Ly khai khu Tây, Cung Lê Hân trực tiếp đến phòng y tế, đem kết quả đàm phán với Đậu Hằng nói cho Cung phụ, làm ông liên tục khen con trai có tiến bộ. Cha con hai người vui vẻ hàn huyên một hồi, Kim Thượng Ngọc đi vào, bắt đầu đợt trị liệu hôm nay. “Papa mỗi lần trị liệu xong đều sẽ như vậy sao?”
Đắp chăn cho cha đã lâm vào hôn mê, Cung Lê Hân bất an hỏi. “Phải, bởi vì tế bào trong cơ thể ông ấy đang tái tạo lại, rất yếu ớt, phải đợi chừng mấy tiếng mới có thể khỏe mạnh. Như vậy là tốt rồi, chứ nếu tôi giúp ông thanh lọc toàn bộ tế bào ung thư một lần, thân thể ông ấy sẽ yếu ớt như trẻ mới sinh vậy, phải mê man ít nhất năm sáu ngày mới có thể tỉnh lại.”
Kim Thượng Ngọc giải thích. Hôn mê năm sáu ngày nếu là trước mạt thế thì không sao, nhưng nếu là trong mạt thế thì hết sức nguy hiểm, có trời mới biết trong năm sáu ngày này Trường Xà đảo sẽ đột nhiên phát sinh biến cố gì? Cung Lê Hân gật đầu, may mắn lúc trước cậu không bức bách bắt Kim Thượng Ngọc phải chữa trong một lần. Năng lực Kim Thượng Ngọc tuy rất nghịch thiên, nhưng xem ra có rất nhiều chỗ thiếu hụt. Ông trời quả nhiên rất công bằng, dư chi dĩ trường, tất yết kỳ đoản*. (* : [予之以长, 必揭其短] đại loại là ông trời luôn công bằng, vì thế [nếu ban cho một người nhiều hơn ở một lĩnh vực thì sẽ cho hắn ít đi ở một lĩnh vực khác] Ngắn gọn hơn là: -giỏi môn này thì dở môn khác (nếu nói về tài năng); -người có sở trường thì cũng có sở đoản (nếu nói về tài năng); -con người không ai như ý vẹn toàn (nếu nói về tài năng & vận may); -không khổ trước sướng sau thì sướng trước khổ sau, không ai thuận buồm xuôi gió cả đời (nếu nói về vận may)…) Có Cung Hương Di ở cạnh chăm sóc, Cung Lê Hân và Kim Thượng Ngọc an tâm rời khỏi phòng bệnh, đi về phía khu giam tử tù. Xuyên qua hành lang uốn khúc âm trầm đáng sợ, thấy cánh cửa sắt của căn phòng cuối hành lang mở rộng, sắc mặt Kim Thượng Ngọc đại biến, kinh hô,”
Hỏng, ca ca chạy mất rồi!”
Cung Lê Hân nhướng mày, xoay người chạy về phía phát ra tiếng đánh nhau trong khu Đông, Kim Thượng Ngọc biết thiếu niên ngũ cảm trác tuyệt, vội vàng đuổi theo. Chạy tới gần, quả nhiên thấy Kim Thượng Huy đang vung lợi trảo triền đấu với vài dị năng giả. Thế công của nó mãnh liệt dữ dội, từng chút ép sát, mắt thấy đã sắp móc được tim một dị năng giả trong đó. Cung Lê Hân vận chuyển nội lực, thuấn di đến bên người Kim Thượng Huy, một chưởng chụp bay nó đi, như cảm thấy vẫn chưa đủ, cậu điểm chân bay tới trước người Kim Thượng Huy, một quyền lại một quyền oanh kích ***g ngực nó, thẳng cho đến khi thân thể rắc chắc không gì phá nổi của nó bị đánh cho lõm xuống, miệng phun ra từng ngụm máu đen đặc sệt, tình trạng trông vô cùng thê thảm. “Đã nói ngươi bao nhiêu lần, không được giết người trên Trường Xà đảo!”
Lại một quyền giáng xuống bụng Kim Thượng Huy, cậu lạnh giọng nói. Tiếng xương sườn đứt đoạn làm người ta dựng cả tóc gáy vang lên, Kim Thượng Huy lắc đầu tê rống, tiếng rống bao hàm cả sợ hãi lẫn thống khổ, dẫn tới tên dị năng giả suýt bị nó móc tim kia nhìn mà cũng thấy không đành lòng, còn mở miệng khuyên hai câu. Kim Thượng Ngọc theo sau đuổi tới bổ nhào vào giữa hai người, ngăn lại nắm đấm tàn nhẫn của thiếu niên, cầu xin,”
Cung Lê Hân, đừng đánh nữa, đánh nữa anh ấy chết mất!”
“Có cô ở đây, nó không chết được. Nếu tôi không đánh nó, nó sẽ không nhớ được lời tôi!”
Cung Lê Hân đẩy Kim Thượng Ngọc đi, sau đó lại bẻ gãy tứ chi Kim Thượng Huy. Kim Thượng Ngọc biết thiếu niên không làm sai, nếu không dùng thủ đoạn giáo huấn để ca ca nhớ kỹ, thì về sau sợ rằng y sẽ càng làm nhiều người tức giận hơn, sẽ bị nhân loại liên hợp giết chết. Ca ca vất vả mới có được sinh hoạt bình thường, không còn phải dựa vào thịt người để sinh tồn nữa, cô nếu chỉ vì điểm này mà lo lắng ly khai khỏi đây, thì ca ca đời này chỉ có thể trầm luân trong hắc ám. Nghĩ đến đây, sắc mặt Kim Thượng Ngọc trở nên căng thẳng, không dám mở miệng ngăn cản nữa, lui về sau hai bước nhắm mắt làm ngơ. Mấy tên dị năng giả vừa đấu với Kim Thượng Huy nhìn thấy vậy liền vội mở miệng khuyên giải. Đánh thế này thật sự rất thê thảm, tới nỗi tim bọn họ cũng phải run lên như người đau là mình vậy. Thấy đôi kim mâu lấp lánh của Kim Thượng Huy dần ảm đạm, ánh mắt nhìn mình đầy khiếp nhược cùng cầu xin, Cung Lê Hân trong lòng khẽ động, lúc này mới kham kham dừng tay. Cậu đứng thẳng người thận trọng giải thích với mấy người dị năng giả kia. Kim Thượng Huy là do cậu mang về, phiền toái do Kim Thượng Huy gây ra hiển nhiên do cậu gánh vác. Mấy dị năng giả nọ thấy Cung thiếu không chút lưu tình với Kim Thượng Huy, lại cư xử cung khiêm* lễ độ với bọn họ, hạ mình xin lỗi, thì trong lòng liền thụ sủng nhược kinh**, nào còn có nửa điểm oán hận? Liên tục vẫy tay nói là do chính họ ngộ nhập vào khu tử tù, sai là do bọn họ, sau đó vẻ mặt áy náy ly khai. (* : cung kính, khiêm nhường; ** : được sủng ái mà lo sợ) Đợi khi mấy người đó đi xa, Cung Lê Hân mới khiêng Kim Thượng Huy lên, đưa nó về nhà giam, nhẹ nhàng đặt nó lên ván gỗ trên giường, nắn lại phần xương tứ chi bị cậu đánh gãy, lại dùng nội lực thông thuận phần khí huyết bị ngưng trệ, sau đó ôn nhu lau đi vết máu bên khóe môi nó, thấp giọng nói,”
Tiểu Huy, không phải ta muốn đánh ngươi, nhưng nếu ta không đánh, bọn họ sẽ rất bất mãn, chờ cho sự bất mãn của bọn họ tích lũy đến một mức độ nhất định, bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để loại trừ ngươi. Ta có thể bảo hộ ngươi tạm thời, không thể bảo hộ ngươi mãi mãi. Ngươi hiểu không?”
Nội lực ấm áp lưu chuyển qua tứ chi, so với ngâm suối nước nóng còn thoải mái hơn, Kim Thượng Huy nhìn thiếu niên chăm chú, trong họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, y như một đại cẩu đang lấy lòng chủ nhân, nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu. Cung Lê Hân trong lòng mềm nhũn, nhếch miệng nở nụ cười đạm nhạt, quay sang gọi Kim Thượng Ngọc,”
Mau tới chữa thương cho tiểu Huy đi.”
Kim Thượng Ngọc lo lắng không thôi vội vàng bước lên, bàn tay lóe lên bạch quang đặt lên ngực anh trai, trị thương cho y. Chỉ qua mấy phút, vết thương trên người, miệng Kim Thượng Huy đã biến mất vô tung vô ảnh, nhưng sau khi trị liệu sẽ có đoạn thời gian suy yếu, nó không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm trên giường nhìn thiếu niên, trong mắt đầy ý thân cận cùng lấy lòng, miệng gầm gừ như đang hối lỗi. Cung Lê Hân mỉm cười ngồi bên mép giường khẽ vuốt mái tóc đen dài qua bả vai của nó. Qua chừng mười phút, đầu ngón tay Kim Thượng Huy giật giật, thụ đồng hơi nhíu lại, nghiêng người ngồi dậy, vươn tay bao lấy người thiếu niên, dùng lưỡi liếm liếm hai má và cổ cậu, nhất cử nhất động đều y chang như đại hình khuyển đang lấy lòng chủ nhân. ~( ̄⌣ ̄)~ Kim Thượng Ngọc nhìn mà khóe mắt co giựt liên tục, lòng thầm nghĩ : Ca ca a~ sao lúc trước em không biết anh là một tên M chứ? Người ta đã đánh anh thảm như vậy mà còn hớn ha hớn hở chạy tới tiếp cận, thật không có tiền đồ! o(>﹏
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...