Mau Xuyên Tay Thiện Nghệ Boss Thần Bí Liêu Không Ngừng


“Mã Ngải Ngải, câu nói của cô thật buồn cười.”Tô Ấu Thanh áp chế sự tức giận đối với Thịnh Trạch Xuyên, cô quay đầu nhìn Mã Ngải Ngải đứng ở trên bục, cười khẽ một tiếng rồi nói: “Lúc đầu người nói tôi trộm nhẫn của Bạch Ưu Ưu là cô là Lâm Hinh.

Cô đổ oan tôi, chẳng lẽ tôi không được nói rằng các người đổ oan cho tôi hả?”“Ài, tôi không ngờ Mã Ngải Ngải là người như vậy.”“Hơn nữa chứng cứ vô cùng chính xác, lẽ nào cô ta muốn dối?”“Chắc là cô ta trộm nhẫn rồi muốn hãm hại người ta.”“Chậc chậc, đúng là đồ không biết xấu hổ.”...Những người xung quanh bắt đầu chĩa tay chỉ trỏ về phía Mã Ngải Ngải.Ở trên bục, sắc mặt của Mã Ngải Ngải rất khó nhìn.Bạch Ưu Ưu và Lâm Hinh không tốt hơn bao nhiêu.


Nhất là dáng vẻ của Lâm Hinh giống như nhìn thấy quỷ.Cô ta nhớ rõ rằng cô ta đã bỏ chiếc nhẫn vào trong túi xách của Tô Ấu Thanh khi ở ngoài toilet, tại sao bây giờ nó lại xuất hiện ở trong túi xách của Mã Ngải Ngải?Nhưng mà cô ta không biết rằng, ở sau lưng Tô Ấu Thanh có một bàn tay vàng siêu cấp ~ hệ thống.Chỉ cần có hệ thống thì chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.“Báo cảnh sát đi.”Đúng lúc này, Tô Ấu Thanh đột nhiên mở miệng nói, “Theo luật pháp của nước Trung Quốc, người ăn cắp những vật có giá trị hơn hai tỷ nhân dân tệ thì phải nhận hình phạt.

Hơn nữa, theo giá trị của chiếc nhẫn thì sẽ bị ngồi tù không ít năm.”“Cái gì?”“Không được.”Mã Ngải Ngải và Bạch Ưu Ưu đồng thời mở miệng.Nói xong, sắc mặt cả hai người đồng thời cứng lại.Tô Ấu Thanh cười lạnh ở trong lòng, sau đó cô nhìn về phía Bạch Ưu Ưu.Xem ra Bạch Ưu Ưu có thể sắm vai ‘hoa sen trắng*’ lâu như vậy, cũng không phải không có lý.

Dáng vẻ của cô ta giống như dáng vẻ của thiên nhiên khi không bị ô nhiễm, ngay chuyện này cũng không khiến cô ta hoảng hốt, cũng không mất cảm giác đẹp đẽ, chuyện càng quan trọng thì cô ta càng bình tình.“Không, ý của tôi không phải là...!Tôi không tin Mã Ngải Ngải là người trộm nhẫn đi...”Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mắt của Bạch Ưu Ưu đỏ lên giống như sắp khóc, “Ngay cả khi Ngải Ngải là người trộm nhẫn đi, tôi cũng tin cô ấy, tôi tin không phải do cô ấy cố ý...!Có khả năng là cô ấy muốn trêu trọc chúng tôi...!Nếu như báo cảnh sát thì cả đời cô ấy coi như bị hủy...”“Đúng vậy, chúng ta không thể báo cảnh sát.


Cô Tô, cô không thể nhẫn tâm như vậy.” Lâm Hình chỉ trích chĩa tay về phía cô.Nhẫn tâm?Nè nè nè, hệ thống thống, mi nói xem trên đời có người nào không biết xấu hổ bằng đám người đó không? Chẳng qua tôi muốn ‘làm việc chính nghĩa’ trừ hại cho dân mà thôi.

Vậy mà đám người đó lại trực tiếp giội một xô nước bẩn lên người tôi.[Hệ thống: Chắc là vì đám người đó ‘yếu ớt’, cho nên đám người đó nói gì cũng có lý đi.]Đám người đó ‘yếu ớt’?Kiếp trước, đám người đó ép bức ‘Tô Ấu Thanh’ phải chạy ra nước ngoài, hủy hoại thanh danh của cô ấy, sau này khiến nhà họ Tô phá sản, ba Tô nhảy lầu tự sát, còn ‘Tô Ấu Thanh’ nhảy xuống biển...!Nếu đám người đó được coi là ‘kẻ yếu’, thì đây là một sự châm chọc đối với ‘kẻ yếu’!Tô Ấu Thanh híp mắt nhìn những người ở trên bục.Trong lúc vô tình, ánh mắt của Bạch Ưu Ưu va phải ánh mắt của cô, sau đó cả người cô ta run lên một cái.Có phải người ở dưới bục kia còn là Tô Ấu Thanh hay không?...“Báo cảnh sát đi.”Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên ở giữa đám người.Mọi người quay đầu lại thì phát hiện người nói chuyện là cậu cả của nhà họ Thịnh – Thịnh Trạch Xuyên.Tô Ấu Thanh nhìn về phía Thịnh Trạch Xuyên.Nhưng Thịnh Trạch Xuyên nhìn thẳng về phía trên bục: “Ăn cắp chính là ăn cắp.

Cô ta dám trộm đồ trong đám cưới nhà họ Thịnh thì phải một cái đắt.


Chú Lưu, chú đi báo cảnh sát đi.”“Vâng.”Thịnh Trạch Xuyên nói xong, có một người quản gia có dáng vẻ là một người đàn ông trung niên đi ra lấy điện thoại muốn báo cảnh sát.“Không! Không được báo cảnh sát! Không được báo cảnh sát! Tôi không phải là người trộm nhẫn đi! Là Lâm Hinh! Đúng vậy, là Lâm Hinh! Lâm Hinh nói để cho Tô Ấu Thanh mất mặt ở trong đám cưới, nên vụng trộm đem chiếc nhẫn của Ưu Ưu để vào trong túi xách của Tô Ấu Thanh! Tôi không biết tại sao chiếc nhẫn lại xuất hiện ở trong túi xách của tôi!”Đột nhiên, Mã Ngải Ngải bùng nổ, cô ta nhìn về phía Thịnh Trạch rồi kêu lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận