?"

Phó Tư Diễn trả lời: "Là thiên thạch. Một mảnh thiên thạch mặt trăng."

Anh nói đây là đồ thiết kế riêng thì đúng là thiết kế riêng thật. Bạch kim khắc vào trong thiên thạch, sau khi thiết kế gia công chiếc nhẫn này mới ra đời, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất.

Mấy người đạo diễn vui mừng vì chiếc nhẫn này không quá đắt, có mất thật bọn họ cũng có thể bồi thường được, thực ra là không phải.

Viên thiên thạch này là trước đây Phó Tư Diễn mua được trong một buổi đấu giá tư nhân, nhìn nó không quá nổi bật, nhưng so với kim cương châu báu thì quý hơn nhiều, cũng đắt hơn nhiều.

Huống hồ ý nghĩ của nó lại vô cùng sâu sắc.

"Tôi nghĩ rất lâu, nghĩ xem nên cầu hôn em như thế nào." Phó Tư Diễn mỉm cười, "Cũng suy nghĩ rất lâu, nhẫn cầu hôn như thế nào mới xứng với em, mãi đến khi tôi nhìn thấy viên thiên thạch này."

Nói đoạn, Phó Tư Diễn siết chặt lấy tay Hề Gia Vận, "Nguyên liệu chính của nó là bạch kim. Là kim loại hiếm thấy nhất cũng quý quá nhất trong vũ trụ. Nó sinh ra trong vũ trụ, mà sự ra đời của nó cũng đánh dấu cho sự kết thúc của một ngôi sao."

"Nhưng đây cũng phải kết thúc thực sự. Ngôi sao nổ tung, bụi sao tuôn ra, chúng nó sẽ lại một lần nữa tạo thành những ngôi sao mới, sinh mệnh mới, mà trong quá khứ, chúng ta cũng chính là được tạo nên như vậy, chúng ta đều từng là nhưng bụi sao, thậm chí từ trước đó rất lâu, khi chúng ta chết đi, chúng ta sẽ một lần nữa trở lại vũ trụ, trở thành một trong vô số nhưng bụi sao ở đó."

Phó Tư Diễn yên lặng nhìn về phía Hề Gia Vận, "Nó nhắc cho tôi biết nên đưa nhẫn như thế nào để cầu hôn em."

——Bạch kim là món quà mà khi một ngôi sao chết đi ban tặng, thiên thạch được sinh ra trong tinh vân tuyệt đẹp.

"Tôi trao quá khứ, cùng tương lai của chúng ta cho em."

Chiếc nhẫn này, vừa chứa đựng sự huyền bí của vũ trụ, vừa nắm giữ bí mật của riêng họ.

——Tôi yêu em.

Hề Gia Vận bần thần một lúc, mới nhẹ giọng đáp: "Được."

Ngừng một chút, cậu ngước lên nhìn về phía Phó Tư Diễn, từ từ cong mắt mỉm cười, "Cảm ơn nhẫn của anh. Em rất thích nó, cũng rất thích ý nghĩa mà nó mang, cho nên sau này mà anh có hối hận, em cũng không trả lại nó cho anh đâu."

Phó Tư Diễn dùng ngón tay vuốt ve cánh môi hồng mềm mại của cậu, "Chuyện tôi hối hận chỉ có một."

Hề Gia Vận hỏi: "Là cái gì?"

Phó Tư Diễn cúi đầu, giọng nói vừa trầm vừa nặng: "Tôi tới quá muộn, để em phải một mình đối mặt với quá nhiều."

Hề Gia Vận yên lặng nhìn anh một lúc, sau đó hôn lên môi người này.

Phó Tư Diễn đương nhiên sẽ không từ chối sự chủ động hiếm hoi này của Hề Gia Vận, lập tức làm nụ hôn sâu sắc hơn.

...

Mấy tiếng sau.

Mọi người đã thu dọn hành lý của mình xong xuôi, lục tục đi xuống tầng, tạm biệt với nhau.

"Đi thôi đi thôi, về nhà nào!"

"Về nhà thôi."

"Ấy, mọi người đừng quên đón xem, phim 'Khổng tước ngủ trên gác cao' của chúng tôi, tối nay sẽ công chiếu đấy nhá!"

"Biết rồi mà, Mạnh Sanh, cô nói cái này phải đến một trăm lần rồi đấy, nhất định sẽ ủng hộ cho cô!"

"Không được, không thể chỉ nói mồm không như vậy được, mọi người trở về phải chụp ảnh cuống vé đăng lên Weibo nữa!"

Mọi người hi hi ha ha cười đùa vang nhà, Hề Gia Vận cũng đi xuống tầng, thấy cậu không mang gì theo, Mạnh Sanh tò mò hỏi: "Gia Gia, cậu không định về luôn à?"

Bên này phong cảnh rất đẹp, vả lại sắp tới cậu cũng không có công việc gì gấp, Hề Gia Vận hỏi Phó Tư Diễn, mấy ngày tới anh cũng rảnh rỗi, bèn quyết định ở lại đây thêm mấy hôm, cậu nói: "Vâng, mấy hôm nữa em mới về."

Mạnh Sanh: "Vậy bọn chị đi trước nha. Nhưng mà, nhắc cậu một chút, phim của chúng ta tối nay là công chiếu rồi đấy, cậu cũng phải đi xem!"


Nói xong, cô ngó nghiêng nhìn quanh một hồi, không thấy Phó Tư Diễn đâu, mới nháy mắt nói thêm một câu: "Nhớ lừa cả giám đốc Phó đi xem cùng nhé!"

Hề Gia Vận trước đó không định đi xem vào tối nay, nhưng Mạnh Sanh nhắc vậy, cậu lại nghĩ một chút, tối nay cũng không bận gì, đúng là có thể đi xem, cậu gật đầu, "Được ạ."

Mạnh Sanh hài lòng, sung sướng nói: "Lại lừa được thêm một người xem."

Từ Mộng Na nhìn mà không nhịn được cười, cô vừa đẩy Mạnh Sanh đi vừa nói: "Đi đi, phim của mọi người tuyệt đối không ế vé đâu, chắc chắn sẽ siêu hot!"

"Biết rồi biết rồi." Mạnh Sanh vẫy vẫy tay với Hề Gia Vận, "Gia Gia, bọn chị đi nhé!"

Hề Gia Vận cũng vẫy tay chào, "Lần sau gặp lại."

"Lần sau gặp lại!"

Dù sao đều phải ra sân bay, mọi người đều cùng đường, cho nên mấy người Mạnh Sanh đi chung với nhau luôn. Nhưng đi chưa được bao xa, Thiệu Cù đột nhiên lại nhớ ra gì đó, anh ta vỗ đầu một cái, "Anh cứ thấy không đúng ở đâu, trên tay Tiểu Gia có thêm một cái nhẫn, hơn nữa nhìn kiểu dáng... Thì giống y với cái nhẫn mà giám đốc Phó cho ê kíp chương trình mượn làm đạo cụ vậy, ban nãy mọi người có để ý thấy không?"

Mọi người: "! ! !"

Anh ta còn chưa dứt lời, mọi người lúc bấy giờ mới kịp phản ứng lại.

Lấy Hề Gia Vận vẫy tay chào bọn họ, chiếc nhất kia trông đúng là rất dễ thấy, dù sao da cậu cũng trắng sẵn, trên nhẫn lại có một vòng màu đen, chỉ tiếc lúc đó ai cũng đang mải mê chào tạm biệt nhau, các cô cũng chỉ thấy lạ lạ ở đâu đó chứ chưa kịp nghĩ kỹ.

Hơn nữa nếu họ nhớ không nhầm, chiếc nhẫn này Hề Gia Vận còn đeo ở ngón áp út đó.

Mọi người: "! ! !"

Cầu hôn rồi!?

"A —— ! ! !"

Fan cuồng kiêm fan CP Tưởng Ninh Ninh không kìm nổi nữa rít lên một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng như gấc, cô túm tay áo của Mạnh Sanh, sung sướng đến mức muốn xỉu luôn.

Mạnh Sanh sợ cô nhóc này ngất ra đây thật, bèn vội vàng nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh nào, hít sâu vào!"

Tưởng Ninh Ninh phải một lúc lâu sau mới nghẹn ra được mấy chữ: "Em không bình tĩnh nổi! CP của em cập bến rồi, bọn họ đã đính hôn, sắp kết hôn luôn rồi!"

Mọi người ở đâu vì đủ loại nguyên nhân mà hầu như đều đã biết quan hệ thật của Hề Gia Vận và Phó Tư Diễn rồi, chỉ trừ có Thiệu Cù là hãy còn ngây thơ mà thôi, anh ta mờ mịt hỏi: "Cái gì? Cái gì cập bến cơ? Chúng ta không phải đang nói đến chiếc nhẫn trên tay Tiểu Gia à? Chiếc nhẫn trên tay cậu ấy giống hệt với chiếc của giám đốc Phó đúng không?"

"..."

Mạnh Sanh nhìn anh ta không biết nói gì.

Đây chính là giai thẳng như ống tuýp trong truyền thuyết đấy à?

Cô cố gắng ám chỉ cho đối phương: "Đúng là giống thật. Nhưng mà, ai lại đi mua nhẫn giống nhau chứ?"

Thiệu Cù nghĩ vài giây, "Có phải là Tiểu Gia..."

Mạnh Sanh nhìn anh ta.

Thiệu Cù: "Không cẩn thận mua đúng cái giống hệt với giám đốc Phó rồi không? Ha ha ha ha ha ha ha ha, xấu hổ chết mất ha ha ha ha ha ha."

Mạnh Sanh: "..."

Những người khác: "..."

Bạch Thanh Trì nhìn anh ta với vẻ mặt đang nhìn một kẻ ngu. "Đúng vậy, thật là xấu hổ."

Thiệu Cù: "Ha ha ha ha ha ha nghĩ đến thôi là không nhịn được cười rồi."

Từ Mộng Na: "Đúng vậy."

Tưởng Ninh Ninh: "Xấu hổ thật đấy."

Mạnh Sanh: "... Thôi, sớm muộn gì thì anh cũng biết."

Chín giờ rưỡi tối, tập mới nhất của "Thú cưng" đúng giờ lên sóng!

Chia làm hai phần, tổng cộng khoảng hai tiếng!

Chương trình vừa mới đăng tập mới nhất, người hâm mộ cùng người yêu thích thú cưng lập tức tràn vào.

Diễn đang cùng lập tức đăng lên một topic mới ——

[ Ngày 524. Topic thảo luận trực tuyến về "Thú cưng Go Go Go".]

[ Mị đến rồi đây!]

[ Đáng ghét, mở đầu chưa đến năm phút đồng hồ, yêm đã bị vẻ đẹp trai của giám đốc Phó quật ngã, người này thực là giàu nứt đố đổ vách mà, hu hu hu hu, biệt thự view biển trong mơ của yêm!]

[ Có sao nói vậy, nếu không phải trước đó truyền ra tin giám đốc Phó mắc bệnh nan y, thì anh ấy chính là kiểu nam chính trong tiểu thuyết rồi, thiết lập quá trâu bò.]

[ Quái lạ, không phải nói Mạnh Sanh là Phó phu nhân à, sao giữa giám đốc Phó và Mạnh Sanh không có tí tương tác nào thế, ngay cả một ánh mắt trao nhau cũng không có luôn? ? ?]

[ Tui cũng thấy giống vậy đó _(:3" ∠)_ thôi cứ xem trước đã.]

...

[ Ha ha ha ha ha ha ha tôi biết ngay cảnh mấy boss tranh tài tuyệt đối sẽ không làm người ta thất vọng mà, loạn thực sự luôn ha ha ha ha ha.]

[ Bé Kỳ Lân, em tỉnh táo một chút đi? Sao em cứ xoay vòng vòng thế? Em uống nhầm rượu lậu ư? ?]

[ Ha ha ha ha ha, chó Ngáo của Thiệu Cù đúng là dân chuyên gây sự mà, bé mèo Ragdoll của Tưởng Ninh Ninh uýnh nhau cũng lợi hại dữ, thế mà đuổi theo sau nhóc Ngáo kia đánh một đường ha ha ha ha ha.]

...

[ Đáng ghét! Hóa ra chuyện giám đốc Phó có người ấy là từ đây mà truyền ra, hức hức hức. Một giây trước tôi còn không nhịn được bật cười, phòng ngủ chính kìa, giám đốc Phó mời Gia Gia dùng phòng ngủ chính với mình kìa, một giây sau —— Bà Phó không có ý kiến gì đâu. Hu hu hu hu hu hu hu.]

[ ? Có một vấn đề. Không phải nói Mạnh Sanh chính là bà Phó à? Vừa rồi chính Mạnh Sanh là người nói đùa: "Phòng ngủ chính ạ, đây không phải là chuyện Gia Gia có đồng ý hay không, mà là Phó phu nhân có chịu hay không kìa." Sau đó phút 39 giây thứ 54, giám đốc Phó thừa nhận mình có bà Phó, Mạnh Sanh rõ ràng còn vô cùng kinh ngạc, nhìn đối phương. Đến phút 43 giây thứ 37, cô còn nói với giám đốc Phó là: "Tình cảm của hai người nhất định rất tốt."]

[ ... Ơ này. Chuyện CP của tôi chìm xuống chưa thì không chắc, nhưng giám đốc Phó chắc chắn là không có quan hệ gì với Mạnh Sanh rồi.]

[ Tôi nói này, các thím có cảm thấy chỗ đoạn chọn phòng này, giám đốc Phó giống như đang trêu chọc Gia Gia không _(:3" ∠)_ hay tại mắt tôi là mắt CP nên mới thấy thế? ? ?]


[ Tôi cùng thấy giống cô đó. Hơ, quái thật đấy? Cứ mỗi lần nhắc đến bà Phó là giám đốc Phó lại cười tủm tỉm nhìn Gia Gia, mời ở chung trong phòng ngủ chính thì cũng thôi đi, làm sao mà cứ nhắc đi nhắc lại đến bà Phó thế, thật sự khiến người ta có một loại... Suy đoán vô cùng lớn mật!]

[ Lầu trên, thím không 'cu' đơn đâu!]

[ Các chị em, tạm dừng một tí đã, chị em có nhớ trong teaser lần trước môi Gia Gia nhìn đỏ lắm không? Gia Gia, từ, phòng, ngủ, chính, đi, xuống. Lúc đó trong bình luận bên dưới còn có người nói giống như vừa bị hôn vậy, đậu xanh? ? ? ?]

...

[ Bé chíp chíp! Cuối cùng cũng đến lượt bé chíp chíp ra trận rồi! ! ! Bé vẫn đáng yêu y như thế *vẻ mặt say đắm*]

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, bé chíp chíp làm cái gì đây? ? ? 20 tệ sờ một lần? ? Bé con này đang xem thường chúng ta sao? ? Nói đúng ra thì cục bông nhỏ như này, tôi có thể sờ trọc 100 em!]

[ Ở đây chỉ có tôi suy đoán về sự xuất hiện của cái bảng giá đó thôi sao? Nhất định là dùng vũ lực cướp về ha ha ha ha ha? ? ?]

[ Hức hức hức, hâm mộ quá đi, yêm cũng muốn xếp hàng sờ chim!]

[ Mị cũng thế.]

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, kịch hay đến rồi các chị em ơi, bé chíp chíp bị sờ hói, ha ha ha ha ha ha ha, em ý biến thành bé chim hói rồi!]

[ ? ? ? ]

[ Thật hay giả đấy? ? ? ]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ham tui cũng vừa mới xem xong đoạn này, là thật đấy ha ha ha ha, cười ẻ, bé chim của tui thật là tội nghiệp mà, cuộc sống gian khổ cuối cùng cũng không buông tha cho em nó!]

[ Đệch? ? ? Gia Gia với giám đốc Phó? ? ? ? ]

[ Vừa đi ra ngoài một lát giờ mới về đây. Làm sao rồi, làm sao rồi, các chị em tường thuật lại giúp tôi một tí với? ? ?]

[ Bé chíp chíp không phải bị rụng lông sao, Gia Gia lo lắng muốn đưa ẻm đi bệnh viện thú ý, đạo diễn hỏi Gia Gia có muốn để nhân viên chương trình đưa đi không, kết quả đúng lúc giám đốc Phó xuất hiện, Gia Gia bèn vô cùng tự nhiên nhờ giám đốc Phó đưa mình đến bệnh viện thú y, ống kính đảo qua mặt mấy người Mạnh Sanh, rõ ràng ai nấy đều sợ phát ngốc luôn.]

[ Để tôi bổ sung thêm một chút. Tổ tiết mục còn cố tình quay cảnh lúc họ lên xe, nói thế nào nhỉ, rất có cảm giác người một nhà? ? Gia Gia mở cửa xe cho bé Kỳ lân đi lên xong, giám đốc Phó cũng mở cửa ghế phó lái cho Gia Gia... Ờm, cảm giác thực sự rất là vi diệu.]

[ ? ? ? ? ? Con mợ nó, bọn họ trông thật quá vậy? Không phải nói đã BE rồi à? ?]

...

[ Ha ha ha ha ha ha, Gia Gia thực sự quá trâu bò luôn. Bé Kỳ Lân, bé Phượng Hoàng, bé Nhai Tí, mỗi đứa tham gia một hoạt động.]

[ Ấu siệt, tình cảnh gì đây, ai cũng tranh nhau muốn cùng nhóm với Gia Gia hết á.]

[ Còn không phải do mấy boss tổ tông kia sao ha ha ha ha ha.]

[ Nói thật nhé, thể chất của Gia Gia thực sự quá ảo luôn, nói đến tổ tông thì làm gì có ai tổ tông hơn bé Phượng Hoàng được chứ? Nhưng ở trước mặt Gia Gia bé con này vẫn rất đàng hoàng nhé.]

[ Đột nhiên không kịp chuẩn bị gì đã bị nhét cho một họng đường, thế mà cuối cùng Gia Gia lại chọn lập đội với giám đốc Phó.]

[ Nói thật... CP này kết thúc thật rồi hả? ? ? Tôi định tới xem mấy chị đẹp thôi, không ngờ lại bị kéo xuống cái hố này, giám đốc Phó với Gia Gia mà BE thật, tối nay tôi sẽ cho ê kíp chương trình vào danh sách muốn giết thịt của mình.]

[ Ê kíp chương trình: ? Liên quan gì đến bọn tui.]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, bé hamster của chúng ta thiệt là lợi hại, một phát tìm ra toàn bộ manh mối luôn, cả manh mối vòng hai cũng lấy tới, biểu tình lúc đó của đạo diễn chính là: *Chết tôi rồi*.]

[ ... Các chị em, đừng trách tôi không nhắc nhở trước, tập tiếp theo, phút 32 giây thứ 17 có một niềm vui bất ngờ siêu to khổng lồ đấy, nhớ chuẩn bị sẵn máy trợ thở.]

[ ? ? ? ? ]

[ Cái đệch cái đệch cái đệch.]

[ Không thể nói thêm gì nữa, bây giờ chỉ có một cái emotion có thể diễn tả tâm tình của tôi lúc này (Xin ít oxy.jpg) ]

[(Xin ít oxy.jpg) ]

[(Xin ít oxy.jpg) ]

[(Xin ít oxy.jpg) ]

[(Xin ít oxy.jpg) ]

...

[ Mấy thím giỏi lắm, các thím nhồi một phát ba trang cái emotion này rồi đấy, rốt cuộc là niềm vui bất ngờ gì thế hả? Tôi còn chưa tan làm, chưa được xem tập mới.]

[ Văn bản tóm tắt ngắn gọn. Giám đốc Phó nói với Gia Gia: "Tôi yêu em."]

[ Gì? ? ? ? ? ? ? ]

[ Tuy giám đốc Phó chỉ đang đọc manh mối thôi, nhưng rõ ràng là có loại cảm giác, giám đốc Phó đang nhân cơ hội tán tỉnh Gia Gia? ? ? ]

[ Tôi đã nói là bọn họ real lắm mà. Giờ trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đến cuối giám đốc Phó sẽ ngay trước mặt mọi người cầu hôn Gia Gia.

...

[ Thím nào ban nãy nói giám đốc Phó sẽ cầu hôn còn đây không dzợ? Tôi đã tìm ra, đây là hình chiếc nhẫn mà giám đốc Phó cung cập cho ê kíp chương trình làm đạo cụ (Hình ảnh), còn đây là hình chiếc nhẫn mà Gia Gia đeo trên "NGÓN NHẪN", lúc chào tạm biệt với mọi người (Hình ảnh), bọn họ? ? ?]

Trong topic hot nhất hôm nay, sau khi câu trả lời này được gửi đi, mất cả phút không thấy có ai nhắn lại, nhưng sau đó lục tục có người trả lời bên dưới:

[ Chưa từng ship CP nào, nhưng mà đôi này... Ặc, là thật hả là thật hả là thật hả? Bọn họ ngọt quá đi.]

[ Tôi nghi là, lần này có người chèo đúng thuyền rồi.]

[ Mạnh dạn lên các chị em, thuyền của các cô cập bến rồi.]

Cái này dường như nhắc mọi người nhớ tới cái gì đó, một giây sau, tất cả đều lâm vào trạng thái điên cuồng!

[ A a a a a a a a a a, đậu đậu đậu! ! ! Còn mẹ nó vừa nãy tôi ngốc ra đến mấy phút lận, các cô có tin được không! ? ? ?]

[ Real rồi! ! ! ! Bọn họ real thật kìa! ! ! ! Hức hức hức hức hức CP của tôi real rồi! ? ? ? ?]

[ Con mợ nó, tôi ship CP mà ship thành thật luôn kìa? ? ? ? ? ? Ship thành thật luôn! ! ! ? ? ? ? ]

[ CP của yêm sống lại rồi ư? Không những thế còn thành thật luôn nữa à? ? ? ? Tía má ơi, liệu có phải yêm vẫn đang còn nằm mơ không! ? ? ?]

Nằm mơ thì chắc chắn không phải rồi, bởi vì rất nhanh trên bảng tìm kiếm nóng đã xuất hiện một cái hot search mới, hơn nữa còn nhanh chóng leo lên đầu bảng!

# CP tôi ship là thật!? #

Người đại diện Triệu Tình đầu tiên là ấn vào xem đề tài này!

Cô lướt nhanh từ đầu đến cuối một lượt, từ bàng hoàng, đến mừng như điên rồi lại đến mờ mịt, tất cả những trạng thái ấy chỉ dùng đúng ba giây đồng hồ luân phiên xuất hiện. Tâm trạng Triệu Tình phức tạp không thôi lấy điện thoại ra gọi cho Hề Gia Vận, cô vốn định mắng cho cậu một trận nhưng mà gọi thế nào, bên phía Hề Gia Vận vẫn không có người bắt máy, gọi thử mấy lần vẫn không được, Triệu Tình dứt khoát từ bỏ, hậm hực đăng nhập vào nick nhỏ của mình, trong chủ đề này cũng rất nhanh có thêm bình luận ——

[ A a a a a a a a bọn họ là thật! ! ! ! Bọn họ vậy mà lại là thật! ! ! ! Con mợ nó! ! ! ! ? ? ? Khoảnh khắc thỏa nguyện đến rồi! ? ? ?]

Mà giờ Hề Gia Vận đang làm gì?

Mấy ngày nay vội vàng ghi hình cho show giải trí, tuy chơi đúng là rất vui nhưng mất sức thì cũng nhiều, cho nên vừa kết thúc ghi hình, Hề Gia Vận vốn định hôm nay sẽ ngủ sớm một chút, lại đột nhiên hăng máu, muốn đi xem "Khổng tước ngủ trên gác cao", bèn nhờ Phó Tư Diễn tìm một rạp chiếu phim gần đó.

Không may một nỗi, hệ thống đặt vé online gặp trục trặc, bọn họ đã lái xe đến nơi rồi, bên rạp chiếu phim mới gọi điện thông báo cho Hề Gia Vận, trong phòng chiếu đã kín chỗ, họ muốn xem chỉ có thể chờ đến suất chiếu tiếp theo.

Hề Gia Vận hơi cau mày: "Được rồi."

Cậu quay sang nhìn Phó Tư Diễn, "Chúng ta chờ đến suất tiếp theo à?"

Phó Tư Diễn tùy ý nói, "Tùy em."


Hề Gia Vận liếc nhìn đồng hồ, vì không muốn bị ai nhận ra, bọn họ cố ý chờ phim bắt đầu chiếu rồi mới đi, hiện giờ phim đã chiếu được tầm bốn mươi, năm mươi phút rồi, nếu muốn chờ thì cũng tạm được, không quá lâu.

Còn đang mải nghĩ ngợi, điện thoại của Hề Gia Vận liên tục nhận được vài tin nhắn.

Tất cả đều do Thôi Xán Xán gửi tới.

[ Gia Gia, cậu thật đỉnh, thật sự quá đỉnh, vô cùng thích hợp với màn ảnh rộng.]

[ Cậu không biết đâu, cậu vừa mới xuất hiện một cái, tất cả mọi người trong rạp đều "Ồ" lên, tất cả đều bị sắc đẹp của cậu làm cho đui mù!]

[ Đáng ghét! Rõ ràng chị đã đọc tiểu thuyết trước rồi, lại còn biết nội dung kịch bản, thế mà Phượng Triều của cậu vẫn làm chị đau lòng muốn chết hu hu hu.]

[ Lúc chị ra ngoài đi vệ sinh, mọi người trong rạp đều đang khóc rấm rức, chị em tốt của chị còn khóc muốn ngất luôn, cô nàng vừa khóc vừa hỏi, rõ ràng cậu có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, mà sao kỹ năng diễn xuất lại còn tốt như vậy.]

[ Thím ý còn nói cậu là tên lừa đảo, khiến người ta phải tốn nước mắt nữa chứ ha ha ha ha ha.]

[ Gia Gia, chị thực sự rất vui, thực sự rất rất vui, cuối cùng mọi người cũng biết được tài năng của cậu rồi!]

Hề Gia Vận đọc xong tin nhắn Thôi Xán Xán gửi, đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải xem phim nữa.

"Không xem nữa."

"Ừ."

Phó Tư Diễn đáp một tiếng, lại hỏi cậu: "Giờ về nhà hay là sao?"

"Về..." Hề Gia Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như thấy cái gì đó, cậu bất chợt khẽ mỉm cười, "Anh chờ em một chút."

Cậu đẩy cửa xe đi xuống.

Cách đó không xa có mọt hiệu sách, Hề Gia Vận đi vào. Lúc ra, trên tay cậu có thêm hai quyển sách, bấy giờ Hề Gia Vận mới nói: "Về thôi."

Phó Tư Diễn gật đầu.

Rạp chiếu phim này cách biệt thự không xa, vì thế lái xe trở về cũng không tốn nhiều thời gian, Phó Tư Diễn đánh xe vào gara, lúc xuống xe, Hề Gia Vận nhét hai quyển sách kia cho anh.

"Bách khoa toàn thư về các loại thực vật" cùng "Cách chăm sóc hoa màu".

Phó Tư Diễn hơi nhướng lông mày lên, "Hử?"

Hề Gia Vận ngẩng đầu, cười một cách hết sức giảo hoạt, "Đưa anh hai quyển sách, coi như đáp lễ cho chiếc nhẫn."

Phó Tư Diễn nâng mắt nhìn cậu, không lâu lắm, trên mặt anh hiểu rõ hiện lên mấy phần ý cười.

Bọn họ đều biết, có một bài thơ thế này ——

"Nếu muốn tặng anh sách, em sẽ không gửi những thơ ca

Tặng anh cuốn sách về thực vật, về những hoa màu

Nói với anh lúa và cỏ có khác nhau

Nói với anh mỗi gốc cây ngọn cỏ đều đang chờ

Đến mùa xuân."

Bài thơ tên là "Em yêu anh" [1]

Phó Tư Diễn nắm chặt bàn tay Hề Gia Vận. Nhưng không giống cái nắm tay thường ngày, anh thuận thế ấn Hề Gia Vận lên cửa xe, cúi đầu hôn xuống.

Hề Gia Vận cũng không có ý đẩy anh ra, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên.

Cậu hơi nghiêng mặt đi, "Có điện thoại, hình như là ——"

Có một bàn tay vươn tới, lấy điện thoại trong tay cậu đi, không chút do dự ấn từ chối, Phó Tư Diễn nắm cằm hề Gia Vận, cắn nhẹ lên môi cậu một cái, khàn khàn nói: "Tập trung."

Hề Gia Vận do dự trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã không còn sức mà bận tâm đến những chuyện khác nữa.

Điện thoại không biết bị chạm vào đâu, đã được kết nối, Triệu Tình ở bên kia phấn khởi cực kỳ, nói liến thoắng: "Gia Gia, không có gì bất ngờ, bộ 'Khổng tước ngủ trên gác cao' của cậu, danh tiếng bùng nổ rồi! Cả 'Đi ngang nhân gian' mà cậu mới đóng máy nữa, chị vừa nhận được tin, cậu nhận được cùng lúc hai đề cử tại giải Khổng Tước, là diễn viên mới xuất sắc nhất, và nam diễn viên chính xuất sắc nhất!"

"Alo? Gia Gia, Gia Gia, cậu đâu rồi?"

"Gia Gia?"

Hề Gia Vận đương nhiên là không có ở đó.

Vậy thì ở đâu được?

Mãi mới được Phó Tư Diễn buông tha, Hề Gia Vận về đến nhà, vừa mở đèn lên đã thấy trên ghế sô pha mấy nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng và nhóc Nhai Tí đang ngồi xổm thành hàng.

Mấy nhóc con này đều đang rất là không vui ——

Đã mấy giờ rồi mà chú còn ra ngoài lêu lổng hả!

Đã ra ngoài lêu lổng rổi mà còn muộn như vậy mới biết đường mò về nhà!

Thật là quá đáng! ! !

Hề Gia Vận: "..."

Cậu đang bận hứng cơn giận của mấy đứa nhỏ đây.

________________________

Editor có lời muốn nói: Không biết do tôi không có tế bào loãng moạn, hay là do cục súc quen rồi, mà chỗ đoạn anh Phó giải thích về ý nghĩ cái nhẫn tôi cứ thấy mình edit ngang phè phè ý.

Thôi thì dí nguyên cho các cô đoạn raw đọc nhé, thím nào nhắm sửa được thì luôn hộ tôi với, não tôi thực sự là không load được mấy lời tâm tình tình cảm sến súa kiểu này ý.

"我想了很久该怎么向你求婚, " 傅斯衍垂眸笑, "也想了很久什么样的戒指才配得上你, 直到我看见这颗陨石."

说着, 傅斯衍紧紧扣住奚嘉运的手指, "指环是铂金. 它是宇宙之中, 最罕见, 也最珍贵的物质. 它诞生于宇宙, 而它的诞生, 也象征着一颗恒星的死亡."

"但这不是结束. 恒星爆炸, 星尘涌出, 它们会再次创造出新的恒星与新的生命, 而在过去, 我们也是这么被创造, 我们也曾都是星尘, 甚至在很久以后, 我们死亡, 也会再度回到宇宙, 成为一颗星尘."

傅斯衍定定地望向奚嘉运, "它提醒了我该送你怎样的戒指."

—— 铂金是恒星死亡时的馈赠, 陨石是诞生于星云之间的瑰丽新生.

---

[1] Em yêu Anh, là bài thơ của của Dư Tú Hoa, một người phụ nữ nông thôn bị bại não ở tỉnh Hồ Bắc, nhưng bài thơ của bà gây "sốt" trong cộng đồng mạng với những vần thơ khác thường, đặc biệt, mang phong cách chất phác, phóng khoáng. Nổi tiếng nhất là hai bài thơ "Đi qua nửa Trung Quốc để đến với anh" và "Em yêu anh"

Đoạn thơ dịch phía trên là tôi tự chém đấy, chứ tìm thì bên mình không có bản dịch thơ nào cả.

Gốc đây:

如果给你寄一本书,我不会寄给你诗歌

我要给你一本关于植物,关于庄稼的

告诉你稻子和稗子的区别

告诉你一棵稗子提心吊胆的

春天。


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận