Mặt Trời Nhỏ - Kha Chương

1.
- "Châu Kha Vũ, anh hồi hộp quá..." - Lưu Chương nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu. INTO1 sắp lên sân khấu, cũng không phải là lần đầu biểu diễn nhưng Lưu Chương vẫn chưa quen, anh lo bản thân mình sẽ kéo chân cả nhóm, vốn dĩ người hâm mộ vẫn luôn có thành kiến với thành viên thứ 11 này.

Nhìn thấy anh lo lắng như vậy, ánh mắt Châu Kha Vũ toát lên nét dịu dàng. Cậu không nói gì, nắm lấy tay anh kéo lại gần một chút, mắt đối mắt, trán đụng trán.

Lưu Chương đầu tiên là ngạc nhiên sau đó ngại ngùng né ánh mắt cậu. Đánh nhẹ vào vai cậu một cái, thủ thỉ:

- "Kha Vũ, đông người như vậy, sẽ có chuyện."

- "Chuyện gì chứ? Em chỉ là đang trấn an người yêu của mình."

- "Đừng nói lung tung." - Giọng Lưu Chương có chút xấu hổ, có chút gấp gáp, nghe như nỉ non.

- "Được rồi, em nghe anh, không đùa nữa."


Châu Kha Vũ say khước, mắt đã lờ đờ, trên bàn vỏ lon bia nằm lăn lóc, những đĩa đồ ăn đã nguội lạnh, một chiếc bánh kem chưa cắt, dưới đất đầy những vỏ chai rượu, nhiều đến mức không nhìn rõ được chúng thuộc loại nào.

Nếu là lúc trước, Lưu Chương sẽ dọn dẹp đống hổ lốn kia, sau đó đợi cậu tỉnh thì mắng cậu một trận tơi bời, rồi nấu cho cậu chén canh giải rượu thật to, ép cậu uống hết.

Nhưng mà...cậu đã làm sai, nên Lưu Chương đã không cần cậu nữa...anh ấy không cần cậu nữa...

- "Châu Kha Vũ, chúc mừng sinh nhật em, anh viết tặng em một bài hát nhá."

- "Châu Kha Vũ, sinh nhật vui vẻ, năm nay quà vẫn là một bài hát nhưng bài hát này rất rất hay đó."

- "Kha Vũ, quà sinh nhật năm nay không còn là bài hát nữa, chỉ có anh thôi, em có chê không?"

- "Kha Vũ, năm nay anh làm một bàn đồ ăn thật ngon luôn nè...còn có...còn có bánh kem nữa, anh tự tay làm đó, hơi xấu một chút, nhưng mà mùi vị không tệ đâu."

2.
Lúc Lâm Mặc cùng Trương Gia Nguyên đến, Châu Kha Vũ đã hoàn toàn mất tỉnh táo.

Nhìn vỏ bia lẫn rượu vươn vãi khắp nơi, cả 2 có chút khiếp sợ mà liếc nhìn nhau. Vội vàng dìu người vào phòng, Lâm Mặc bám vào Trương Gia Nguyên thở dài:

- "Anh chưa từng thấy Châu Kha Vũ say như vậy, còn Eigei rõ ràng quan tâm đến cậu ta nên mới gọi chúng ta đến xem chừng...2 cái người này, yêu nhau sao cứ làm khổ nhau chi không biết."

- "Chuyện riêng của bọn họ chúng ta không có quyền can thiệp, đều đã trưởng thành cả rồi, họ tự biết nên làm thế nào, anh không cần lo lắng quá."


- "Nhưng mà..."

- "Không nhưng nhị gì hết." Trương Gia Nguyên vò vò mái tóc Lâm Mặc, tay đặt lên vai cậu, đẩy người ra ngoài - "Đi thôi, em với anh dọn dẹp phòng ăn, toàn mùi cồn, hôi chết đi được!"

3.
Sân bay Bắc Kinh.

Dù đã 1h sáng nhưng vẫn không thể ngăn được dòng fan hâm mộ. Đèn flash nhấp nháy, những tiếng thét chói tai nhưng Lưu Chương vẫn bình tĩnh đi giữa nhóm người, năm tháng đã tôi luyện anh thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp.

Ngồi xuống chỗ của mình, anh mệt mỏi nhắm mắt. Một tuần này hơi quá sức chịu đựng của anh, về công ty nhất định phải xin sếp nghỉ ngơi dài hạn.

- "AK, em và ông chủ Châu có chuyện gì vậy? Dù sao cũng là đồng đội cũ nhưng nhìn 2 người có vẻ xa cách quá." - Quản lý Vương tò mò hỏi.

- "Em với cậu ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là đồng đội cũ mà thôi, nhiều năm không liên lạc tất nhiên là không còn thân nữa."


- "Đồng đội 2 năm lận đó, sao có thể nói là không thân!!!" - Vương Hoằng có chút tức giận, ZH là một công ty tốt, hắn muốn lôi kéo thêm một vài tài nguyên cho Lưu Chương nha.

Đúng vậy, sao có thể không thân, huống hồ giữa hai người không chỉ có 2 năm...

- "Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút"

Biết Lưu Chương không muốn nói thêm về chuyện này, Vương Hoằng chỉ có thể im lặng thở dài.

Lưu Chương từng có một đoạn thời gian rút khỏi giới giải trí, hình như là sau khi INTO1 tan rã được 2 năm thì phải.

Lúc Vương Hoằng tiếp nhận vị trí quản lý của Lưu Chương đã là chuyện của sau này nên chuyện trước kia của anh hắn không rành lắm, mà Lưu Chương chưa từng chủ động nhắc lại chuyện cũ nên hắn cũng không hỏi.

Làm quản lý của Lưu Chương 4 năm, hắn chưa một lần nhìn thấu được con người này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận