Mau Xuyên Tay Thiện Nghệ Boss Thần Bí Liêu Không Ngừng


Mã Ngải Ngải cảm thấy đã đạt được hiệu quả như mong muốn, cô ta quay người muốn trở lại lên đài.Trong lúc cô ta vừa bước chân lên bậc thang đầu tiên, giọng nói của Tô Ấu Thanh vang lên: “Các người nói tôi là người trộm nhẫn của Bạch Ưu Ưu, sau đó giật lấy túi xách của tôi để kiểm tra.

Bây giờ tôi nghi ngờ các người trộm nhẫn của Bạch Ưu Ưu, vừa ăn cướp vừa la làng! Tôi hi vọng kiểm tra túi xách của tất cả phù dâu ngay bây giờ, bởi vì tôi nghi ngờ một người trong bọn họ đã trộm nhẫn đi.”Tô Ấu Thanh vừa nói ra lời này, hiện trường yên lặng ngay lập tức, mọi người đều kinh ngạc nhìn vè phía cô.Nhưng giờ phút này Tô Ấu Thanh chỉ nhìn chằm vào bà Thịnh ở trên bục.Quan hệ của bà Thịnh và mẹ Tô Ấu Thanh rất tốt.


Năm đó, chuyện ‘Tô Ấu Thanh’ đính hôn với Thịnh Lạc Khê là do tay của hai bà mẹ thúc đẩy.Bà Thịnh rất thích Tô Ấu Thanh.Chỉ là sau này, khi ‘chứng cớ’ đặt ngay ở trước mặt, mới đầu bà Thinh không dám tin.

Dần dần, bà càng ngày càng thất vọng với Tô Ấu Thanh...Nhưng mà, bây giờ bà nhìn thấy Tô Ấu Thanh, trong lòng khó tránh dâng lên cảm giác kỳ lạ.Vốn dĩ bà không đồng ý cho Thịnh Lạc Khê kết hôn với Bạch Ưu Ưu.Nhưng mà, năm đó bố của Bạch Ưu Ưu vì cứu người nhà họ Thịnh mà chết, trong lòng ông nội Thịnh cảm thấy áy náy với Bạch Ưu Ưu, cho nên họ cho rằng đám cưới là đền bù của nhà họ Thịnh giành cho Bạch Ưu Ưu.Nhưng mà nếu Bạch Ưu Ưu có tâm tư nặng như vậy, thì bà Thịnh nhất định không để người phụ nữ này gả vào nhà họ Thịnh.“Tôi đồng ý đề nghị của Ấu Thanh.”Bà Thịnh mở miệng nói....Bà Thịnh đồng ý khiến đám phù dâu ở bên kia cảm thấy rất khó chịu, Mã Ngải Ngải cảm thấy rất phiền, cô ta không biết rốt cuộc Tô Ấu Thanh đang nghĩ cái gì?Cô ta nhìn về phía Bạch Ưu Ưu, nhưng Bạch Ưu Ưu không nhìn cô ta, mà nhìn chằm chằm Tô Ấu Thanh, trong lòng Bạch Ưu Ưu cảm thấy hoảng hốt.Bạch Ưu Ưu có cảm giác không yên lòng.Tâm tư của Tô Ấu Thanh năm năm trước rất dễ đoán.Nhưng năm năm sau khi Tô Ấu Thanh trở về mang lại cho cô ta cảm giác nguy hiểm hơn.Rốt cuộc Tô Ấu Thanh đang muốn làm cái gì?“Ưu Ưu đừng sợ.

Có anh ở đây, cô ta không dám bắt nạt em đâu.” Thịnh Lạc Khê cúi đầu an ủi cô ta....Vì đảm bảo sự ‘công bằng’, cho nên nhiệm vụ kiểm tra túi xách của phù dâu được giao cho bà Thịnh.“Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”Thịnh Trạch Xuyên tiến gần đến bên tai cô, anh nhỏ giọng hỏi.Anh thực sự càng ngày càng không hiểu cô gái ở trước mặt này.Hơi thở ấm nóng phả vào tai cô khiến cô không nhịn được mà rụt người lại.“Cái gì? Tôi không hiểu anh đang muốn nói gì?”Tô Ấu Thanh không quay đầu nhìn Thịnh Trạch Xuyên mà nhìn chằm chằm bà Thịnh đang kiểm tra túi xách ở trên bục.


Tiếp theo, bà Thịnh sẽ kiểm tra đến túi xách của Mã Ngải Ngải.“Chẳng lẽ cô không hiểu tôi đang nói gì sao?”Thịnh Trạch Xuyên không quen nhìn dáng vẻ cô không nhìn mình, ma xui quỷ khiến cắn nhẹ xuống lỗ tai của cô.“A, anh...”Cả người Tô Ấu Thanh run lên, cô quay đầu trợn mắt nhìn Thịnh Trạch Xuyên.Ngay khi cô chuẩn bị nói thì xung quanh bỗng nhiên trở nên ầm ĩ ~.Bởi vì bà Thịnh đã tìm thấy chiếc nhẫn đã mất ở trong túi xách của Mã Ngải Ngải.“Nó, tôi...!Không phải do tôi...”Mã Ngải Ngải nhìn thấy chiếc nhẫn ở trong tay bà Thịnh, sợ hãi đến mức nói không ra lời.“Cô Mã, cô giải thích như thế nào về điều này?”Bà Thịnh cầm chiếc nhẫn, chất vấn Mã Ngải Ngải.“Tôi...!Không phải, tôi không phải là người trộm nhẫn, không phải do tôi trộm...”Mã Ngải Ngải vừa xua tay, vừa nhìn về phía Lâm Hinh và Bạch Ưu Ưu.

Nhưng giờ phút này, cả hai người bọn họ cũng kinh ngạc giống như cô ta, căn bản không thể tiếp nhận tin tức cầu cứu của cô ta.


Mã Ngải Ngải đợi một lúc, rồi cô ta đột nhiên quay người, chĩa ngón tay chỉ về phía Tô Ấu Thanh rồi kêu lên, “Là cô! Là cô đúng không? Cô muốn vu oan cho tôi nên cố ý đem chiếc nhẫn để vào trong túi xách của tôi...!Chính là cô...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận